Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 46: Quạ và Nhân mã

Cập nhật lúc: 2025-05-26 11:49:07
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nhưng chú nói có hai con lận mà, sao ở đây có một con vậy nhỉ?” Anh Roy thắc mắc.

Chú Takumi vừa lấy từ đâu ra một hai cái giống như bàn chổi chà rửa của Muggle, đưa cho Kara và Giselle, vừa nói: “Hai đứa dùng nó chải lông cho con Bằng Mã đi. Chắc là con đực đã đi săn rồi.”

Giselle và Kara chia ra chải lông hai bên cho con vật, bộ lông vũ trên thân trên nó đẹp tuyệt dù sinh sống trong môi trường hoang dã.

“Con này là con cái á?” Anh Owen kêu lên như thể bây giờ mới nhận ra sự thật này.

Chú Takumi với anh Patrick đi vòng vòng quanh hồ nước, mặt hồ phẳng lặng như gương, nhưng đâu đó vẫn có tiếng quạ kêu quác quác. 

“Không biết trong hồ này có con vật gì sống không nữa...” Anh Roy nói, anh đã bắt được con chim gì đó đưa đến cho Bằng Mã, nó kêu tỏ vẻ cảm ơn, rồi nằm xuống rỉ mỏ vào thịt chim, trong khi hai cô bé phù thủy nhí vẫn đang nhẹ nhàng chải lông cho nó.

Rồi cái bàn chải trên tay Giselle chải ra một hai cái lông vũ, dọa cô mém xíu sợ con Bằng Mã giận mình vì làm hư bộ lông mượt mà của nó. Nhưng chị Kara bên cạnh cười nói:

“Không sao đâu Giselle bọn này cũng rụng lông mà. Lông Bằng Mã làm nguyên liệu nấu thuốc tốt đấy.”

Chị cũng gỡ ra một cái lông dính trên bàn chải.

Con Bằng Mã đực thì không có tính tình tốt vậy, nó vừa đáp xuống đã quác quác kêu lên, vỗ cánh đầy tức giận. Nó thả xuống hình như là hai con thỏ với một con chim, nhưng nhìn thấy con Bằng Mã cái đang từ tốn ăn thức ăn do nhân loại đưa, nó kêu lên giận dữ.

Con cái cũng kêu đáp lại, có vẻ như chúng đang nói chuyện gì đó, rồi con đực không vỗ cánh nữa nhưng vẫn nhìn bọn phù thủy đầy cảnh giác. Giselle giờ mới thấy con đực còn to lớn hơn cả con cái, bộ lông màu vàng ánh lên dưới ánh nắng sắp tàn. Nó đi đến gần hồ uống nước, rồi vẫy nước lên lông như đang tắm. Xong nó lại kêu quác quác tỏ ý đuổi đám khách lạ đi.

Chú Takumi và anh Patrick đã đi thám thính xung quanh về, chú nói:

“Con đực hoang dã hơn cả con cái, có lẽ nó chưa tin tưởng chúng ta đâu. Chúng ta về trước, tuần sau lại đến thăm bọn nó. Cần quen thuộc nhiều trước khi có thể dời tổ của chúng ra bìa rừng.”

“Tại sao không để chúng ở đây luôn hở chú?” Chị Kara nhìn cặp Bằng Mã xinh đẹp với ánh mắt ước ao. Khi nãy chị đã nói với Giselle rằng Bằng Mã là giống loài chung thủy, cả đời chỉ có một bạn đời, nếu bạn đời mất đi chung sẽ cô độc đến chết.

“Đúng vậy, em thấy nơi này thích hợp quá đi chứ. Cái hồ này đẹp quá.” Anh Owen tỏ ý ủng hộ.

Chú Takumi vừa dẫn đoàn quay về đường cũ vừa đáp: “Nhìn thế thôi chứ nơi đó không an toàn lắm đâu. Gần tổ của bọn nhện với bọ cạp khổng lồ... lỡ có gì... thì Bằng Mã không chiến đấu lại một bầy nhện khổng lồ đông đúc được.”

