Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 84: Tháng ngày bình yên

Cập nhật lúc: 2025-06-06 03:09:58
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giselle không biết bọn học sinh phù thủy gốc Muggle khác làm gì vào kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, chứ cô thì đang phải theo bà Gibson đi mua sắm ở siêu thị để chuẩn bị cho dịp lễ lớn nhất năm này. Chỉ còn hai ngày nữa thôi là hàng quán đóng cửa nghỉ lễ, ai có dư dả thời gian đã tranh thủ mua sắm từ tận đâu tháng 11. Ông bà Gibson đều là công chức bận rộn, chỉ có thể cố gắng mua được gì hay đó trong mấy ngày sát lễ thế này.

Mấy năm gần đây dân Anh thắt lưng buộc bụng vì khủng hoảng kinh tế làm giá cả leo thang, nên đợt mua sắm lớn nhất cả năm cũng không còn náo nhiệt như thế. Nếu mà cỡ ba bốn năm trước thôi, khi hai đứa con còn ở nhà, bà Gibson thể nào cũng phải tranh thủ mua dần từ đầu tháng 12. Nhưng năm nay đã 20/12 rồi mà hàng hóa vẫn còn chất đầy trên các kệ hàng, những cái mác sale off 20-30% cũng không còn làm mấy bà nội trợ hào hứng nữa.

Nhưng cô con gái bà thì đang hào hứng lắm. Đi siêu thị là một dịp hoàn hảo để Giselle bắt kịp kiến thức hàng hóa Muggle của mình sau nhiều tháng sống biệt lập ở Hogwarts. Vào những chuỗi siêu thị như Tesco này mới thấy thế giới xoay vần nhanh đến cỡ nào, như mới hồi hè đây người ta còn đổ xô mua cho bằng được loại nước ép cam tươi 1,5 lít chỉ 0,99 bảng, thì đến mùa đông này bà Gibson đã chuyển sang mua loại một lốc 6 chai 2 lít với giá 6,99 bảng.

Đó là chưa nói đến quần áo thời trang, người ta cứ thay đồ mới cho mấy con mannequin ở trước siêu thị mỗi 3 ngày 1 lần. Hồi hè đây mấy cô nhóc quanh khu nhà Giselle thi nhau mặc quần ống loe kiểu cao bồi miền Tây nước Mỹ, thì nay đã chuyển sang kiểu quần legging ôm sát mới được xem là thời thượng.

Chẳng thế mà phù thủy dù cho muốn bắt chước Muggle nhất có thể khi ra ngoài đường đi chăng nữa, thì luôn trở thành mấy người lập dị ăn mặc kỳ khôi trong mắt dân tình xung quanh.

“Haizz thật chả hiểu sao người ta sản xuất ra 7749 loại ketchup để làm gì kia chứ...”

Bà Gibson cầm lên đặt xuống loại M&S với Aldi nãy giờ mà không biết nên chọn loại nào. Hãng Heinz bà thường hay mua, cũng là hãng ketchup mà bà ngoại của Harris với Giselle thường mua, đã hết hàng từ lâu. Kinh nghiệm nấu ăn di truyền qua các thế hệ phụ nữ Ăng-lê rằng đừng nên mua loại tương cà mới cho món sốt kem cũ của mình.

“Theo tôi thì M&S ngon hơn, nhà tôi vẫn dùng loại đó đấy.” Nếu kinh nghiệm truyền dạy từ tổ tiên không dùng được nữa thì nghe góp ý của mấy bà nội trợ xung quanh cũng là điều nên làm.

“Còn tôi thì lại thấy Aldi ngon hơn nhiều đấy chị Gibson ạ.” Đó là cô Wang, cô giáo dạy tiếng Trung cũ của Giselle, cũng đang đẩy một chiếc xe hàng lớn.

“Ah chào cô Wang ạ,” Giselle cười chào người quen. Người phụ nữ trung niên theo phe M&S sau khi mua một lô tương cà không biết đời nào ăn mới hết đã đẩy xe hàng của mình sang quầy đồ hộp.

“Chào em Gibson, lâu rồi không gặp, em lớn hơn nhiều quá làm cô nhìn nãy giờ mới ra đó.”

