Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 80: Cửa hàng rùng rợn (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-05 03:52:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bức tranh dừng lại để bọn nhỏ kịp nghe tiếng leng keng của một bộ xương bị ếm nguyền đang tà tà bước từ sâu trong phòng tối bước ra. Bộ xương khô như mô hình giải phẫu người trong các lớp sinh học Muggle, hơn thế nó còn có khả năng di chuyển, ném xương hoặc cái gì nó cầm được vào đám người.
Ở Hogwarts có khá nhiều bộ xương di động nhưng vui tính và ít phá hoại hơn nhiều. Chúng thậm chí còn được yêu thích trong lễ hội Halloween, một đám chơi đàn xương một đám nhảy tap dance mua vui cho cả trường.
Còn bộ xương khô nơi cửa hàng ma quái này thì đang chọi hàng mấy thứ vụn nhỏ linh tinh vào đám khách tham quan. Flipendo của Matt Nol chỉ tạo hiệu quả làm chậm tốc độ của bộ xương, nó bị đẩy ra rồi lại tiếp tục tiến lên, như người chiến sĩ kiên trì đến chết.
“Bùa nhột! Đánh bùa nhột Matt ơi.”
Bùa nhột Rictusempra đã được dạy hồi năm 2 nhưng đến cuối kỳ lại không thi, làm bọn nhỏ tới thi mới ôn bỏ quên luôn rồi. Ive còn nhớ nhưng cô bé cũng không thạo hơn là bao.
“Ui cha,” Nol bị khúc xương dài ném trúng, gõ lên đầu cậu nhóc rồi bay ngược lại chỗ bộ xương chuẩn bị ném tiếp. Giselle thấy bộ xương điều khiển khúc xương của nó như boomerang vậy.
“Incendio,” không nhớ bùa nhột Matt đánh bùa lửa, cũng chỉ làm chậm tốc độ của nó mà thôi.
“Lửa không ăn thua đâu, cái bộ xương này bị ếm nguyền nặng lắm...” Ông Irish Irwin quan sát trận chiến từ phía sau lưng ghế cao của mình la lên.
“Wingardium Leviosa,” Ive thử đánh bùa bay, thường thì các vật phẩm vô tri sẽ bị nhấc bổng lên, nhưng...
“Mấy bùa bay cũng chẳng xi nhê gì.”
“Ông nói thì hay lắm, biết bùa gì hiệu quả với nó thì nói ra mau đi chứ!” Nol la lên, tiếng la của nó bị mấy con pixie trong lồng chí chóe hào hứng át bớt.
Mấy con quỷ nhà phá hoại từ tầng 1 giờ đã trèo lên nhập phe với bộ xương, chọi mấy vụn gỗ ỳ xèo vào tụi nhỏ.
Trong khi bức tranh còn tính câu giờ thì Matt la lên: “Selly cậu cười đủ chưa!”
Vẫn cười cười Giselle niệm: “Rictusempra,” tia phép màu bạc b.ắ.n ra đánh trúng bộ xương, nó bỗng như người thật bị cù lét, gập cả người lại cười khục khặc bằng khớp hàm, trong khi mấy khúc xương từ lưng xuống chân tay của nó thì rung lên từng nhịp theo cơn cười điên khùng.
Càng cười bộ xương càng bị lỏng khớp, xương cánh tay trái của nó rớt xuống sàn, lại bị mấy con quỷ nhà chạy vội đến chia chác nhau từng đốt. Bọn quỷ lùn thu được chiến lợi phẩm từ kẻ mới đây còn là đồng minh của mình, chúng rút quân cũng nhanh không kém, chạy tót xuống dưới lầu. Đám pixie trong lồng có con la ó có con vỗ tay đắc chí khi nhìn bộ xương mất tay lật đật chạy đuổi theo đám quỷ bé tịt.
“Bộ tụi tớ là trò cười của cậu hả!” Rồi cả đám cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo dù không dính bùa nhột gì.
“E hèm, chúng ta tiếp tục câu chuyện được chứ,” ông Irish Irwin đã ngồi vào lại cái ghế của mình.
“Nãy ông trốn sau cái ghế có thèm giúp gì tụi cháu đâu mà giờ kêu tụi cháu giúp ông,” Nol lắc đầu.
“Ôi ta đã định nhắc các cô cậu dùng bùa nhột đấy chứ,” ông Irish Irwin la lên, “Nhưng các cô cậu tự đánh được kia mà. Tự mình xử lý được bộ xương ma ám không phải đáng tự hào hơn sao. Nếu ta mà tự gỡ được bức tranh của mình thì việc gì ta phải năn nỉ ỉ ôi hết người này đến người khác nữa...”
“Thôi thôi ông nói tiếp đi, làm sao để giúp ông,” Nol nghe than thở nhức hết cả đầu.
