Sau Khi Ly Hôn, Tôi Về Quê Trồng Trọt - Chương 16: Bày sạp thật vui – Cẩn thận, chạy mau!
Cập nhật lúc: 2025-09-26 05:55:06
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm trong làn sương mỏng, dân trong thôn Thạch Khê dần tỉnh giấc. Những nông dân chăm chỉ đồng từ khi trời hửng sáng, lúa ngoài đồng phát triển , xanh mướt một màu, trông thật tươi non.
Một chiếc xe ba bánh điện màu xanh lam chạy đều đều con đường làng ngoằn ngoèo. Phía xe là Tô Lăng và Lí Đại Hải, phía chất tám sọt sơn .
Chiều hôm qua, Tô Lăng hái mười sọt sơn núi, để hai sọt ở nhà, phần còn mang xuống trấn Liễu Tiên để bán. Sáng nay, mượn chiếc xe ba bánh điện từ nhà Trương Thúy Hoa cùng Lí Đại Hải tới thị trấn.
Tất nhiên, lái xe điện nhưng Lí Đại Hải thì nên hiện tại Lí Đại Hải đang điều khiển tay lái, còn Tô Lăng bên cạnh ngắm cảnh đồng quê.
"Anh Tô , thật uy ghê đó." Lí Đại Hải cảm thán.
"Hả?" Tô Lăng đưa tay ấn vành nón rơm, ngạc nhiên.
"Chị Thúy Hoa quý cái xe điện lắm đấy, bình thường ai đến mượn cũng cho, mà hỏi, chị liền đồng ý ngay." Lý Đại Hải lè lưỡi.
Tô Lăng sờ mặt , vô tội : "Có thể... tại trai?"
"Ừm, trai thật!" Lí Đại Hải gật đầu mạnh. Còn hơn cả mấy minh tinh tivi!
Tô Lăng bật , vỗ nhẹ nón rơm đầu dịch m.ô.n.g một chút. Dù con đường cũ khỏi làng lấp ổ gà, nén phẳng, xe chạy vẫn khiến ê ẩm.
Con đường mới đang quy hoạch và xây dựng, chỉ cần đường cấp bốn hai từ nông thôn đến thị trấn là đủ . Tuyến đường dài hơn nghìn mét, dự kiến mất hai tháng thi công, còn con đường cũ sẽ gỡ bỏ, trả thành ruộng.
Tô Lăng dự định khi xong đường sẽ lên thành phố mua một chiếc xe, tiện cho việc .
Bảy giờ rưỡi sáng, họ đến trấn Liễu Tiên. Lí Đại Hải quen thuộc nơi , đưa xe đến khu chợ lớn nhất trong thị trấn, đỗ ở lề đường.
"Anh Tô, tới ." Cậu nhảy xuống xe.
Tô Lăng theo xuống, thấy Lí Đại Hải lấy một tấm bạt nhựa từ xe trải xuống đất, đó ôm lấy một sọt sơn đặt lên bạt. Tô Lăng xắn tay áo thể thao lên để cùng chuyển hàng. Chẳng mấy chốc, tám sọt sơn xếp ngay ngắn, tiếp theo đặt thêm cái cân tay lên là thể bắt đầu bán .
Nói đến cái cân tay là do Tô Lăng tìm thấy trong góc bếp. Lần đầu dùng, hiểu vạch cần cân là bao nhiêu kí lô, Lí Đại Hải cầm tay chỉ dạy mười phút, cuối cùng mới hiểu cách dùng.
Giờ là thời điểm nhất để chợ. Bên trong chợ náo nhiệt, bên ngoài cũng tấp nập, một tiểu thương bày hàng dọc theo lề đường, bán đủ loại rau củ, trái cây, cá, tôm,... Toàn là những trung niên ngoài bốn, năm mươi tuổi, cả nam lẫn nữ, ai nấy đều dạn dày kinh nghiệm, miệng ngừng rao bán, nhiệt tình chào hỏi từng qua .
So với họ thì hai trai trẻ Tô Lăng và Lý Đại Hải giữa đám vô cùng nổi bật. Khi Tô Lăng lộ khuôn mặt trai vành nón rơm, qua đường đều bất giác dừng , đến hỏi giá.
"Chàng trai , sơn bán ?" Một bác gái hỏi.
Tô Lăng đáp: "Mười lăm tệ một cân."
Cậu rõ giá thị trường, thuận miệng giá. Không ngờ bác gái thấy đắt, còn cầm một quả lên xem xét.
"Ngọt đấy?"
"Tuyệt đối ngọt! Không tin thì bác ăn thử một quả, ngọt lấy tiền." Tô Lăng hào phóng .
Mắt bác gái sáng lên, bóc vỏ : "Vậy ăn thử đấy nhé!"
"Mời bác." Tô Lăng mỉm , nụ tim bác gái loạn nhịp.
Trời ơi! Chàng trai lên quá!
