Sau Khi Ly Hôn, Tôi Về Quê Trồng Trọt - Chương 20: Lăng, mèo Ba Tư giương vuốt rồi – Tổng giám đốc Lận ghen!
Cập nhật lúc: 2025-09-26 05:56:43
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Cẩn Thành lặng lẽ xong một bức thư, cất , cầm một phong thư khác lên.
Những bức thư ai đó sắp xếp theo thứ tự thời gian, bức thứ hai cách bức đầu tiên hai tháng, mở đầu vẫn là câu gọi thiết: “Anh Cẩn Thành”.
“...Anh Cẩn Thành, bây giờ đang ở ? Thật sự nước ngoài ? Em , bác Bạch phạm chuyện gì đó, tố cáo... may mà nhanh. Chỉ là, bao giờ mới thể gặp , em nhớ ...”
Đọc đến đây, hai mắt Bạch Cẩn Thành ướt, môi khẽ run lên, ông gần như còn sức, phịch xuống ghế.
Tô Lăng cảm nhận cảm xúc bi thương ông, liền hiệu cho Ôn Tây rời khỏi phòng sách.
Hôm qua, khi phát hiện hộp gỗ trong phòng nhị gia gia, qua vài lá thư. Tô Lam, từ một thiếu niên nhiệt thành với tình yêu đầy hy vọng dần trở thành thanh niên tuyệt vọng vì chờ đợi. Rồi khi bước tuổi trung niên, tình cảm của ông dần thu , còn day dứt vì yêu, cách xưng hô với ông Bạch cũng từ “ Cẩn Thành” chuyển thành “Cẩn Thành”.
Ở thời đại đó, xã hội hề khoan dung với tình yêu giữa hai đàn ông. Áp lực từ cha , sự kiêng kỵ từ em ruột, tất cả cũng thể lay chuyển tình cảm kiên định mà nhị gia gia dành cho ông Bạch. Khi nhà họ Tô dọn đến thành phố S, ông thà từ bỏ cuộc sống sung túc nơi thành thị để sống nghèo khổ ở vùng quê, chỉ vì chờ đợi một tia hy vọng mơ hồ.
Ông đợi cả một đời, đến cuối cùng, liệu ông mang theo tiếc nuối mà ?
Thím Trương từng ông thanh thản, lẽ… nhị gia gia học cách bình thản trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng , cuối cùng là buông bỏ.
Tô Lăng tao nhã cầm tách sứ trắng, nhấp đầy suy tư, chân vô thức cọ nhẹ King, nó tưởng chủ nhân đang chơi với thì vui vẻ sủa “gâu gâu”. Gần đây răng nó mọc ngứa, cắn bậy, thấy đôi giày da của chủ nhân thì chút do dự mà ngoạm .
Tô Lăng trách mắng, cứ để nó cắn cho thoả thích.
Ôn Tây đối diện:….
Phải giàu đến mức nào mới để một con ch.ó cắn nát đôi giày da mấy chục nghìn tệ mà vẫn thản nhiên như chuyện gì?
Ông nội đang ở trong phòng sách thư, bọn họ thì uống trong phòng khách, yên tĩnh đến mức gì để . Cậu cũng trò chuyện với Tô Lăng, nhưng đối phương rõ ràng ý định , thậm chí còn chẳng thèm lấy một cái, chỉ mãi uống và đùa giỡn với chó.
Điều khiến Ôn Tây cảm thấy vô cùng khó chịu. Với phận và địa vị của , đến cũng vây xung quanh, mà Tô Lăng lạnh nhạt, đến một câu trò chuyện cũng lười .
là cùng một dạng với Lận Phong!
Ôn Tây thầm nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Cẩn Thành ở trong phòng sách lâu, chỉ nửa tiếng bước .
Tô Lăng đặt tách xuống, rút chiếc giày da của khỏi miệng King, dậy bước lên phía .
“Ông Bạch.”
Không do mà đôi mắt của Bạch Cẩn Thành ửng đỏ, mái tóc vốn chải chuốt gọn gàng nay phần rối loạn, ông khàn giọng : “Có thể đưa … đến mộ Tô Lam ?”