Người đàn ông trong tranh chồm ra sát khung để giả vờ nói thì thầm với bọn nhỏ: “Ở Hogwarts có bức tranh của một chuyên viên giải ếm của Gringotts, bà ấy đã từng đem về được bộ 3 bức họa vô giá từ Trung Quốc trong khi ai cũng nói chúng bị dính chặt vĩnh viễn lên tường rồi. Cho nên ta cho rằng bà ấy có cách giải chú này...”
“Ông bị treo ở đây sao ông biết trong Hogwarts có chuyện như vậy?” Đó là Ive hỏi.
Ông Irish Irwin đánh giá bọn nhỏ giây lát rồi càng thì thầm hơn: “Đó là chuyện bí mật lắt léo mấy cô cậu à. Bình thường chuyên viên giải nguyền của Gringotts đều ký khế ước không thể tiết lộ bí mật công việc của mình dù cho họ đã từ chức hoặc đã chết. Nhưng người này đã tự phá khế ước và vì thế tiêu tùng luôn, cho nên bà ấy có thể tiết lộ đôi chút thông tin...”
Càng nghe càng thấy li kì, Matt ngờ vực: “Tại sao bà ấy biết phá bỏ khế ước là sẽ bị phản nguyền mà bà ấy vẫn làm thế? Mà ai cho ông biết chuyện này? Đáng lẽ nó phải bí ẩn lắm chứ?”
“Ông biết chuyện này lâu rồi sao không nhờ ai khác mà phải nhờ tới tụi cháu?” Nol hỏi, rồi tiếp tới Ive:
“Tại sao Gringotts vẫn để cho tranh của một người có khả năng tiết lộ bí mật của họ đi vòng vòng trò chuyện với học sinh trong trường được?”
Giselle cũng thấy nhức nhức đầu thay ông Irwin. Quả nhiên ông che tai nhăn mặt ghê lắm: “Hỏi từ từ thôi mấy nhóc, ta không có tới ba cái miệng để trả lời một lượt đâu...”
Nhưng bức tranh chưa kịp dụ dỗ thêm thì con ma chú hề Jack lại trồi lên từ tầng dưới, nhại lại cái vẻ bí ẩn của ông ta:
“Ta tiết lộ một bí mật cho nghe này mấy nhóc...”
“Jack mi im miệng!” Bức tranh giãy nãy lên nhưng như thế chỉ càng làm con ma hưng phấn thêm:
“...lão già đó kể chuyện này cho tất cả những đứa Hogwarts vào đây chịu nghe lão lải nhải...”
“Jack đây chuyện của ta!”
“...nhưng tới giờ lão vẫn bị vứt ở cái xó xỉnh này...”
“Đó là tại mi! Tại mi bơm chuyện làm tụi nhóc không tin ta!” Bức tranh rung lên giận dữ, phải mà không bị ếm bùa gắn chặt vĩnh viễn chắc nó đã rớt xuống đất rồi.
“...là bởi vì làm gì có bức tranh chuyên viên giải nguyền nào của Gringotts ở trong Hogwarts đâu!” Jack nói một hơi hết câu rồi biến một cái bụp ra một chùm pháo bông cổ vũ như vừa diễn xong tiết mục hài độc thoại.
Đám nhỏ thiếu điều vỗ tay rần rần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-80-cua-hang-rung-ron-2.html.]
“Có! Chắc chắn là có! Ta không lừa mấy nhóc đâu!” Mặt ông Irwin đỏ lên, cố chồm tới hết sức để nói cho rõ. “Đừng tin con ma đó, nó toàn trên ngươi người khác mà, nó như con ma Peeves ở trường mấy cháu đó, lời nói chẳng chút nào đáng tin cả!”
“Oái!” Jack ôm một bụm gỗ vụn chọi vào bức tranh, Irwin hấp tấp nấp sau cái lưng ghế cao của mình, không nói gì được nữa.
“Cửa hàng rùng rợn gì mà như cái rạp xiếc!” Nol lắc đầu khi tụi nhỏ xuống lầu, trận chiến trên lầu 2 ồn ào làm mất hết sự tò mò khám phá của bọn nhóc.
Bộ xương bị ám vẫn đang kéo co giành giật khúc xương của mình với mấy con quỷ nhà, Matt phát chán: “Chuyện xạo vậy mà ổng cũng nghĩ ra cho được. Chuyên viên giải nguyền của Gringotts...”
Nhưng Ive bỗng la lên: “Không! Đúng! Không đúng!”
Ba đứa còn lại ngó cô bé như ngó ông Irwin.
“Không! Đúng rồi! Chắc chắn có!”
“Cái quỷ gì vậy Ive?” Nol ngu ngơ.
“Nghe nè mấy cậu,” Ive sáng mắt lên, “Đúng là Gringotts từng có một vụ thâu tóm được bộ 3 bức họa vô giá từ Trung Quốc, lần đó họ còn tổ chức đấu giá nữa, gây náo động không nhỏ.”
“Ừa nhưng có ai biết người giải nguyền đó với người mà ông Irwin nói là một không?” Matt hỏi.
