Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 95: Lửa của quân tiên phong (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-08 03:55:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Một Ravenclaw khiêm tốn: Nhện khổng lồ là cư dân tự nhiên của Rừng Cấm, không bao giờ có thể tiêu diệt được hết. Khu vực nơi chúng làm tổ mọc lên những cây Dạ Lan Hương tím ăn xác chết, vô cùng sợ lửa, có khả năng làm phân hủy xác người và động vật chỉ trong tích tắc.”
“...”
Nhóc Dietrichson rên lên vài tiếng, vẫn còn sống nhưng Giselle không đi đến gần chỗ nó nằm được vì khắp nơi toàn là Dạ Lan Hương tím.
Sợ lửa thì thử Incendio xem.
Lửa cháy lan ra khắp mặt đất, l.i.ế.m lên đám Dạ Lan Hương như gió thổi một phát rồi thôi, không xi nhê gì.
Sợ lửa nhưng còn phải xem là lửa gì nữa, rõ ràng mấy Dạ Lan Hương tím ở nơi này cao cấp hơn loại ở Rừng Cấm mà “Một Ravenclaw khiêm tốn” nhắc đến. Chứ nếu không, một Incendio đơn giản là có thể đốt cháy hết như mấy con nhện khổng lồ này thì thằng nhóc Dietrichson đã không phải nằm thoi thóp nơi đây.
Nhưng mình cũng đâu biết loại lửa nào khác hơn? Suy nghĩ, Giselle suy nghĩ.
Căn phòng này là một tổ nhện khổng lồ, chính giữa là một cái cây cổ thụ to, vâng vẫn là cây, dưới gốc cây như có một nhánh cây lớn bè ra, đặt trên đó là một cuộn giấy da. Rồi từ cái cây tỏa ra xung quanh là từng bông Dạ Lan Hương tím lớn nhỏ, mọc lan như nấm, không chừa chỗ nào để đặt chân được hết. Quanh nhóc Dietrichson vì vẫn còn hiệu ứng của mấy lọ thuốc của nó mà đám Dạ Lan Hương tím nửa c.h.ế.t nửa dạt ra, đủ để thằng nhóc vẫn nằm thở lấy hơi.
Tận cùng căn phòng, nơi đám Dạ Lan Hương tím sát rịt nhất mới là cánh cửa nhỏ thông sang nơi khác.
Phải làm sao, phải làm sao đây? Bọn chúng canh gác cuộn giấy da đó, có lẽ nó cũng là kho báu mà đám rắn mạo hiểm tính mạng muốn lấy. Nhưng làm sao đến được cái cây đó khi đám hoa ăn xác c.h.ế.t lan đầy mặt đất thế này?
Khoan, khoan. Chỉ cần đến được cái cây chứ đâu có nghĩa là phải bước trên mặt đất qua đám Dạ Lan Hương?
Đúng rồi, vậy từ chỗ mình đứng đến cái cây thì có những cách nào? Đu dây. Hay đúng hơn là phải có gì đó từ cái cây kéo thân người mình đến nó, mà phải kéo hướng lên trên không chứ không được kéo lê trên mặt đất.
Là Carpe Retractum!
Bùa chú giữ và kéo tạo ra một sợi dây ánh sáng có thể thu vào, được sử dụng để kéo các vật thể về phía người niệm chú, hoặc nếu mục tiêu được cố định tại chỗ thì kéo người niệm chú về phía mục tiêu.
Theo giáo án thì phải sau Lễ Phục Sinh mới học tới bùa này.
Cô chĩa đầu đũa phép lên một cành cây to ở tuốt trên cao, niệm “Carpe Retractum.” Từ đầu đũa tạo ra một sợi dây ánh sáng bay vút đến cành cây, tự động quấn chặt vài vòng và rồi Giselle cảm thấy cả người mình đang bị sợi dây kéo đi.
May mà chọn cành cây đủ cao, cô bị kéo lên cao dần khỏi mặt đất mọc đầy Dạ Lan Hương, nhưng lực kéo mạnh quá, cô phải dùng cả 2 tay nắm chặt lấy đũa phép. Khi sắp đến, tay trái cô bắt lấy cành cây đu người treo lủng lẳng.
Tâm trí mệt vì tiêu hao ma pháp quá nhiều, thân thể mệt vì đuối sức rồi. Giselle cố trèo đến sát thân cây, rồi mới từ từ thả tay ra tuột xuống dần. Áo chùng ma sát vào vỏ cây sần sùi làm rách áo, cứa vào da thịt đau rát. Nhưng cuối cùng cô cũng đứng được trên mấy cái gốc cây không bị Dạ Lan Hương tím mọc lan tới.
Men theo gốc cây đi tới cái nhánh bệ cây, cầm cuộn giấy da lên, hi vọng trong này có cách xử lý mấy bông hoa c.h.ế.t người.
Cuộn giấy thật cũ, ố vàng hết cả, hiện dần lên chỉ một dòng chữ:
“Ignis Ungula”
Và dưới đó là hình ảnh động để miêu tả cách vẫy đũa phép như thế nào.
