Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 73: Lời nguyền tra tấn
Cập nhật lúc: 2025-06-04 03:56:29
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm đó là tối thứ bảy giữa tháng 10, bọn năm 3 háo hức vì tuần sau được đi thăm làng Hogsmeade nên cả núi bài tập cũng chẳng làm tụi nó bận tâm.
“Mấy em phải uống bia bơ ở quán Ba Cây Chổi, phải ghé tiệm giỡn Mythical Mirth, rồi tiệm Phù Phép Ngọt Ngào nữa. À còn cửa hàng bách hóa Bắc Kê Tây nữa, mới mở mấy tháng nay, nghe nói bán nhiều đồ thú vị lắm.” Anh Eli biết nhiêu là truyền lại cho tụi nhỏ hết.
Giselle đang ngồi uống sữa bò trên một cái ghế bành cạnh lò sưởi, đọc lại những tờ báo cũ xem có gì hay mà mình đã bỏ sót không, thì bỗng nhiên, hai cổ tay truyền đến cảm giác quặn đau vô cùng tận, đau như hàng mấy mũi kim to đ.â.m vào hai mạch máu. Cô run rẩy, chẳng thể giữ nổi cốc, cái cốc rớt cạch xuống văng sữa tung tóe lên người cô.
“Sao thế Selly?” Matt nghe tiếng quay lại hỏi ngay, cậu vừa tập Quidditch xong, đang ngồi ủ ê làm bài tập môn tiên tri với Nol.
“Không sao, tớ mải đọc quá quên mất ấy mà.”
“Drought Charm (*),” cô vẫy nhẹ đũa, vết nước khô dần, một chiếc bùa làm khô khá hữu dụng những lúc như thế này.
“Thôi tớ đi ngủ đây, ngủ ngon.” Dọn dẹp rồi lên phòng ký túc xá nữ.
“Ngủ ngon” “Ngủ ngon”.
Cổ tay vẫn đau nhói châm chích, cô buông rèm giả vờ ngủ, nhưng men theo ánh trăng hắt qua cửa sổ, ký hiệu vòng tay con rắn đỏ đậm lên trên cổ tay, hiện rõ hai chiếc nanh nhe ra gớm ghiếc, rồi từng vòng cây quấn uốn lượn như gai đ.â.m vào da thịt.
Nhịn đau giả vờ ngủ đến tận 1h, Giselle ếm bùa giảm âm vô chân, ngồi dậy, khoác áo khoác rồi ếm bùa tan ảo ảnh, sau đó bước xuống phòng sinh hoạt chung đã im ắng không người. Cô chui qua lỗ chân dung Bà Béo, né mấy con mèo và giám thị, đi xuống nhà bếp, vòng ra hành lang vắng tanh đằng sau nơi có bức tượng ông pháp sư già với trái cầu tiên tri.
“Dissendium.”
Giselle cứ thế đi mãi sâu vào Rừng Cấm, nghe đàn quạ quác quác kêu, cô né sang đường khác, tránh đàn nhân mã và ngựa có cánh, cứ đi mãi, đi mãi. Có vẻ như Rừng Cấm đã không còn xem cô là sinh vật ngoại lai nữa, không còn mấy gốc cây làm vấp té hay đàn sói chạy ngang bất ngờ, khu rừng vậy mà để cô phù thủy nhí êm thấm đi đến cái cây bách cổ thụ ngàn năm tuổi.
Nơi này 12h trưa cũng còn âm u tối tăm chứ nói gì giữa khuya thế này, Lumos từ đầu đũa chỉ đủ soi sáng khoảng không gian ít ỏi trước mặt. Bộ rễ hùng vĩ của nó nằm im như những con rắn ngủ say chỉ chực chờ thức dậy vồ lấy con mồi.
Cái châm chích ở cổ tay như nhắc nhở cô đến đây để làm gì, lần mò quanh gốc cây không thấy có đường nào đi xuống, cô gõ đại đầu đũa lên gốc cây:
“Dissendium.”
Thế mà bộ rễ như sống lại, cuộn lên, hé ra một khoảng trống nhỏ đủ để một người khom eo chui xuống.
Vậy làm sao con bò cạp bò xuống được nhỉ?
Căn phòng rễ cây lần này không có lửa xanh chiếu sáng như trước, Giselle tự niệm:
“Bluebell Flames (*).”