“Ông ơi?” Ôn Tây đồng tình lên tiếng. Bây giờ hơn năm giờ chiều, trời cũng sắp tối, thể đến nơi vốn cho là may mắn như nghĩa địa lúc chứ?
Tô Lăng liếc một cái, sang hỏi Bạch Cẩn Thành: “Ông chắc chắn ?”
“Không thể gặp , thì cũng nên đến thăm nơi yên nghỉ của một .” Bạch Cẩn Thành đáp. Đôi mắt dù già nhưng vẫn sáng rực như thể thấu tâm can, như đại dương sâu thẳm, bề mặt tĩnh lặng mà bên sóng ngầm cuộn trào.
“Được, cháu sẽ đưa ông .” Tô Lăng gật đầu.
Đi viếng mộ thể thiếu giấy tiền, nhang và nến. Tô Lăng ghé cửa hàng tạp hóa mua đầy đủ thứ, đó dẫn Bạch Cẩn Thành lên nghĩa địa núi, ánh hoàng hôn rọi xuống con đường đá gồ ghề, sắc đỏ như máu.
Ôn Tây cau chặt mày, lưng ông nội, mấy ngăn cản nhưng cố nén .
“Đến .” Tô Lăng dẫn họ đến một ngôi mộ mới, thấp giọng : “Đây chính là mộ của nhị gia gia.”
Bạch Cẩn Thành từ từ bước đến bia mộ, chăm chú bức ảnh đó.
Tô Lam khi về già hề xí. Khuôn mặt ông hiền từ, mái tóc bạc như tuyết, nếp nhăn là dấu vết của thời gian, nụ rạng rỡ, lấp lánh ánh sáng thuần khiết của thời niên thiếu.
“A Lam… là , Cẩn Thành đây, đến thăm em .” Bạch Cẩn Thành nghẹn ngào: “Xin vì đến muộn sáu mươi năm…”
Tô Lăng xổm xuống đất, lặng lẽ hóa giấy tiền. Bạch Cẩn Thành cũng xuống, nhận lấy những thỏi vàng mã từ tay , bỏ từng cái một lửa.
Ôn Tây cách xa, dám đến gần. Cậu nghĩ chỉ cần mua một bó hoa là , đốt vàng mã gì? Từ nhỏ, sống ở nước ngoài, từng thấy kiểu viếng mộ như thế , thể đồng tình.
Đốt xong giấy tiền vàng mã, Bạch Cẩn Thành dậy nhưng chân tê rần thể nổi, Tô Lăng liền đưa tay đỡ lấy ông.
Ôn Tây tưởng rằng chỉ cần đốt giấy xong là sẽ rời , nào ngờ ông nội vẫn lặng bia mộ, bức ảnh với ánh mắt đầy lưu luyến.
Tô Lăng hiểu ông còn điều với nhị gia gia, liền lui một bước.
Bạch Cẩn Thành mấp máy môi, nhiều điều nhưng bắt đầu từ . Ông thở dài một tiếng, chậm rãi : “Dù muộn nhưng vài chuyện vẫn để em … Năm theo cha sang nước M, khi định, điều đầu tiên là thư báo bình an cho em, nhưng chờ suốt một tháng vẫn nhận thư hồi âm, cũng chẳng tin tức nào.”
Tuy Tô Lăng cách xa, nhưng nghĩa địa vốn lớn, đương nhiên rõ từng lời ông Bạch .
Thì … ông thư cho nhị gia gia, chỉ là lúc trong nước đang vô cùng hỗn loạn, thư quốc tế thể chặn .
“Cứ cách hai tháng gửi một lá thư, thiếu nào, nhưng mãi vẫn hồi âm. Cha bảo đừng nữa nhưng cam lòng, vẫn kiên trì thêm hai, ba năm, cuối cùng cũng tuyệt vọng. Anh… bắt đầu oán trách em… Thật sự xin …” Giọng ông trầm thấp, chất chứa đầy nỗi u sầu: “Lúc đó còn trẻ, tính tình bướng bỉnh, suy nghĩ cực đoan, cứ nghĩ nếu thư trả tức là em nhận , nếu nhận mà trả lời, nhất định là vì em còn quan tâm đến nữa.”