Bác gái bóc vỏ nhanh thoăn thoắt, bỏ miệng nhai, "ưm" một tiếng, ngừng gật đầu: "Ngon lắm! Ngon thật đấy! Cho hai cân!"
"Vâng, bác chờ chút." Tô Lăng lấy túi nilon, những ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng lấy từng quả sơn trong túi. Khi đầy, đặt lên cân tay, vui vẻ : "Hai cân hai lạng, coi như hai cân thôi, bác cầm lấy, tổng cộng ba mươi tệ."
Bác gái chợ mấy chục năm, từng gặp bán hàng nào mắt khí chất sạch sẽ, chút thô kệch nào như nông thôn thế .
Bà vui vẻ nhận lấy túi, rút điện thoại : "Có mã quét WeChat ?"
"Cháu gấp quá kịp in, bác cứ quét trực tiếp mã điện thoại cháu nhé." Tô Lăng mở mã thanh toán trong WeChat.
Bác gái quét mã, nhập 30 tệ đó đến chiếc nhẫn kim cương ngón tay của mà giật . Trời đất ơi, đây là kim cương thật giả ? Viên to thế mà một bán hàng rong thể mua nổi ? Chậc chậc chậc, mà kiểu dáng chiếc nhẫn thật , hợp với ngón tay thon dài của trai .
Bác gái thanh toán xong, Tô Lăng thu điện thoại, nhã nhặn : “Cảm ơn bác ủng hộ.”
Bác gái nhận dịch vụ cao cấp, vui vẻ mặt, .
Lí Đại Hải bên cạnh mà ngây , thế mà Tô bán nhanh như , đây thật sự là đầu tiên Tô bán hàng rong ?
Tô Lăng thấy ánh mắt kỳ quặc của Lí Đại Hải, nghi hoặc hỏi: “Làm thế?”
“Ờ... , gì.” Lí Đại Hải đỏ mặt, xua tay lia lịa.
Có một thì sẽ hai, đến mua sơn ngày một đông. Tô Lăng ứng phó trôi chảy, đối với ai cũng lễ phép chu đáo, khiến một bà nội trợ cũng trở nên dịu dàng, thậm chí cần hỏi giá mà cứ thế mua ba cân, năm cân. Lí Đại Hải trợ thủ phụ giúp, bận tối mắt tối mũi, chỉ trong vòng một tiếng bán sáu sọt.
Những bán khác ở gần đó thấy, ghen tị đến đỏ cả mắt.
Cái tên mặt trắng ở , chỉ dựa cái mặt mũi mà thu hút bao nhiêu khách thế !
“Hừ, vẻ quá đáng!” Một thanh niên thấp bé bán củ cải bên cạnh thì thầm.
Tô Lăng để tâm đến những lời bàn tán xung quanh mà vẫn hào hứng đóng vai bán hàng rong. Bán hàng rong vẻ cũng vui đấy chứ, đợi rau trong ruộng lớn , cũng đem thị trấn bán thử xem.
Đang mơ màng vui vẻ nghĩ ngợi, thì bỗng hét to: “Quản lý đô thị tới ——”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-ly-hon-toi-ve-que-trong-trot/chuong-16-bay-sap-that-vui-can-than-chay-mau.html.]
Tất cả những bán hàng ven đường nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ùa lên bỏ chạy.
“Anh Tô! Nhanh lên!” Lí Đại Hải ôm lấy sọt sơn , nhét thùng xe điện, vội vàng khởi động xe. Tô Lăng ngớ , đến tiền còn kịp thu, vội vã ôm lấy mấy sọt khác, nhảy lên xe, Lí Đại Hải xoay tay lái, lao theo dòng tháo chạy.
“Tu tu tu ——” Tiếng còi của quản lý đô thị vang lên đuổi theo , Lí Đại Hải tăng tốc tối đa, chạy như bay.
Tô Lăng bám c.h.ặ.t t.a.y vịn, ngoái đầu , thấy những bán hàng chậm chân quản lý đô thị chặn .
“Sao ? Sao ? Có đuổi theo ?” Lí Đại Hải dám đầu, cứ thế lao lên phía , rẽ một con hẻm nhỏ, luồn lách một cách linh hoạt.
“Chắc... chắc là đuổi kịp.” Tô Lăng .
Lý Đại Hải thở phào nhẹ nhõm, giảm tốc độ, rẽ một vòng dừng xe .
“Hú hồn! Chạy chậm tí nữa là xong đời.” Cậu lau mồ hôi lạnh trán.
Tô Lăng tháo nón cỏ, phe phẩy quạt gió, kinh ngạc hứng thú hỏi: “Bán hàng rong mà cũng kịch tính ?”
Chỉ cần thấy quản lý đô thị, cả đám bán hàng liền chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Lí Đại Hải nghiêm túc gật đầu: “Bị bắt thì tịch thu đồ, còn phạt tiền nữa.”