Một ngọn lửa xanh lam từ đầu đũa b.ắ.n ra, bay lơ lửng trên không trung, soi rõ nơi này. Tường đất chỉ thấy toàn là cành cây rễ cây chạy dọc, trên nền cũng là những bộ rễ lớn nhỏ ngổn ngang, thế mà vài quyển sách vẫn còn yên vị ở cái giá sách khoét đục vào tường đất.
Mặt cây hay tên người sói lại ham đọc đến thế ư? Giselle tự giễu mình, đã làm túi m.á.u mà còn tâm trí đánh giá mọi thứ.
Gốc cây vẫn im lìm, không thấy những lỗ khoét mặt mũi đâu cả, có lẽ cái thứ ký sinh trên nó đã rời đi rồi? Vậy tại sao ấn ký lại đau lên để kêu mình đến đây?
Cô đi quanh phòng, giờ mới nhận ra những cành cây nơi đây còn đang nảy mầm, từng nhành cây non hay nụ hoa gì đó đang trồi lên trên tường đất, màu xanh mang theo sự sống tươi mới.
Không nhịn được cô đưa tay trái sờ lên một cành lá non mới nhú, nhưng rồi chiếc lá sắc lẹm cứa vào tay cô, ngay chỗ ký hiệu vòng tròn của người lưu trữ.
Máu nhỏ trên lá, chiếc lá hút dần đến không còn màu đỏ nào nữa nó mới biến trở thành một chiếc lá non vô hại.
Lá này uống máu.
Chứ mình kỳ vọng gì ở nơi tà thuật này? Một chiếc lá xanh hi vọng à?
“Đầu óc của ngươi đúng là chẳng có ích gì.”
Giọng khàn khàn của người đàn ông vang lên, gốc cây như được khoét ra hai hốc mắt, một cái mũi, một cái miệng. Trong mắt nó giờ đây đã có hai ngọn lửa màu xanh ma trơi như ngọn lửa bản nguyên trong đầu Giselle vậy.
“Nhiều người chê tôi vậy lắm rồi.” Không khỏi tự bất ngờ vì mình còn tâm trạng để nói giỡn với mặt cây nữa.
“Và ngươi chấp nhận vậy mà không đánh trả?” Mặt cây cũng có vẻ có tâm trạng tán dóc.
“Ông sẽ đánh người ta vì người ta kêu ông ngốc à?”
Tiếng cười khục khặc: “Không ai dám ở trước mặt ta nói như thế cả.”
“Ồ? Ông là Ravenclaw à?”
“Ngươi đang thăm dò ta đấy à?” Những nhành cây rễ cây bắt đầu di chuyển rầm rập.
Thôi không trả lời thì thôi, làm gì căng.
“Ông kêu tôi đến đây làm gì?” Cô chuyển chủ đề, nhưng đã muộn rồi, mấy cái rễ cây bay quắp lại quấn quanh người cô, kéo lê cô đến đối diện mặt cây.
Hắn gầm gừ: “Ngươi lại quên rồi! Khi Chủ ngươi hỏi, ngươi phải trả lời.”
Cả căn phòng như rền vang lên từ “trả lời”, vọng vào ốc tai, rồi âm vang trong tâm trí Giselle. Cô lại thấy như có đôi mắt nhòm ngó vào đầu óc mình, đang lật từng trang trí nhớ của cô ra xem.
Không, không, phải đẩy hắn ra, phải đẩy hắn ra, hắn không được xem, không được xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-73-loi-nguyen-tra-tan.html.]
Chặn lại, không được xem.
Không được...
Đó là ký ức của mình, hắn không được xem...
Tay đau, đầu đau, toàn thân đau nhức, Giselle cố tập trung tinh thần đóng lại suy nghĩ.
Nhưng như thế chỉ càng suy nghĩ đến cái cần suy nghĩ. Con mắt nhòm ngó lật đến cảnh ở hành lang vắng vẻ trên lầu 6 đó, một tóc bạch kim một tóc nâu sáng sát gần như hòa quyện hơi thở vào nhau.
Không... Không... Dừng lại đi... Dừng lại...
“À, Montgomery à.” Con rắn rít lên đắc thắng vì tìm được con mồi.
Giselle bị ép quỳ dưới nền đất, nhành cây thắt chặt quanh hông, thở ra từng hơi nặng nhọc, đầu đau đớn như muốn ngất đi.
“Ta còn tự hỏi tại sao thằng nhóc đó không mò vào mà là ngươi tự chui đầu vào...”
Vậy ý là gì? Hắn vốn muốn dụ tóc bạch kim đến đây để lấy m.á.u à? Vậy tại sao cô lại bị thu hút?
