Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [ Thập Niên 90] - Chương 12:chương 12
Cập nhật lúc: 2025-09-16 09:42:08
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi đến đây, Nguyên Đường suy nghĩ nhiều về tương lai của .
Cấp ba, cô nhất định học. Không chỉ cấp ba mà còn cả đại học. Cô quyết tâm chút do dự, sẽ nhào nặn bản thành hình mẫu mà mơ ước.
Đi học, đó là con đường thoát duy nhất của cô.
Con đường đầy chông gai và cũng định sẵn là sẽ cô độc. Cô giống Nguyên Đống.
Nguyên Đống chỉ cần thể tiếp tục học, cha và thậm chí cả làng quê đều sẽ sẵn lòng vươn tay giúp đỡ. Sẽ nhiều cùng tạo nên một tương lai huy hoàng, nâng bước cho con đường quan lộ thênh thang.
Còn cô thì gì?
Cô gì cả.
Nguồn cơn của tất cả những điều chỉ vì Nguyên Đống là con trai. Trong quan niệm giá trị mộc mạc của xung quanh, chỉ con trai mới đáng để đầu tư. Con trai thành đạt, đó là rạng danh tổ tông. Con gái dù ưu tú đến , cuối cùng cũng tránh khỏi việc lấy chồng sinh con, trở thành của nhà khác.
Nếu cả đời Nguyên Đường bước khỏi cái làng quê nhỏ bé , hoặc nếu thời đại phát triển nhanh như , nếu cô trải qua tất cả những chuyện của kiếp , lẽ cô sẽ cảm thấy những "quy tắc ngầm" chướng tai gai mắt đến thế.
cô thấy . Cô thấy nhiều nữ khoa học gia, nữ doanh nhân, nữ hiệu trưởng… xuất hiện truyền hình .
Vì , cô rõ, việc học chính là sợi dây cứu mạng của cô. Cuộc đời cô gắn liền với con đường học vấn gian khổ .
Nguyên Đường học hành nhiều. Dù khi sống , cơ thể trở trạng thái trẻ trung, nhưng chỉ thông minh cũng tự dưng mà tăng lên. Xa rời trường lớp mấy chục năm, nền tảng kiến thức của cô thậm chí còn kém hơn cả kiếp thời điểm .
Điều đó cũng nghĩa là, một khi khai giảng, cô thể dành nhiều thời gian , thể hy sinh thời gian học tập. Mà khoản học phí 40 đồng còn đang lơ lửng vẫn đè nặng vai cô.
Hồ Yến khuyên: “Chỗ tớ lúc nào cũng thiếu … nhưng mà Tiểu Đường, tớ thấy vẫn là đừng , thợ phụ mệt lắm. Phải kéo gạch, còn trộn xi măng, những việc cho .”
Nếu thật sự công việc nhẹ nhàng mà kiếm tiền, chen vỡ đầu .
Nguyên Đường lắc đầu: “Cứ việc , hỏi giúp tớ nhé. Chỉ một điều kiện, tớ trả lương theo ngày, nợ lương.”
Hồ Yến khuyên cô, đành đồng ý.
Nguyên Đường ở lâu, hai hẹn mấy ngày nữa cùng lên huyện.
Trong vòng một ngày khởi động hai việc quan trọng nhất, tâm trạng Nguyên Đường hiếm khi thoải mái hơn một chút.
Cô ghé qua cửa hàng cung tiêu một vòng. Với hai đồng Triệu Hoán Đệ đưa, cô dùng bảy hào mua nửa cân thịt ba chỉ, còn mua thêm ít thịt ba chỉ mỡ.
Về đến nhà, cô liền bếp, rán thịt mỡ lấy mỡ, múc hơn nửa bát sành mỡ lợn trong veo.
Nguyên Đường tìm trong nhà một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm một cái lọ thủy tinh nhỏ. Cô để mỡ nguội đổ lọ, mang nhà cất kỹ. Còn tóp mỡ thì cô ăn hết sạch sành sanh, chừa một mẩu.
Phần thịt ba chỉ còn thái lát. Với kinh nghiệm bếp núc của kiếp , tay nghề d.a.o thớt điêu luyện của cô thái thịt mỏng đến mức gần như trong suốt. Cho chảo xào qua một lát, những lát thịt cong trông óng ánh, ai nghĩ chỉ nửa cân. Nguyên Đường thái khoai tây và ngô thành từng khối, cho thêm hai gáo nước hầm.
Triệu Hoán Đệ và Nguyên Đức Phát việc cả ngày, về đến cổng ngửi thấy mùi thơm.
Nguyên Lương miệng đầy dầu mỡ, tay ôm bát chạy tới: “Mẹ, mau ăn cơm! Chị cả nấu cơm ngon lắm!”
Triệu Hoán Đệ trách yêu lau mặt cho nó: “Có ngon đến thế mà xem con vui kìa.”
Nguyên Lương gắp một miếng thịt lên cho Triệu Hoán Đệ xem: “Ngon thật mà , nếm thử .”
Triệu Hoán Đệ chỉ cảm thấy con trai út ngay lập tức sưởi ấm trái tim bà.