Tô Lăng cảm thán, quản lý đô thị cũng sai nhưng bán hàng rong vì cuộc sống mà liều mạng như thế, ai cũng dễ dàng gì. Cậu vỗ vai Lí Đại Hải, : “Đi thôi, về thôn nào.”
“... còn hai sọt nữa.” Lí Đại Hải lưỡng lự.
“Không tiếc chỗ đó .” Tô Lăng , chỉ trong chốc lát kiếm hơn một ngàn tệ, thế thôi thấy mãn nguyện .
“Vậy .” Lí Đại Hải gật đầu, lái xe điện khỏi con hẻm.
Tô Lăng đội nón cỏ, nhàn nhã xe, ngắm phong cảnh ven đường.
Đó là một con phố sầm uất, ngân hàng, trung tâm thương mại, cả khách sạn, xe cộ nườm nượp, xe điện của họ chỉ thể chạy sát lề một cách chậm rãi. Khi ngang qua một khách sạn, một qua đường bất ngờ chặn xe họ .
“Còn bán sơn ? Bao nhiêu một cân?”
Lí Đại Hải vội vàng phanh xe, dừng : “Có bán, bán, mười lăm tệ một cân.”
Người đó cầm trái sơn lên xem : “Trái to, tươi ngon đấy. Bớt chút , mười tệ một cân, lấy hết.”
“Hả?” Lý Đại Hải kinh ngạc, mua hết luôn ? Còn tới hai sọt, ít nhất cũng bốn mươi cân đó!
“Sao? Không bán ?” Người hỏi.
“Bán, tất nhiên là bán.” Tô Lăng trả lời, nở nụ tươi rói: “ mang thế nào cho tiện?”
Trên mặt hiện lên vẻ ngỡ ngàng chằm chằm Tô Lăng hai ba giây, buột miệng : “Cậu trai, hứng minh tinh ?”
Tô Lăng nghi hoặc quan sát đối diện, đó là một đàn ông hơn ba mươi tuổi, tóc dài bết dầu, để râu mặc một bộ đồ jeans bạc màu vì giặt quá nhiều, cho dù thế nào cũng giống trong giới giải trí.
“Không, cảm ơn.” Cậu lịch sự từ chối.
Người đàn ông vẫn nản lòng, tiếp tục thuyết phục: “Làm minh tinh còn kiếm nhiều tiền hơn bán sơn đấy! Cậu thật sự cân nhắc ? Bạn mở công ty giải trí, thể giới thiệu cho , chắc chắn ký hợp đồng !”
“Thật sự cần .” Tô Lăng kéo thấp chiếc nón cỏ, che nửa khuôn mặt. “ thiếu tiền, thích cuộc sống hiện tại.”
Người đàn ông thấy lay chuyển nên đành bỏ cuộc. Ông lấy một tấm danh thϊếp trong túi , đưa cho Tô Lăng: “Nếu đổi ý, thể liên lạc với , điện thoại của .”
“Được.” Tô Lăng nhận lấy, tiện tay nhét túi. “Anh vẫn lấy sơn chứ?”
“Đương nhiên. Xe đỗ ở bãi đậu của khách sạn Khải Duyệt, phiền mang qua giúp.” Người đàn ông chỉ về phía khách sạn gần đó.
“Được.” Tô Lăng gật đầu, hiệu cho Lí Đại Hải lái xe điện tới.
Chiếc xe của đàn ông đó đậu ngay gần cổng khách sạn. Trái ngược với bộ quần áo rẻ tiền, chiếc xe là một chiếc SUV đắt đỏ đáng giá ít tiền.
Tô Lăng bê sọt sơn xuống, đặt cốp xe.
“Sọt sơn cũng tặng luôn ?” Người đàn ông nhướng mày hỏi.
“Anh gì đựng chừng sơn ?” Tô Lăng hỏi .
“Không .” Người đàn ông lấy ví, đếm một xấp tiền mặt đưa cho Tô Lăng: “Năm trăm tệ, đủ chứ?”
“Đủ .” Tô Lăng nhận lấy, chuẩn rời cùng Lí Đại Hải.
Ngay lúc đó, một chiếc Maserati màu đen lao bãi đỗ, dừng ngay cửa khách sạn. Người đàn ông thấy huýt sáo một tiếng: “Woah! Maserati hai trăm vạn kìa, nhà giàu đó nha!”
Tô Lăng kiềm mà ngẩng đầu . Khi thấy đàn ông bước khỏi xe, đồng tử co rút, cả sững .
Dáng cao lớn, đường nét khuôn mặt tuấn tú sắc sảo, mái tóc đen chải chuốt một sợi lệch, khí chất lạnh lùng trời sinh dù cả xe che mất nửa nhưng Tô Lăng vẫn nhận ngay lập tức.
Lận Phong!
Sao xuất hiện ở trấn Liễu Tiên !