“Chậc chậc,” cái miệng đục khoét từ cây thế mà lại có thể phát ra những âm thanh nhân tính đến vậy, “Mới 13 tuổi đã mê muội vì một thằng nhóc đến vậy...”
“... đúng là não mi chỉ để cho có mà thôi.”
“Chát” “Chát” Hàng loạt tiếng chát vang lên, những cái rễ cây đập chan chát trên nền đất lá.
“Đủ rồi, ông muốn làm gì thì làm nhanh đi, tôi còn phải về lại trường nữa.”
Ai sống thảm hại như mình không kia chứ...
“Ngươi không được ra lệnh cho Chủ của mình!” Vòng cây siết chặt lại làm cô không thở nổi nữa:
“Tôi đi lâu quá... dễ bị phát hiện... trường sẽ biết...”
“Ngươi lại uy h.i.ế.p Chủ của ngươi đấy à? Xem ra không dạy dỗ ngươi không được rồi...”
Chữ rồi vừa dứt liền nghe “Crucio” một tiếng.
“AHHHHHHH”
Giselle hét lên thảm thiết, tiếng thét lớn nhất trong đời mình. Cô thấy xương cốt như vỡ vụn ra, cả người như ngàn vạn nhát d.a.o đang lóc thịt, tay chân không còn là tay chân của mình nữa, cơn đau đến tận cùng thớ thịt làn da, từng đốt xương người dường như đang răng rắc nứt gãy.
“AHHHHHHH”
Như cả một chiếc xe ủi đang chạy cán qua người cô, đè ép những tiếng thở cuối cùng, rồi quăng cô xuống như quăng một con búp bê bị hỏng.
Muốn ngất xỉu mà không được, muốn tỉnh táo mà không thể, muốn oằn mình chống lại cơn đau mà toàn thân rệu rã, muốn cắn ngón tay để giữ tỉnh táo mà tứ chi không nhấc lên nổi.
“AHHHHHHH”
“Hãy nhớ cho kỹ...”
Rồi cơn đau đớn còn chưa kết thúc, hai nhánh cây với cái đầu sắc nhọn bay vụt đến, đ.â.m phập vào động mạch cổ tay cô.
Giselle ngất lịm trong đau đớn kinh hoàng.
Giữa khoảng không tối đen như mực đó dần hiện lên gương mặt gã ăn mày năm xưa, vẫn rít lên qua từng kẽ răng:
“Ngươi không thuộc về nơi này... Hãy trở về nơi ngươi thuộc về...”
Cô cũng không muốn ở đây nữa, cô vốn là người đã chết, hãy cho cô trở về với địa ngục của mình đi.
“Nơi ngươi thuộc về...” Mặt ăn mày biến thành mặt cây với hai hốc mắt lửa xanh bập bùng.
“Ngươi thuộc về nơi đây...”
Giselle chợt tỉnh vì đau và vì lạnh. Cô đang nằm trên mặt đất, ngay trên căn phòng rễ cây, chỉ có thể nằm ngửa mặt lên trời hớp từng hơi thở chứ không thể ngồi dậy nổi.
Đầu đau vì bị tấn công tinh thần, toàn thân đau vì bị lời nguyền tra tấn, thở không nổi vì đã bị rút m.á.u quá nhiều.
Mình không c.h.ế.t nhưng cách cái c.h.ế.t cũng không còn xa.
Cuộn tròn người lại để giữ ấm, cái thân thể bé mọn nằm bất động đó đến hơn 30 phút. Khi đã lấy lại được chút sức lực, cô lại lần mò ra khỏi Rừng Cấm. Mệt quá thì lại dựa gốc cây mà nghỉ, đỡ rồi thì đứng dậy đi tiếp. Cứ thế cứ thế như đi lang thang mãi trong cánh rừng âm u này, cô đến được bìa rừng là lúc nghe tiếng tháp chuông điểm 5 canh.
Vẫn gia cố bùa tan ảo ảnh như cái máy spam, Giselle men theo đường cũ, đi như một cái bóng trên những nền gạch được gia tinh lau chùi sạch sẽ. Rồi ngồi nấp ngay trước chân dung Bà Béo, chờ ai đó dậy sớm bước ra để cô nhanh chân lẻn vào.
Thế mà cuộc hành trình lại một lần nữa êm xuôi.
--------
(*) Đây là tên bùa chứ không phải lời niệm chú. Cô J. K. Rowling chỉ nhắc đến tên bùa mà thôi, ban đầu tác giả định chế đại ra cụm từ nào đấy để niệm phép, nhưng rồi quyết định để vậy luôn.)