Còn đây là Nol hỏi: “Rồi quan trọng là tranh của bả có trong trường không đã... Chứ không lẽ bắt tụi mình đi hỏi cả 1000 bức, “Xin lỗi bà có phải chuyên gia giải nguyền của Gringotts không?”
Cả đám ra khỏi cửa hàng ma quái lại thấy một đám năm 3 khác chạy vô chơi. “Chắc chỉ mấy đứa ngu ngơ như tụi mình mới chui vô đây cho tốn thời gian quá...” Chứ đám lớp trên bay nhảy ở mấy tiệm kẹo tiệm giỡn với quán Ba Cây Chổi hết rồi.
“Mấy cậu không biết trường mình có câu lạc bộ nói chuyện với tranh à!” Ive vẫn mắt sáng long lanh.
“Ờ ha!”
“Ý cậu là tụi mình đi hỏi nhờ câu lạc bộ nói chuyện với tranh đó à?” Matt suy nghĩ.
“Chứ còn thế nào nữa! Sẵn rủ tụi câu lạc bộ đi tìm với tụi mình luôn. Nhiều người không phải dễ tìm hơn sao!”
“Ờ cũng đúng đúng...” Nol thấy hơi sai sai mà chưa biết sai ở đâu. Giselle thì không muốn làm Ive cụt hứng, chứ cô nghĩ tụi nói chuyện với tranh chắc biết rõ phi vụ này từ lâu rồi, có thành viên lớn mà chứ có phải ngu ngơ như tụi nó đâu.
Mà kết quả như thế nào thì có thể thấy rõ ở bức tranh của ông Irwin rồi đấy thôi.
-------
Mấy ngày sau, Giselle lại được đặc cách gọi ra hỗ trợ làng Hogsmeade bắt Niffler.
Anh Ewan Kemp tình nguyện viên của làng, vốn có đôi ba lần giáp mặt ở Khu bảo tồn, là người đã chạy ngang Giselle ở cửa hàng Phép Màu Của Trang Sức mấy hôm trước.
Giselle thì thấy vô lý quá, chỉ có hai con Niffler thôi mà dân làng không xử lý được sao, sao phải gọi tới mình.
Mà tại sao lại là mình?
“Lần trước anh thấy tụi em cho Diricawl ăn bằng Levioso thành thạo quá. Bắt Niffler cũng cần dùng Levioso nữa mà anh không thạo, nên mới đánh tiếng nhờ câu lạc bộ của cậu Roy.”
Nói rồi người thanh niên Kemp dẫn Giselle đi xa khỏi quảng trường trung tâm, đi men theo nhiều con đường mòn, đến trước một cái cổng ghi: “Nghĩa trang Hogsmeade.”
Giselle nghĩ chắc anh chàng chưa nghe sự tích “nữ anh hùng sợ Ông Kẹ” của mình, chứ nếu không đã không đưa cô đến nơi toàn mộ bia thế này.
“Sao anh dò được hang của Niffler ở đây vậy?”
Niffler là loài động vật giống như chuột chũi nhỏ, lông mướt mượt, sạch sẽ xinh xắn, hay đào tổ sâu dưới lòng đất nhằm cất giữ kho báu mà nó đánh cắp được. Trước n.g.ự.c nó cũng có cái túi như túi Kangaroo, tác dụng thì giống như bùa mở rộng không giới hạn vậy.
Bởi thế mà chỉ có hai con Niffler là đã đủ sức cuỗm sạch số trang sức ở tiệm Phép Màu Của Trang Sức chỉ trong một đêm.
“Anh để mấy đồng Galleon ra dụ chỗ thảm tuyết, con Niffler bò tới là lộ dấu chân ngay. Rồi vừa theo dấu vừa dùng thêm Revelio nữa.”
Cách tốt. Nhưng tốt cỡ nào mà nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng hoảng hồn. Bay là đà trên mấy ngôi mộ là những con ma trong suốt lấp lánh ánh bạc, hệt như mấy con ma ở Hogwarts vậy. Chúng không phải là mấy con yêu ma Poltergeist phá hoại như Peeves hay Jack The Joker nhưng ban ngày ban mặt nhìn thấy cảnh này cũng ớn lạnh sống lưng.
Một con ma cụ già chống gậy bay từ từ tới trước mặt hai người:
“Kemp cậu dẫn ai theo vậy? Cô gái này không phải dân làng chúng ta mà phải không?”
“Cô bé Gibson đến giúp cháu bắt con Niffler ấy cụ Baldwin.”
Rồi anh quay sang giải thích với cô: “Nghĩa trang Hogsmeade không cho người ngoài vào. Như học sinh Hogwarts đến thăm làng chỉ chơi xung quanh khu quảng trường trung tâm thôi, không được đến đây.”
Thì nơi đây có thú vị gì mà đến xem. Chắc chỉ có mấy con ma mới thích mấy con ma mà thôi, bọn nhỏ cao lắm đến cửa hàng ma ám là đã quá đủ thú vị rồi.
“Thôi được, du di lần này thôi đấy.” Ông cụ từ tốn bay đi.