Không nhớ đây đã là người thứ mấy nói câu này với cô trong mùa Giáng Sinh này rồi. Trong khi Giselle tự thấy mình cũng có khác gì so với mấy năm trước đâu, tóc vẫn màu đó, mắt vẫn màu đó, vẫn có hai cái tai một cái mũi một cái miệng. Khác chăng là cao lên được chút xíu.

“Cô nay mua sắm trễ vậy ạ?” Giselle hỏi thăm.

“Đúng là hơi muộn thật, đồ trang trí giáng sinh người ta mua hết cả rồi. Vì cô vừa đi Trung Quốc về đấy chứ.”

“Ơ cô đi du lịch hay về thăm người thân?” Bà Gibson hỏi, bà đã quyết định mua loại Aldi cho món mì spaghetti nấm của mình.

“Cả hai đều không phải,” cô Wang sáng mắt hẳn lên, “Tôi được thuê đi làm phiên dịch cho phái đoàn gốc Hoa về quê hương tìm mua thuốc quý. Chị biết đó, ở Trung Quốc chúng tôi chuộng Đông Y hơn là Tây Y mà.”

Rồi mặc kệ hai người dân Anh rặc có hứng thú gì với Đông Y không, cô Wang kể tiếp:

“Thiên Sơn tuyết liên! Họ đi Tân Cương tìm mua Thiên Sơn tuyết liên, một loại thảo dược làm thuốc vô cùng quý giá. Chuyến đi đó nghe nói là gian nan hết sức, phải leo lên cao đến 4000m đấy! Nhưng mà tiếc là tôi chỉ ở lại thị trấn dưới chân núi thôi, họ không cho tôi đi theo đoàn leo núi tìm kiếm.”

“Thế họ có tìm được Thiên Sơn tuyết liên không cô?” Giselle hỏi, dùng thẳng từ “Thiên Sơn tuyết liên” bằng tiếng Trung luôn.

Cô Wang gật đầu khen ngợi: “Mấy năm nay em vẫn kiên trì học tiếng Trung phải không, khẩu ngữ có tiến bộ hơn đó. Nếu có điều kiện em có thể sang Trung Quốc du lịch, một lần thôi là phát âm cải thiện hơn hẳn ngay. Còn Thiên Sơn tuyết liên, à phải, tìm được chứ, nhiều nữa là đằng khác! Họ hài lòng với thu hoạch của chuyến đi này lắm, về đến đây còn tặng cô nhân sâm làm quà nữa. Chắc cô dạy em phong tục quà cáp của người Trung Quốc rồi phải không? Cô được tặng cả một cây nhân sâm tươi còn trồng trong chậu hẳn hoi. Vài bữa nữa là thu hoạch được rồi.”

Rồi họ tách ra để tiếp tục chuyến mua sắm cuối mùa. Vừa phụ bà Gibson đẩy xe hàng vừa nghĩ, về Trung Quốc cũng là một lựa chọn không tệ. Mình có thể về thăm lại quê hương xưa, lại tiện sang Nhật Bản tìm Ryu-chan chơi, mà cộng đồng phù thủy ở Trung Quốc cũng đáng chú ý.

Ngày Giáng Sinh, Giselle lại thức dậy bằng tiếng đập cửa ầm ầm của anh Harris. Dưới cây thông trong phòng khách cơ man nào là quà dành cho cô. Ông bà Gibson tặng cô áo len, khăn choàng và găng tay ấm, họ lúc nào cũng lo lắng cho cô con gái thân thể yếu ớt dễ nhiễm lạnh. 

Hai tặng cô một đôi sneaker Converse classic, loại mà theo anh nói là “Cô gái nào cũng phải có một đôi trong tủ giày”. Anh em nhà Gibson có vẻ thích tặng nhau giày thể thao, cô cũng tặng anh một đôi Nike outdoor. Kể từ khi lên đại học, anh phải di chuyển nhiều hơn giữa các campus thế là có luôn sở thích nữa là chạy bộ. Giờ mà thi chạy với anh chắc cô phải bay chổi mới lại.