Ông và Tô Lam là thanh mai trúc mã, là tri kỷ của . Ở độ tuổi mười lăm mười sáu, tình cảm còn ngây ngô, hai thích nhưng ai dám mở lời, càng sợ lớn phát hiện, bình thường chỉ dám nắm tay , vài câu mơ mộng về tương lai.
Tối hôm chia ly, ông đến tìm Tô Lam để tạm biệt, Tô Lam ôm ông một hồi lâu, đó lau nước mắt, kiên định : “Anh Cẩn Thành, một đời dài, chúng nhiều thời gian, em sẽ đợi , mãi đợi ở đây.”
những chuyện cứ đợi là sẽ kết quả.
Cha tố cáo, khiến cả nhà họ thể dễ dàng về nước như bao Hoa khác. Không liên lạc với Tô Lam, ông giằng xé giữa giận và nhớ, trách Tô Lam vô tình, khát khao gặp ông . Trong cơn giày vò, ông cố chấp đòi về nước nhưng cha ngăn cản. Lần cuối cùng, suýt chút nữa lên máy bay thì cha cho bắt về, đánh đến suýt gãy chân, viện.
Từ đó, ông khép kín lòng , dồn bộ tinh lực hội họa. Ông và Tô Lam đều yêu quốc họa, từng cùng theo học một thầy, từng hùng tâm tráng chí sẽ trở thành song kiệt trong làng quốc họa.
sáu mươi năm trôi qua, ông thành danh, chỗ trong giới. Còn thiếu niên từng thầy ca ngợi là thiên tài , thì im lặng sống cô độc trong một ngôi làng nghèo khó, lặng lẽ rời khỏi cõi đời.
Bạch Cẩn Thành rơi nước mắt, nghẹn ngào đến thành lời.
Tô Lăng lấy từ trong túi một chiếc khăn tay, đưa cho ông.
“Cảm ơn.” Bạch Cẩn Thành nhận lấy khăn, lau sạch nước mắt mặt. Một lúc , ông mới định cảm xúc, tự giễu : “Già mà còn thất thố như .”
“Cháu nghĩ… nếu nhị gia gia ông đến thăm nhất định sẽ vui, cũng sẽ trách ông .” Tô Lăng .
“ mong trách một chút, nhớ một chút, đừng vội đầu thai như .” Bạch Cẩn Thành khẽ đáp: “Đợi xuống là thể đoàn tụ .”
Ôn Tây cau mày, định gì đó nhưng thôi.
“Ông vẫn đang khỏe mạnh, nhị gia gia sẽ mong gặp ông sớm như .” Tô Lăng nhẹ giọng an ủi.
Nghe , Bạch Cẩn Thành bật , ánh mắt dịu dàng Tô Lăng: “Điều khiến hối tiếc nhất trong đời chính là thể kiên định như Tô Lam. Nếu thể tin tưởng thêm một chút thì tự trói buộc bản , uổng phí sáu mươi năm trời.”
Ông và Tô Lam từng thể gặp, gặp, dám gặp. Khi về già, còn chấp niệm nhiều như , thời gian đột nhiên điều gì đó thôi thúc mãnh liệt ý định về nước, nên ông trở về. cuối cùng vẫn là muộn, ông và Tô Lam lỡ cả một đời.
Tin tưởng ư?
Tô Lăng chợt nghĩ tới điều gì đó, bỗng sững .
Bạch Cẩn Thành vỗ vai , hiền hậu : “Cháu là cháu trai của Tô Lam thì cũng là cháu trai của , Tô Lam để bộ tài sản cho cháu, cũng .”
Tô Lăng và Ôn Tây đồng loạt sững sờ.
“Không… ông Bạch… như thích hợp!” Sau khi kinh ngạc, Tô Lăng nhẹ nhàng từ chối: “Tài sản nhị gia gia để cho cháu đủ nhiều , cháu chỉ một , dùng nhiều như thế.”