Nghe thế tụi anh Roy cũng hít một hơi thật sâu, bọn nó vẫn còn nhớ vụ chú Takumi bị bọ cạp tấn công năm trước, anh Patrick còn nói trong sâu kia có một đám nhện khổng lồ ghê rợn nữa.

Giselle chợt nói: “Con Bằng Mã cái đang có mang, nên đem chúng đến gần trường chăm sóc thì hơn.”

“What?” “Hả?” “Sao em biết?” Một đám nghi vấn.

“Em thấy nó có vẻ hơi bảo vệ bụng, lúc em với chị Kara chải lông, chải tới bụng là nó vùng nằm xuống dấu đi...”

“Ý em nói chị mới để ý thấy,” chị Kara đồng tình.

“À với cả con đực nó cũng cảnh giác quá đà với tụi mình nữa, chứ đáng ra nó cũng sẽ cho tụi mình chào nó mà.” Anh Patrick nhận xét.

Chú Takumi cầm đèn dầu dẫn đường phía trước đáp: “Cô bé quan sát tinh ý đó, đúng là nó đang mang thai thật. Nên chú với giáo sư Abbott mới muốn dời tổ tụi nó ra gần ngoài cho an toàn hơn.”

Thật ra không phải cô quan sát được, cô cũng chải lông như chị Kara thôi, không để ý gì lắm tới động tác của hai con vật mà mình chỉ mới tiếp xúc lần đầu. Nhưng Giselle không rõ tại sao, cô bỗng nhiên có cái cảm giác như vậy nên buộc miệng nói ra, như thể nó là sự thật mà cô biết chắc vậy.

Lạ thật.

Trời tối hù, “Lumos,” ánh sáng từ đầu đũa phép lẫn chiếc đèn dầu của người giữ vườn cũng chỉ đủ bao lấy một vùng sáng quanh sáu người. 

“Quác quác quác quác,” tiếng quạ kêu gấp gáp kỳ lạ, bọn họ dừng lại lắng nghe.

“Nay bọn quạ này kêu lạ thật.” Anh Roy nghiêng đầu.

“Thôi mình cứ đi về thôi.” Chú Takumi giục bọn nhỏ đi tiếp.

“Quác quác,” tiếng nhiều con quạ kêu hơn, sau đó là tiếng ngựa phi rầm rầm qua lại. Giselle đã gặp nhiều đàn ngựa trong khu rừng rồi, nên ban đầu tưởng không có gì lạ.

Nhưng chú Takumi lại dừng bước lần nữa, hướng ánh đèn về phía tay trái, đón hai con ngựa phi tới.

Chúng đúng là ngựa nhưng chỉ có phần thân là ngựa, còn từ giữa thân trở lên đầu là thân người, có mắt mũi miệng và hai cánh tay cầm cung như người.

“Ôi Merlin của tôi ơi!”

“Nhân Mã, là Nhân Mã!”

Chị Kara hơi run sợ, Giselle thấy chị vô thức đứng sau lưng anh Roy, nhờ tấm lưng rộng lớn của anh che chắn. Cũng dễ hiểu thôi, trong nhiều sách về sinh vật phép thuật, Nhân Mã được đánh giá là một giống loài thông minh, có văn hóa bộ lạc của riêng mình, nhưng bài xích phù thủy, nếu không muốn nói là căm ghét.

“Chào Beck, chào Grok.” Chú Takumi soi đèn cất tiếng chào, năm đứa đi sau chú im thin thít giương mắt nhìn những động vật to lớn này.

Bọn chúng để thân trần, tóc hoặc cũng có thể là bờm, xõa dài. Trên thân chúng có nhiều vết thương nhưng đa số đã lành, mắt chúng sáng như sao trời. Chỗ tiếp nối giữa thân người và thân ngựa hoàn hảo tự nhiên đến nỗi Giselle không thể rời mắt, những mong sao tìm kiếm thấy một vết vá hay gì đó... Nhưng lý trí bắt cô dời mắt đi, chăm chú nhìn thân thể người khác như vậy là không đúng.

“Chào anh Takumi.” Một con nhân mã đáp lại, giống như người nói bình thường, nghe ra còn khá trẻ tuổi. Con theo sau có gương mặt già hơn, như nhân loại trung niên U40 không lên tiếng.