Hmm một bùa chú lạ, ít nhất là với kiến thức hiện giờ của Giselle. Nhưng nó đã nằm ở đây được bảo vệ như thế này hẳn phải là bùa chú mạnh mẽ.
Ignis Ungula.
Giselle đọc thầm, học cách vẫy đũa, sau 3 4 lần thực hành thì bắt đầu niệm luôn: “Ignis Ungula.”
Lửa b.ắ.n ra từ đũa phép lần này có màu xanh lá, không nóng như lửa đỏ bình thường của Incendio hay Bombarda, mà thật ra dường như nó không có phụ gia nhiệt độ gì, nhưng trên đường ngọn lửa đi qua, mấy cây Dạ Lan Hương tím bắt lửa, nhanh chóng cháy lên rồi héo rục xuống chỉ còn vài mảnh tro tàn.
Có tác dụng là được, còn bùa lửa này là gì thì sau này nghiên cứu cũng được. Giselle niệm liên tục Ignis Ungula để rẽ đường đi đến chỗ nhóc Dietrichson, biên giới thuốc của nó thu hẹp dần rồi, thêm cỡ 30 phút nữa chắc cái thây nó không còn vẹn toàn nữa quá.
“Này này...” cô lay thằng nhóc, không thấy dấu hiệu tỉnh lại.
Có phép nào mình biết dùng để gọi tỉnh người ngất xỉu không?
Có, có.
“Rennervate,” Giselle chĩa đũa phép trước n.g.ự.c thằng nhóc, tiếng rên khẽ rồi nó yếu ớt mở mắt ra. Nhưng chưa kịp để nó định hình lại câu chuyện, Giselle nhét cuộn giấy da bùa phép Ignis Ungula cho nó, rồi vụt đứng dậy chạy đi tiếp.
Cô niệm “Ignis Ungula” thêm hai lần để rẽ đường đến cánh cửa cuối căn phòng, nhưng vẫn còn lại hơn một nửa Dạ Lan Hương tím, chắc nhiêu đó cũng đủ để thằng nhóc hái làm thuốc rồi.
Vừa mở cửa căn phòng thứ 3 đã thấy nóng hầm hập, tiếng con gì đó gầm rú ghê rợn.
Chưa kịp tự hỏi tại sao căn phòng này như vừa bị đập bể ra, to hơn gấp chắc cỡ 10 lần hai căn phòng trước, thì đã bị tiếng rống giận làm hết hồn.
“GRRRRRR”
Rồng, đó là rồng!
“Mẹ kiếp né mau!” Tiếng thằng nhóc song sinh la lên làm Giselle hồi hồn, né sượt qua luồng lửa mà con rồng phun ra.
Nhưng cô cũng vấp đá té oạch xuống, nơi đây như một mảnh núi lửa toàn đá nham thạch nóng hừng hực, ở giữa phòng còn có một khoảnh lửa là tổ của con rồng. Nhưng phía sau nữa cũng có một khoảng không gian khác, không giống núi lửa nham thạch nhưng cũng đã bị con rồng quấy làm đất đá sụp lún hết cả.
Con rồng lại thổi lửa vào Giselle tiếp, cô lăn mình né qua, mép áo chùng cháy xém.
Đằng xa có tiếng niệm “Diffindo” rồi lại tiếng đá ném trúng con rồng. Nó tức giận bỏ không đuổi theo Giselle nữa, quay lại đuổi theo ai đó ném đá, nhưng cái đuôi nó quẫy ra cũng làm Giselle phải ngồi thụp xuống mà né.
“Móa mày ở đâu chui ra vậy?”
“Kệ nó, lo con rồng kìa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-95-lua-cua-quan-tien-phong-2.html.]
Rồi lại tiếng rầm rống giận, tiếng chọi đá rồi bùa phép gì đó b.ắ.n ra.
“Nó kháng phép rồi còn b.ắ.n nó chi?”
“Chứ chọi đá cũng làm được gì đâu?”
“Ít ra làm nó phân tâm...”
“Phân tâm hay gì thì nó cũng chạy quanh căn phòng này rồi.”
“Nè mày hóa đá rồi à?”
Đúng là hóa đá thật, cô đứng ngẫm nghĩ nãy giờ. Con rồng có vẻ nhỏ hơn miêu tả trong sách sinh vật huyền bí, nó có cánh nhưng cụt lủn, như bị thoái hóa vậy, không bay được, nó chỉ chạy vòng vòng quanh căn phòng nham thạch.
“Mắt nó bị mù hả?” Giselle hỏi lớn. Con rồng càn quét căn phòng nhưng dường như nó định hướng hơi lệch, chứ nếu không hai thằng nhóc đã bị táp trúng lâu rồi. Hay như Giselle khi nãy đã bị lửa nó phun trúng nướng thui rồi.
“Mày đứng nghĩ nãy giờ được nhiêu đó thôi hả?”
Có lẽ nó bị nhốt ở đây lâu quá, không gian lại kín như bưng thế này nên thoái hóa không thể phát triển bình thường.
“Lấy cuộn giấy da chưa?”
Một thằng song sinh vừa chọi đá vừa chạy, hất đầu đáp: “Xuống mà lấy, ở đó đó.” Ý chỉ giữa hố nham thạch.