“Haiz, là đến cơ hội bù đắp cho , cũng .” Bạch Cẩn Thành thở dài.
Tô Lăng đành lòng, do dự : “Cháu gọi ông là ông nội Bạch nhé.”
Bạch Cẩn Thành cảm động đến rơi nước mắt. “Tốt, lắm, đứa bé ngoan.”
Ôn Tây dám tin “hai ông cháu” mới xuất hiện , tại mới một lúc mà ông nội thêm “cháu trai” ? Thậm chí ông còn để bộ tài sản cho cháu mới !
Đó là khoản tiền lớn đến mức nào chứ?
20% cổ phần của Tập đoàn W-T, nắm quyền phát ngôn tuyệt đối trong công ty. Ông nội để cho ruột thịt, mà giao cho một ngoài?
Đây là chuyện gì chứ?
Đây là chuyện gì ?
Ôn Tây siết chặt nắm tay, cố nén cơn giận trong lòng.
Cha nhận nuôi, tận tâm tận lực phụng dưỡng ông nội bao nhiêu năm, cuối cùng thì gì?
Thật nực !
Khi lợi ích đụng chạm, thiện cảm mà Ôn Tây dành cho Tô Lăng đều tan biến, mặc kệ là thiên phú về thư pháp tư cách tranh giành quyền thừa kế, đều khiến căm hận.
Sau khi xuống núi thì trời tối hẳn. Tô Lăng mời họ ở dùng cơm tối nhưng Bạch Cẩn Thành phiền, rằng tài xế xe DD chờ từ lâu, nên quyết định về khách sạn trong trấn.
Tô Lăng miễn cưỡng, tiễn họ cổng.
Bạch Cẩn Thành trao đổi phương thức liên lạc với , mang theo chiếc hộp nhỏ đựng thư, khi xem qua phòng của Tô Lam, ông còn xin chiếc giường Bạt Bộ trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-ly-hon-toi-ve-que-trong-trot/chuong-20-lang-meo-ba-tu-giuong-vuot-roi-tong-giam-doc-lan-ghen.html.]
“Tô Lam để cho nhiều kỷ vật, chiếc giường là nơi từng , giữ kỷ niệm.” Ông khiến Tô Lăng tiện nhắc đến việc định quyên tặng cho bảo tàng.
Dù , giường Bạt Bộ là đồ cổ, giá trị nhỏ, Bạch Cẩn Thành trả tiền mua nhưng Tô Lăng vội lắc đầu.
“Đây là đồ của nhị gia gia, với quan hệ giữa ông và ông , cháu thể nhận tiền .”
Thái độ càng khiến Bạch Cẩn Thành thêm tán thưởng.
Hai hẹn ngày, vài hôm nữa sẽ cho đến chuyển đồ.
Tô Lăng trở về nhà, cởi bộ lễ phục nghiêm chỉnh, đồ ở nhà thoải mái, ôm lấy King, dụi lớp lông mềm mại của nó, chơi đùa một lúc.
Cuối cùng King cũng quan tâm, nó vui mừng sủa vang “gâu gâu”.
Sau bữa tối, Tô Lăng trở về phòng mà đến phòng vẽ tranh thủy tạ, lấy giấy kẹp lên bảng, cầm bút chì bắt đầu vẽ những đường nét mượt mà.
Không do ảnh hưởng bởi tình cảm giữa nhị gia gia và ông Bạch , đột nhiên thấy nhớ Lận Phong da diết.
Yêu sâu đậm đến thế, thể hết là hết ?
Chẳng lẽ cũng sẽ giống như ông Bạch, chỉ vì một chút trắc trở mà đánh mất niềm tin , tự nhốt trong chiếc lồng thương hại, chịu bước , càng ngày càng lún sâu trốn tránh, cuối cùng là bỏ lỡ cả đời với Lận Phong?
Tình cảm đáp , trái tim nguội lạnh cho một cơ hội, giống như kẻ hèn nhát trốn về nông thôn, chẳng qua là đang tự lừa dối chính .
Tốc độ vẽ của Tô Lăng nhanh, đầy mười phút, đường nét gương mặt của Lận Phong hiện rõ giấy.