“Mẹ ăn, để hết cho con ăn, ăn nhiều mới mau lớn.”
Nguyên Lương cũng thật lòng mời, dù nó mỗi đều vui, đó sẽ ăn, để hết cho nó. Dần dà, Nguyên Lương cũng quen. Nhường một chút thể đổi nhiều đồ ăn ngon hơn, nó ngốc, nào cũng diễn một màn mặt Triệu Hoán Đệ.
Nó nhét đầy miệng căng phồng, loáng một cái chạy mất.
Nguyên Đức Phát lấy khăn phủi bụi , Nguyên Đống cất nông cụ chỗ, cả nhà ăn ý nhiều.
Thư Sách
Nguyên Đường cũng tỏ bình tĩnh, lấy bát đũa bày. Giữa bàn là một bát lớn thịt ba chỉ hầm rau củ, trong xửng là bánh màn thầu hấp, nồi nhỏ đựng cháo ngô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-thuc-tinh-khong-lam-chi-ca-thap-nien-90/chuong-12chuong-12.html.]
Triệu Hoán Đệ thấy món ăn thấy xót ruột.
Trong bát bao nhiêu lát thịt?
Con nhỏ c.h.ế.t tiệt là cho cả cân thịt chứ!
Lại ngửi thấy mùi mỡ thịt thơm nức, dầu trong bếp đổ hết chứ?
Nếu là ngày thường, gặp tình huống , Triệu Hoán Đệ chửi mắng cũng hết giận, cho ăn một trận roi da thì xong.
hôm qua chồng mới cảnh cáo, Triệu Hoán Đệ cố nén sự bực bội trong lòng, im lặng bắt đầu ăn cơm.
Nguyên Đống vẫn như hôm qua, gì chỉ ăn cơm. Nguyên Cần thì mắt đỏ hoe, cúi đầu ăn cháo chứ đụng đến thức ăn.
Nguyên Đức Phát cũng xót thịt, trong nhà chỉ mấy đồng bạc, một cân thịt mất tám hào. ông cảm thấy hôm nay con cả chủ động nấu cơm, dù cũng là mượn cái thang mà Triệu Hoán Đệ đưa để xuống nước. Đã xuống nước thì cần thiết cho khí hòa hoãn trở nên căng thẳng nữa.
Vì thế ông hòa giải: “Hôm nay cơm nấu ngon đấy, thơm hơn khi, bà nó thấy ?”
Triệu Hoán Đệ “ha ha” một tiếng, giọng đầy mỉa mai: “Cho nhiều mỡ như , còn nhiều thịt như thế, kể cả cho đế giày cũng ngon.”
Nguyên Đức Phát lập tức hối hận vì khơi mào câu chuyện, tính tình của Triệu Hoán Đệ thật khiến cạn lời.
“Được , con nó hiếm khi nấu ngon như , mau ăn .”
Nguyên Đường đầu cũng ngẩng, cắm cúi ăn cơm.
Triệu Hoán Đệ một câu chồng chặn họng, tức nghẹn đến khó chịu. Lại sang Nguyên Đường cảm xúc, càng thêm tức.
Bà cảm thấy tính nóng nảy thật thể trách bà, mà là do Nguyên Đường. Con nhỏ c.h.ế.t tiệt chỉ cần im lặng , là thể khơi dậy cơn giận vô tận của bà.
là sinh để khắc bà mà!
Trong lòng tức giận, Triệu Hoán Đệ ăn loảng xoảng, cơn giận xả , nghẹn c.h.ế.t bà.
Cuối cùng khóe mắt liếc thấy đũa của Nguyên Đường gắp thức ăn còn nhanh hơn cả Nguyên Đống, bà càng thể nén nổi cơn giận.
Một chiếc đũa vụt mu bàn tay Nguyên Đường, rơi một chiếc đũa của cô xuống đất.
“Ăn, ăn, ăn, cả nhà chỉ một mày là đang ăn , khác ăn ? Bới trong bát tìm thịt, xem cái tướng nên của mày kìa!”
Nguyên Đường lặng lẽ nhặt chiếc đũa lên, nhưng Triệu Hoán Đệ vẫn xong.
Bà luôn như , miệng như cái máy, ngừng nghỉ.
“Mày xem nhà , nhà ai con gái mà như mày, như ma đói đầu thai, lấy chồng thế nào? Không sợ nhà chồng chê ?”
“Tao với bố mày và cả thằng Đống bận cả ngày, mày thì chẳng chút ý tứ nào, nhà quét, sân dọn, tao thấy lợn cũng cho ăn. Mày xem mày còn nên chuyện gì, việc gì cũng hồn, chỉ ở nhà ăn .”
…
Nguyên Đức Phát hai cố gắng can ngăn, nhưng Triệu Hoán Đệ dừng nào.
Hành động nấu cơm của Nguyên Đường dường như phát một tín hiệu chịu thua. Sau đó bà mắng Nguyên Đường, cô cãi , càng bà nhạy cảm nhận thấy sự nhượng bộ của con gái. Bà gần như ngay lập tức quên mất cuộc tranh cãi ngày hôm qua, một nữa nắm lấy quyền uy của , đồng thời trong lòng một sự đắc ý vi diệu.