Giselle vẫn mua hai cuốn Tập san Tầm Thủ (The Seeker) để tặng hai nhóc Matt Nol. Nếu mà mấy năm nữa cô vẫn không nghĩ ra được món quà nào khác để tặng thì hai nhóc này chắc Giáng Sinh năm nào cũng sẽ nhận được một cuốn tập san Quidditch quá. Ive thì dễ tặng quà hơn vì đều là mọt sách như nhau, Giselle tặng cô bé cuốn Những Tạp bùa hữu dụng nhất. Sách về Tạp bùa trong thư viện có bạt ngàn, nhưng cuốn này khá nhỏ, tuyển chọn ra những loại thời nay vẫn còn dùng được như bùa giảm âm, bùa nghe lén, bùa ếm làm đối phương ói ra sên,... Cuốn sách mới xuất bản mấy năm gần đây nên chưa có được cái vinh hạnh đặt vào Thư viện Hogwarts.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-84-thang-ngay-binh-yen.html.]

Matt vẫn tặng Giselle một hộp bánh kẹo phù thủy phiên bản Giáng Sinh của tiệm Điểm tâm cùng bà Chang chi nhánh Phố Bát Giác, mà sau khi đã qua thẩm định của Harris thì có vẻ ngon hơn và nhiều loại hơn cái hộp năm ngoái đặt mua ở chi nhánh Hẻm Xéo.

Sau khi phát hiện ra Giáng Sinh nào Matt cũng tặng mỗi đứa bạn của mình một hộp bánh kẹo như vậy, cô thấy buồn cười là có vẻ cậu nhóc cũng dở ở cái khoản suy nghĩ lựa quà như mình. 

Nol thì sáng tạo hơn nhiều, năm nay cậu nhóc tặng cô một cuốn Cơ sở Lý luận và Biện chứng luận của luật pháp phù thủy, còn kèm theo tấm thiệp:

“Cô tớ nói đọc xong cuốn này là đủ thi đỗ kỳ thi sát hạch luật sư thực tập của Cục Thi hành Luật pháp Phù thủy đó. Tớ cũng tặng Ive một cuốn, để cho mọt sách mấy cậu đọc chơi chơi Giáng Sinh cho vui.”

Nhìn cuốn sách phải dày bằng cả bộ 3 cuốn Hướng dẫn Thực hành tiếng Trung hiện đại mà năm ngoái ba má tặng cô, Giselle thầm nghĩ nhà nhóc Nol cho cậu bé tiền tiêu vặt nhiều thế, một quyển sách này có giá đến 49 Galleon, sao mà nó mua cái một 2 cuốn luôn vậy.

Ông Gibson nhìn cuốn sách như nhìn thấy báu vật. Những lần thư từ qua lại giữa hai ba con, họ luôn trao đổi với nhau các lý thuyết và cơ sở nền của thế giới phù thủy trong tương quan so sánh với thế giới Muggle - thứ mà cả ông Gibson lẫn Giselle đều thấy có cấu trúc xã hội hoàn chỉnh hơn xã hội phù thủy rất nhiều.

So sánh là phương pháp luận kinh điển trong giới nghiên cứu học thuật, và dù cô con gái đã thâm nhập một cộng đồng huyền ảo khác biệt, vị giáo sư vật lý vẫn cố truyền đạt cho cô một lối suy nghĩ logic sắc bén mà theo ông là dù ở xã hội nào đều vô cùng hữu dụng.

Giselle không thể đồng tình hơn, dưới ánh mắt của một nhà khoa học vật lý cổ điển và một người hiện đại 40 tuổi đã thể nghiệm đủ những tiến bộ công nghệ của thời đại, phép thuật và lực lượng thần bí vẫn có cơ sở lập luận để giải thích và cấu tứ. Cũng nhờ những lần thư từ không ngớt đó mà Giselle có thể tiến xa và đi nhanh trên hành trình học tập phép thuật của mình, cũng như có những kiến giải vượt qua trí tuệ phù thủy thông thường.

Cô cũng không quên dặn đi dặn lại ông Gibson là phải tiêu hủy những bức thư nhận được từ cô, nhỡ có Muggle khác đọc được thì khó mà xử lý với Quy chế Bí mật lắm.

Trong khi ông Gibson ngấu nghiến cuốn sách luật phù thủy, Giselle tiếp tục màn khui quà của mình dưới giọng điệu giả vờ tị nạnh của Hai. Ive tiếp tục tặng cô một chiếc bút lông Jobberknoll màu xanh lam, giống hệt những chiếc lông đuôi của Jobberknoll mà cô chăm sóc ở trường với Khu bảo tồn. Dĩ nhiên nhà làm bút lông còn dùng thêm nhiều kỹ thuật bùa phép khác mới có thể chế tác từ lông chim thành một chiếc bút viết. Kèm theo đó là lọ mực đen nhũ ánh kim, loại mực màu mè cầu kỳ chỉ phù thủy thuần chủng hoặc những người phải viết thư tay thường xuyên như ký tặng người hâm mộ mới dùng đến.