Sau khi hai xác định mối quan hệ yêu đương, Lận Phong trở thành mẫu riêng của . Cậu vẽ vô bản phác thảo, quen thuộc chi tiết cơ thể Lận Phong như nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt, vết bớt bên hông, và cả… kích thước chỗ đó…
Mặt Tô Lăng đỏ bừng. Cậu đặt bút xuống, kìm mà co đầu ngón chân .
Cơ thể hơn hai tháng ôm ấp trở nên vô cùng nhạy cảm và trống rỗng, chỉ cần bức vẽ cũng khiến tận sâu trong lòng dâng lên một loạt khát khao thể diễn tả.
Lúc ngủ cùng , Lận Phong thích ôm từ phía , cánh tay rắn chắc siết lấy eo , vô cùng mật. Khi hưng phấn, sẽ gọi là “bé con”, đôi môi nóng bỏng thì thầm bên tai khiến mềm nhũn.
Anh khỏe, còn thường theo kịp. Có quá, xin tha, mà Lận Phong những dừng mà còn sức bắt nạt hơn.
Có một suýt ngất , tức giận cắn mạnh vai Lận Phong, lúc đó mới chịu buông tha.
Từ đó, dường như học cách kiềm chế, công việc của bận rộn thường xuyên công tác, gần gũi cũng thưa dần.
Tô Lăng cắn ngón tay cái, chân mày nhíu chặt.
Là vì đó ? Quan hệ giữa họ bắt đầu lạnh nhạt.
Tô Lăng cố gắng hồi tưởng tình cảnh khi
Tối hôm đó, hai uống chút rượu, khi về phòng thì lên giường ngay mà phòng tắm tắm đôi. Sau đó, Lận Phong bế lên giường, thứ liền thể kiểm soát.
Tới gần nửa đêm, mệt đến mức nhấc nổi một ngón tay, mà Lận Phong vẫn như cơn bão ngừng trút xuống, khiến ngay cả cũng còn sức.
Cậu chịu nổi, há miệng cắn mạnh vai Lận Phong, lúc mới chịu dừng .
Tô Lăng mơ màng sắp chìm giấc ngủ, Lận Phong ôm lấy , thì thầm xin bên tai, dường như còn thêm điều gì đó.
Là gì nhỉ?
Tô Lăng nhất thời nhớ .
Cậu gõ gõ đầu, cố gắng nhớ , luôn cảm thấy những lời đó quan trọng.
“…Lăng Bảo, em tin … sẽ cho em… những thứ nhất…”
Giọng đàn ông khàn khàn, trầm thấp.
Tô Lăng giật bật dậy, ngẩn ngơ chằm chằm gương mặt đàn ông giấy.
Một lúc lâu , cầm điện thoại lên, tìm của Lâm Châu, gọi qua.
Chuông đổ hơn chục tiếng, ngay khi định ngắt máy thì đầu dây bên nhận cuộc gọi.
“Alo, Tiểu Lăng ?” Giọng Lâm Châu uể oải.
“Cậu ngủ ?” Tô Lăng hỏi.
“…Chưa, tớ mới bận chút việc.” Lâm Châu hắng giọng, đá văng đàn ông đang định nhào tới ôm : “Cậu chuyện gấp ?”
“Không chuyện gấp.” Tô Lăng trầm ngâm: “Cậu cần tiếp tục giúp tớ che giấu hành tung nữa.”
“Hả?” Lâm Châu lập tức thẳng dậy, lạnh lùng đẩy bên cạnh , nhíu mày hỏi: “Cậu nghĩ thông suốt ?”
Tô Lăng thả lỏng dựa lưng ghế, một tay cầm điện thoại, tay xoay xoay cây bút chì.
“Tớ cho một cơ hội, thử lý do của .” Dừng một chút, Tô Lăng hỏi: “Cậu thể giúp tớ tra xem năm nay Lận Phong bận gì ở nước ngoài ?”
“Không thành vấn đề.” Lâm Châu lập tức đồng ý: “ đột nhiên quan tâm tới công việc của ?”