“Lại có chuyện gì à?” Chú Takumi hỏi, Giselle tinh tế nghe ra ngữ khí nhấn mạnh trong từ lại. Nhưng rồi cô nghĩ, Rừng Cấm mà, đâu phải tự nhiên cô hiệu trưởng mỗi năm đều nhấn mạnh là nó cấm đâu.

“Không, chúng tôi chỉ đi săn bình thường thôi.”

“Quác quác” tiếng bầy quạ kêu đầy trên bầu trời chỗ bọn họ đứng, như kháng nghị rằng đây chẳng phải là cuộc đi săn bình thường tí nào.

“Mấy con quạ này!” Nhân mã thứ hai bực bội đạp đạp hai chân trước, giương cung lên b.ắ.n nhưng hụt.

Xa xa tiếp tục là tiếng quạ và tiếng ngựa phi nước đại rầm rầm, đám người đứng đây đều hiểu có lẽ hai loài này đang có xích mích gì đó.

Nhưng Giselle cho rằng chú Takumi sẽ mặc kệ, dẫn bọn nhỏ đi ra khỏi rừng. Dù gì đây cũng là mâu thuẫn giữa các cư dân của Rừng Cấm, mà bọn họ chỉ là người qua đường mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-46-qua-va-nhan-ma.html.]

“Tôi khuyên anh nên dẫn đám học trò về đi anh Takumi.” Con nhân mã thân thiện hơn nói, nó cũng bắt đầu dậm dậm hai chân trước.

“Đi thôi mấy đứa.” Chú Takumi gật đầu đáp, dẫn bọn chúng đi men theo con đường mòn.

Tuy nhiên, có vẻ mình né rắc rối nhưng rắc rối không né mình, bọn họ chưa đi bao xa lại nghe tiếng bầy quạ càng lúc càng gần, càng quác quác kêu lớn, tiếng ngựa phi nước đại cũng nhiều hơn, như có cả bầy nhân mã năm bảy con đang chạy tới.

“Grok nó chạy theo hướng này.”

“Nó tính bay ra ngoài.”

“Chặn vòng vây lại...”

“Hướng đó có nhân loại...”

Nhóm sáu người chẳng kịp làm gì, bầy quạ bay tới rợp trời làm không gian càng tối đen hơn, phải có đến mấy chục con quạ kêu “quác quác” như thế, và m.á.u từng giọt từng giọt nhỏ xuống quanh cả bọn. Nếu bay xa hơn lại nghe tiếng cung tiễn phụt phụt, rồi lại có tiếng quạ kêu, tiếng nhân mã cụm chân.

“Sao chúng lại bao vây chúng ta chứ?” Anh Roy nhìn quanh, anh Patrick, Owen tự động đứng thành vòng vây che chắn cho hai cô bé nhỏ.

Chú Takumi giơ cao đèn la lên: “Beck, cho bọn ta đi ra chứ?”

Nhưng đáp lời là Grok : “Không được, nó định bay theo các người đi ra khỏi rừng.”

“Nó là ai?”

Nhưng Giselle biết nó là ai. Cô ngước nhìn lên cành cây trên đầu đang có một con quạ đậu nơi đó. Thật ra nhiều quạ đậu xung quanh họ lắm, nhưng nó có đôi mắt màu xanh ma trơi duy nhất trong đàn quạ mắt đen. Nó vẫn đang nhìn vào cô chăm chú.

“Nó kìa...” rồi tiếng b.ắ.n cung vù vù phụt phụt, chú Takumi chỉ kịp la lên: “Ngồi thụp xuống!” 

Bầy quạ lại bay xào xạc xào xạc, con quạ mắt xanh cũng vỗ cánh bay vòng quanh, cung tiễn của nhân mã b.ắ.n trúng nhiều con quạ, thì lại có những con quạ khác bay đến, dường như để che chắn cho con quạ mắt xanh.

Chúng đang hi sinh để bảo vệ nó.

Tiếng quạ rớt xuống nền lá xào xạc ghê rợn, có con còn rơi trúng đầu anh Patrick.