Giselle thấy tiếc tiền thay bọn nhỏ quá, Ive cũng gốc Muggle như mình, mua quà đắt đỏ thế này làm chi. Chắc về trường phải nói lại với chúng.

Vậy mà vẫn còn quà. Cô vừa chạm tay đến gói quà có giấy bọc màu xanh lá với dây ruy băng màu bạc thì nó đã tự động bung mở, hiện ra một cái hộp nhỏ. Trong đó là một đồ gác đũa làm bằng chất liệu gỗ gì đó mà Giselle không rõ, gỗ nâu trầm với những khúc uốn gồ ghề thể hiện sự chạm khắc tỉ mẩn.

Đẹp quá, sao ai cũng có tiền mua quà đắt đỏ thế này tặng mình vậy, mình nào có thể tặng lại được quà gì đâu.

“Ấy chà chà, quà này ai tặng em vậy Selly? Em ngó nó nãy giờ, rồi mặt còn đỏ lên nữa... Ấy chà chà...”

Harris ngồi trước mặt cô tự bao giờ, vừa ăn kẹo đủ vị vừa cười nghiền ngẫm.

“Hai này, toàn nói gì đâu không! Thì quà của mấy bạn trong trường em tặng.”

“Làm như anh không biết vậy, quà mấy đứa nhóc kia em khui hết rồi. Xời, em làm như anh không biết ở trường em chỉ chơi được với 2 3 đứa bạn vậy, làm gì còn ai gửi quà Giáng Sinh cho em nữa. Vậy là...”

“Vậy là cái gì?” Cô trợn mắt.

“Năm nay em có người iu rồi hả? Cái này là quà thằng nhóc đó tặng?” Rồi tự nhiên cầm đồ gác đũa đó lên săm soi: “Khá đẹp, nhưng tặng bạn gái mà tặng quà khô khan thế này thì thằng nhóc cũng chẳng thú vị gì cả. Sao mà cưa đổ cô em gái dễ thương xinh xắn thông minh nhất quả đất của ông anh siêu cấp đẹp trai siêu sao bóng rổ này được cơ chứ?!”

Cô em trợn mắt, ông bà Gibson cười ngất. Sao Giáng Sinh năm nào cũng chỉ có một chủ đề này thôi vậy trời.

“Anh không nghĩ ra cái gì hay hơn hả, cứ phải iu đương vớ vẩn thế mà nói quài hà. Em cũng có nhiều bạn chứ bộ, nè anh không thấy còn một gói quà chưa khui nữa sao.”

“Vớ vẩn cái gì! Em sắp 14 rồi! Để coi hồi 14 tuổi anh đang làm gì nhỉ... Anh với chị Bella của em iu đương từ hồi đó rồi! Mấy đứa nhóc xung quanh khu này cũng có tình iu gà bông hết cả, chỉ còn có em thôi...”

“Đó là do anh mặt dày suốt ngày kiếm cớ sang chơi với anh Will để quấn lấy chị Bella thôi. Chị Bella nói hồi đó chị thấy anh khó ưa phiền phức hết sức, tại anh cứ bám lấy chị hoài thôi.”

“Xời, phải mặt dày thế mới có người iu được. Đó là chiến thuật nấu ếch em hiểu không. Nhờ thế mà tới giờ tụi anh sắp đính hôn rồi đây. Em... à không thằng nhóc nọ còn phải học theo anh dài dài.”

Anh lại hất cằm ưỡn cao mái tóc được vuốt keo điệu nghệ của mình. Nói sao lại nữa, cô đành chịu thua bóc gói quà cuối cùng. Đó là một tập tranh về các loài sinh vật huyền bí chỉ sinh trưởng ở Nhật Bản, Ryu-chan kể từ khi biết Giselle là thành viên câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí của Hogwarts thì thư từ giữa họ lại càng trao đổi nhiều hơn về chủ đề này.

Loading...