Tô Lăng giơ bút chì vẽ đường nét nơi yết hầu của Lận Phong giấy, ngòi bút khựng ở cổ , ngập ngừng.
“Lúc tớ và yêu thường dính như sam, rời nửa bước. khi cưới, , tớ ở nhà vẽ tranh, mỗi một việc, cũng chẳng còn thiết như . Bây giờ nghĩ , hình như tớ chẳng hiểu gì về chồng cả.”
Lâm Châu kéo Phó Hành đang mặt mày vui , hôn một cái : “Cậu nghĩ thông suốt như thì quá .”
Tô Lăng : “Tớ tò mò rốt cuộc bên nước L gì mà cứ cách ba hôm công tác. Nếu cho tớ một lời giải thích hợp lý, tớ sẽ bỏ qua !”
Cậu siết mạnh tay, “rắc” một tiếng, cây bút chì bẻ gãy.
Lâm Châu sờ sờ mũi.
Tốt lắm, con mèo Ba Tư xinh cuối cùng cũng giương móng vuốt, còn chỉ nhún nhường và trốn tránh nữa.
Đây mới là Tô Lăng mà quen .
Cúp máy, Tô Lăng thở dài một , đổi bút khác tiếp tục vẽ. Những đường nét tuấn tú gương mặt đàn ông dần hiện ngòi bút của , càng lúc càng tinh xảo.
————————
Trấn Liễu Tiên, khách sạn Khải Duyệt
Ôn Tây trong phòng, lòng bứt rứt khó chịu.
Trên đường trở về, thử dò hỏi ông nội: “Ông ơi… ông thật sự nhận Tô Lăng cháu nội ?”
Ông nhắm mắt tựa lưng ghế, trông vẻ mệt mỏi, thấy câu hỏi , ông khẽ mở mắt liếc .
“Tô Lăng là chính kiến, chắc nó đồng ý.”
Lời mập mờ của ông càng khiến Ôn Tây băn khoăn hơn, về đến khách sạn, trong lòng vẫn yên. Hai mươi phút , cầm điện thoại lên, gọi một cuộc gọi quốc tế.
“…Cha ơi, ông nội giao tài sản cho ngoài…”
Cùng lúc đó, trong phòng tổng thống tầng cao nhất của khách sạn Khải Duyệt, Lận Phong đang xem một xấp tài liệu. Bỗng nhiên, hắt xì một cái khiến Hứa Quân Trác đang pha cà phê cũng dọa cho giật .
“Lận tổng, cần điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh ạ?” Anh hỏi.
Lận Phong đặt tài liệu xuống, rút khăn giấy lau mũi.
“Không cần.”
Hứa Quân Trác đặt ly cà phê pha xong lên bàn mặt , khẽ khuyên nhủ: “Gần đây ngài ngủ quá ít, hôm nay nghỉ sớm một chút nhé?”
Lận Phong bưng ly cà phê đủ độ ấm, uống một ngụm hỏi: “Có tin gì ?”
Hứa Quân Trác đang hỏi tin tức của phu nhân, liền lập tức mở đoạn video trong điện thoại cho xem.
“Đây là đoạn video nhờ lấy từ sân bay thành phố H, trong đó một khung hình, thể là phu nhân.”
Lận Phong đặt ly cà phê xuống, chằm chằm màn hình điện thoại.
Hình ảnh video khá mờ, thấp thoáng thấy một thanh niên mặc áo khoác gió, kéo bốn cái vali, ở lối sân bay. Sau đó, một đàn ông bước đến bắt chuyện với , hai cùng rời .
“Ngay lập tức điều tra đàn ông !” Giọng Lận Phong lạnh như băng.
Hứa Quân Trác nuốt nước bọt: “Rõ!”
Rõ ràng đoạn video xử lý, thể tìm đến mức là khó . Hơn nữa, đàn ông rời cùng phu nhân lưng về phía camera nên thể thấy rõ mặt.
Quả nhiên phu nhân đang ở thành phố H!
Chỉ là, thấy cùng một đàn ông xa lạ, cơn ghen của tổng giám đốc Lận ngay lập tức bốc lên ngút trời!