“Đủ rồi đủ rồi! Các người tại sao lại tàn sát bọn chúng như vậy?

Chị Kara run rẩy hét lên, chú Takumi vụt đứng dậy cũng hét lên: “Các người không được làm hại học sinh Hogwarts.” Chú kéo Kara lệch qua một bên, vừa kịp né một mũi tên vụt sát bắp tay cô bé, vút qua trên đầu tóc của anh Roy.

Rồi lại nhiều tiếng quát lên cùng lúc:

“Mike!” “Mike dừng tay” “Dừng tay”.

Cả đám đứng dậy, đứng sát vào nhau hơn nữa, chị Kara đứng nép vào người chú Takumi dường như chưa hoàn hồn khi tử thần vừa sượt qua tay chị.

“Tôi tưởng chúng ta đã có thỏa thuận rồi! Các anh không được làm hại học sinh Hogwarts kia mà!” Chú Takumi phẫn nộ.

Beck và Grok bước vào vùng sáng, bầy quạ đã đậu lại trên cành cây xung quanh bọn họ nhưng con quạ mắt xanh dường như đã biến mất.

“Chúng ta cũng thỏa thuận là các người không can thiệp gì đến giống loài chúng ta.” Grok đáp.

“Thì bọn tôi nãy giờ có làm gì đâu?” Anh Roy bực bội đáp.

“Không có gì là ngẫu nhiên cả...” Một con nhân mã khác tiến ra vùng sáng, giọng già hơn cả Grok.

“Ý các người là sao? Hôm nay chúng tôi chỉ đi thăm cặp Bằng Mã, rồi các người chạy ra b.ắ.n về phía chúng tôi...”

“Bọn ta không việc gì tấn công các người. Bọn ta cần con quạ...” Grok dậm chân gầm gừ.

“Grok!” “Grok!”

Mấy con nhân mã khác nạt lại chặn đứng lời nói của Grok. Nhưng thật ra đám phù thủy đây cũng đâu muốn tìm hiểu mối thâm thù giữa nhân mã với đàn quạ đâu.

“Chúng ta không can thiệp được rồi...” Mike nói, giọng xa xăm như lên đồng.

“Tôi đã nói chúng ta không thể làm gì rồi mà.” Beck đáp, đã đeo lại cây cung trên người.

“Thôi về thôi, vận mệnh đã viết trên những vì sao rồi.” Mike nói, rồi quay trở lại vùng tối, tiếng ngựa bước chậm, xa dần xa dần.

“Bọn họ nói gì vậy?” Anh Patrick thấp giọng hỏi, anh Owen lắc đầu. Kara có vẻ đã bớt sợ.

“Vậy là sao Beck? Các người không giải thích gì về việc tấn công học sinh Hogwarts sao?” Chú Takumi vẫn đứng đối diện con nhân mã.

Chuyện gì xảy ra ở Rừng Cấm hãy để nó ở Rừng Cấm.”

Beck nói, quay người bước đi, theo sau là Grok.

“Kara em không sao chứ?” Roy hỏi, anh vẫn còn thấy trên đầu lành lạnh khi bị mũi tên sượt qua.

“Không sao ạ, em... xin lỗi...” Kara sụt sùi.

“Không sao đâu, em không la lên anh cũng sẽ la thôi. Bọn nhân mã quá đáng quá mà.” Anh Patrick nói.

“Thật kỳ lạ,” chú Takumi dẫn bọn chúng đi tiếp, “Nhân mã bình thường không tấn công các sinh vật khác trong rừng, mà lại còn là quạ nữa. Chúng đâu có thù oán gì để mà phải làm vậy...”

“Không ư? Em thấy bọn nhân mã hung hăng đến thế cơ mà?” Anh Owen không đồng ý.

“Đó là với phù thủy chúng ta thôi,” chú Takumi đáp, “còn với các sinh vật hàng xóm của chúng, chúng sống rất hữu hảo.”

Kinh nghiệm tối nay chẳng cho thấy nhân mã có gì liên quan đến từ “thân thiện” và “hữu hảo” cả.

Loading...