Giờ Giselle mới thấy ở giữa miệng hố nóng nhất căn phòng đang có một cái bệ dường như làm bằng nham thạch, vẫn có một cuộn giấy da đặt trên đó.
Tiếng rồng rống giận vẫy đuôi lại làm đất đá trong căn phòng đổ xuống.
“Accio giấy da lại đây,” không nhúc nhích.
“Carpe Retractum,” sợi dây ánh sáng b.ắ.n ra từ đầu đũa bay đến cuộn giấy da thì bị đẩy lại.
“Mày nghĩ tụi tao chưa thử xài mấy bùa đó à?”
“Mày nghĩ ra cái gì khác được không?’
Sao giờ mình mới biết hai thằng nhóc này nói nhiều dữ vậy ta, mà toàn nói chuyện khó ưa như nhóc Steffensen không vậy.
“Giữ nó phân tâm nha.” Rồi Giselle chạy tới hố lửa, lửa này như sinh ra để nuôi dưỡng con rồng, nơi nó làm tổ, nhưng nhiệt độ nóng quá thân thể con người đâu thể tiếp cận
Cô cần biết lửa này là lửa gì nên “Aguamenti,” dòng nước nhỏ từ đũa phép b.ắ.n ra, chưa đến ngọn lửa đã bốc hơi hết.
“Mé tao tưởng mày làm gì...”
“Rất có ích đấy cô gái ạ.”
Nói thì nói vậy nhưng tụi nó cũng dẫn con rồng chạy loạn xạ gầm gừ chỗ khác.
Có vẻ chịu tác động của nước, nếu nước đủ nhiều. Nhưng còn băng thì sao?
“Glacius,” khí lạnh tuôn ra từ đầu đũa phép, chưa kịp phóng xa thì đã bốc hơi hết cả.
“Tụi tao đã nói là làm mấy cái bùa đó hết rồi!” Một thằng song sinh la lên, cảm thấy con nhỏ này ngu ngốc hết sức.
“Mày nghe không hiểu hả?” Nhóc còn lại cũng thấy có thêm một đứa nữa chẳng giúp đỡ được gì thêm.
“GRRRRRR”
“Tụi mày im lặng chút coi.” Tụi nó nói miết nãy giờ làm đầu Giselle ong ong.
Rồi cô nhắm mắt, hít cho thật sâu, pháp lực từ khắp người vận chuyển đến tay phải, “Aguamenti.”
Từ đầu đũa b.ắ.n ra không chỉ là dòng nước nhỏ như khi nãy, giờ nó đã như dòng suối tuôn trào ra hình thành một quả cầu nước vô cùng khổng lồ. Giselle cố chịu đựng choáng váng, điều khiển dòng nước cuộn thành quả cầu ngày càng khổng lồ hơn, rồi di chuyển tới ngay bên trên miệng hố lửa.
“ÀO RÀOOOO”
“Móa...”
“GRRRRR”
Con rồng chạy rầm rầm trở lại, Giselle vội chạy tới cái bệ nham thạch, lửa nóng xung quanh đã bị nước dội tắt một phần, nhưng nhiệt độ vẫn còn cao lắm, bỏng người như chơi.
“Con rồng ngu ngốc kia,” nhiều cục đá ném tới làm con quái vật phân tâm. Giselle lấy được cuộn giấy, nóng bỏng tay thiêu đốt làn da, cháy xèo xèo lên những vết m.á.u vết thương trên tay.
Đau thấu trời.
Giselle không mở cuộn giấy ra nhìn mà quăng sang một đứa song sinh, rồi nhân lúc con rồng còn đang định hướng, cô luồn qua dưới nó mà chạy đến cánh cửa cuối căn phòng.
Tay phỏng rộp, ma lực chỉ còn 10%, đây là lần tiêu hao ma lực nhiều nhất từ trước đến nay. Nếu mà ngồi không đợi khôi phục lại hoàn toàn chắc cũng gần cả tháng, với điều kiện là ở xung quanh Hogwarts mới có đủ nguyên tố pháp thuật, chứ như ở nhà Gibson thì chắc phải đến 2 tháng.
Vừa chạy qua cánh cửa, Giselle chóng mặt choáng váng, đầu óc quay cuồng phải dựa vào khung cửa gỗ. Phải làm sao đây, cô vừa nhắm mắt vừa cắn thật mạnh vào tay, lấy đau đớn lay tỉnh tinh thần.
Dường như chẳng có gì nhiều ở căn phòng này. Chính giữa là cái bệ đá như một cái chậu lửa, lửa màu xanh lam cháy phừng phừng trong đó. Còn xung quanh thì lại chẳng có động thực vật gì cả.
Chỉ có mỗi một vòng tròn lửa màu xanh lam bao vây, lấy bệ đá cốc lửa làm tâm vẽ bán kính hơn 10m.
Còn kia, nằm ngay trong vòng tròn là tóc bạch kim. Giselle thấy tim mình đập hẫng mất mấy nhịp, trước mắt tối đen, lại loạng choạng ngã xuống sàn.