Thông báo của Phó thị đăng tải đầy một ngày, nhưng hiệu ứng lan chóng mặt.
Những lời dè bỉu, châm chọc hôm qua bỗng chốc biến thành tò mò, ngưỡng mộ, thậm chí ghen tị.
“Hóa bà mới là vợ hợp pháp suốt sáu năm trời.”
“Che giấu giỏi thật. Thảo nào chẳng ai moi tin gì”
“Tưởng chỉ là một giảng viên bình thường, ai ngờ từng là phu nhân Phó thị.”
Tin nhắn đến dồn dập. Có hối hận vì buông lời mỉa mai, tỏ ý kết . những lời “xin ” muộn màng đó, với , chẳng khác nào muối xát vết thương.
trong căn phòng nhỏ, điện thoại sáng rực mà lòng rối bời.
Công khai … Thứ từng khao khát bao, cuối cùng đến khoảnh khắc chẳng còn mong đợi nữa.
Buổi sáng, khi bước trường, ánh mắt khác hẳn.
Có gật đầu chào với vẻ dè dặt, xì xào lưng nhưng giọng còn mỉa mai.
Trưởng khoa gặp , thái độ cũng mềm mỏng hơn:
“Cô An, chuyện hôm … chỉ theo nguyên tắc. Giờ rõ ràng, cô yên tâm giảng dạy tiếp. Nhà trường còn thấy hãnh diện vì giảng viên như cô.”
mỉm nhạt, đáp vài câu cho lệ, nhưng trong lòng hề thấy nhẹ nhõm.
Bởi , sự tôn trọng dành cho năng lực tư cách của , mà cho cái tên “Phó Thần” phía .
Tối đó, khi trở về, thấy một đàn ông hiên chờ.
Áo sơ mi trắng, dáng cao thẳng, tay còn cầm hộp cơm.
Mưa phùn lất phất, yên lặng như thể sợ thấy.
Tim thoáng run, nhưng kìm , định thẳng .
“An.” – giọng vang lên, thấp và khàn.
dừng bước.
Anh đưa hộp cơm đến mặt :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-canh-cua-bi-mat/sau-canh-cua-bi-mat-chuong-9-danh-phan-co-the-tra-lai-niem-tin-thi-khong.html.]
“Em bận đến quên ăn, mang qua.”
hộp cơm vẫn còn ấm, mùi thơm nhè nhẹ thoát .
Trong giây phút , ký ức về những ngày xưa ùa về — khi từng tự tay nấu cho bát mì, vụng về nhưng đầy chân thành.
hít sâu, lấy bình tĩnh:
“Phó Thần, cần . còn là vợ . Chúng chẳng còn ràng buộc gì nữa.”
Ánh mắt tối , nhưng giọng kiên định:
“Không ràng buộc… nhưng bắt đầu . Nếu em chịu, sẽ theo đuổi em như thuở ban đầu. Không bí mật, giấu giếm.”
khẩy:
“Anh nghĩ chỉ vài lời đẽ là đủ bù đắp sáu năm chôn vùi trong bóng tối ?”
Anh im lặng, bất ngờ bước đến gần, hạ giọng:
“Anh mong em tha thứ ngay. Anh chỉ xin một cơ hội. Cơ hội để chứng minh rằng , sẽ lùi bước nữa. Nếu thất bại… sẽ buông.”
Nhìn sâu mắt , bắt gặp một sự kiên định mà từng thấy.
Tim nhói lên, nhưng lý trí vẫn cố dập tắt xao động.
, giọng nghẹn :
“Đừng khó nữa, Phó Thần. … chắc còn đủ dũng khí.”
Nói xong, bước nhanh nhà, khép chặt cửa.
Ngoài , vẫn nguyên trong mưa, bóng dáng cao lớn lặng lẽ, như chứng minh rằng thật sự sẽ rời .
Đêm , trằn trọc mãi.
Trong tim, hai luồng cảm xúc đối nghịch giằng xé: một bên buông bỏ, một bên thầm mong tin nữa.
Sáu năm tổn thương… liệu một đời còn đủ dài để chữa lành?