Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 42: Mệnh vận muôn phương

Cập nhật lúc: 2025-05-24 03:58:37
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đi thư viện thì cũng không tìm được thứ mình muốn tìm, về phòng sinh hoạt chung thì đông. Cô quyết định đi ra phía sân sau của trường, nơi có gốc cây thủy tùng cao rợp bóng sát bên bìa rừng. Chỗ này vắng hoe, thì cũng đúng thôi chỉ có bãi có tí xíu với mấy lùm cây rồi phía sau là dẫn vào Rừng Cấm rồi, có gì thú vị nơi đây mà chơi. Nay không mặc áo choàng bên ngoài, mặc kệ cô nằm thẳng trên cỏ, ngẩng đầu nhìn trời.

Trong thâm tâm cô muốn quay lại nhỏ m.á.u vào cuốn sách xem có gì xảy ra không, nhưng lý trí bảo thế là quá nguy hiểm, đừng đùa giỡn với phép thuật tà ác.

Mây trên trời cũng chia làm hai phe như vậy, một bên kêu liều một bên kêu đừng, rồi chúng đánh nhau, những đám mây cắn xé nhau, không ai chịu ai rồi chúng lại hợp thành một, thành một màu bạch kim chói mắt.

Giselle choàng tỉnh, trước mặt vẫn là mây trời, nhưng bên cạnh, tóc bạch kim đang ngồi bên cạnh.

“Này cậu làm gì ở đây vậy?” Cô vội ngồi dậy nhưng không đứng bật dậy cũng không rút đũa phép ra, mùi cỏ nơn thơm mơn mởn bám vào từng thớ vải, gió từ Rừng Cấm thổi hiu hiu.

“Ngắm mây,” thằng nhỏ đáp.

“Thì có biết bao nhiêu chỗ ngắm mây mắc gì lại chỗ này?” Cô đang vào giấc ngủ bị nó phá mất, bực thiệt.

“Chỗ này của nhà cậu à mà cậu không cho người ta đến?” Nó cười cười.

Kinh nghiệm học mẫu giáo mấy năm đã cho cô biết là mình không nên cãi lý với tụi con nít, “Rồi thì thôi, nhường cậu.”

Cô định đứng dậy đi về, mấy giờ rồi ta, tới giờ ăn tối chưa.

Nhưng tóc bạch kim bắt lấy cổ tay cô, kéo chặt lại, Giselle giựt ra: “Này làm gì thế?”

Đôi mắt xám khói đó tối tăm nhìn cô: “Hôm bữa thằng Máu Bùn đó cũng nắm tay cậu vậy.”

Mất mấy giây cô mới nhớ ra là nó nhắc tới chuyện gì, nhưng thêm một giây nữa, cô ép sát gần nó, lần đầu tiên nhìn thẳng vào đôi mắt xám khói đó: “Tôi cũng Máu Bùn đấy.”

Rồi cô đứng dậy đi thẳng.

-------

Tèo bay đến vào sáng thứ hai, thả xuống chỗ cô chủ một gói hàng thật to rồi kêu lên rúc rúc tỏ vẻ ta đây tài ba lắm. Giselle xắt vài lát thịt cừu và xúc xích ra dĩa cho Tèo, rồi mới khui gói hàng anh Harris gửi. Đó là số sách tiếng Trung cô nhờ anh đặt mua, cũng khá nặng, “Tèo giỏi quá,” con cú quạt quạt cánh, giơ chân ra đùa nghịch với Milo đang ở trên bàn uống sữa.

Con cú của Matt cũng bay sà xuống đưa một gói hàng hình thù tương tự gói của Giselle, cậu nhóc khui ra là Nol chĩa mũi vào ồ lên. Đó là một cuốn album ảnh ghi lại các bàn thắng đẹp của đội tuyển quốc gia Ireland, đội Quidditch mà Matt yêu thích nhất.

“Chú gửi mừng tớ được chơi cho đội Nhà.” Matt cười toe toét cùng Nol với mấy nhóc khác mở ra xuýt xoa.

À khoan, anh Hai còn gửi cho cô một bức thư nữa, cô xé ra xem:

“Anh phải lên tận London mới mua đủ cho em hết đó, thấy anh thương em không.” Xời anh lên thăm chị Bella thì có, làm bộ lý do.

“Mà trong lúc anh đang đi vòng vòng gần Phố Tàu, anh lại thấy cái ông con lai hồi Giáng Sinh năm ngoái đến nhà mình đòi sách á, cũng đang đi vòng vòng quanh đó. Trái đất tròn quá hén.”

Anh còn viết thêm mấy lời giỡn với em gái nhưng Giselle không đọc nữa, sự chú ý của cô đã rơi vào Phố Tàu. Lại Phố Tàu, nơi đó có gì mà mấy tiết điểm giao nhau đến vậy. Nếu hai người gốc Hoa kia là Muggle thì xuất hiện nơi đó không gì là lạ, nhưng giờ cô biết họ có liên quan đến một phù thủy nào đó, mà phù thủy... Phố Tàu... Phố Bát Giác. 

Vậy có thể đạt được kết luận sơ bộ là có phù thủy ở Phố Bát Giác biết về ma lực bản nguyên, hoặc nguyên tố hội tụ, và rất có thể đang cất giữ một hai đồ vật liên quan.

Nhưng đồ của người ta mình sao lấy được. Dù gì họ cũng đâu có làm gì mình đâu, chỉ hơi dây dưa vụ tìm đồ mà thôi. Chuyện không nghĩ được gì nữa, thôi để qua một bên.

“Ê ê mấy cậu nghe nè...” Ive đang đọc tờ Phù Thủy Thường Nhật mà Giselle đặt mua dài kỳ, “Nhằm tăng cường trao đổi văn hóa và giao lưu quốc tế giữa các phù thủy trẻ, bổn báo vui mừng thông báo tái tổ chức chuyên mục “Mệnh vận muôn phương” với thể lệ như sau:

. Có hai nhóm độ tuổi có thể tham gia, từ 11-17t và nhóm từ 18-25t, không giới hạn địa lý

. Phù thủy gửi bưu cú tham gia về cho bổn báo tại địa chỉ @. Ghi rõ họ tên, ngày tháng năm sinh, đang sinh sống tại đâu, giới thiệu bản thân, sở thích... Lưu ý, không được gửi kèm bất kỳ bức ảnh nào.

. Đến thời gian hạn định, bổn báo sẽ nhờ nhà tiên tri nổi tiếng Gabrielle Green-West dùng quả cầu mệnh vận để bắt cặp ngẫu nhiên, hai phong thư một cặp, gửi chúng lại cho người kết vận.

. Vậy là các bạn đã tìm được bạn qua thư phù hợp với mình rồi.”

----

 “Ờ...” “Nghe chán òm...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-42-menh-van-muon-phuong.html.]

Ive không thể hiểu nổi biểu tình của hai đứa bạn: “Mấy cậu không thấy thú vị sao? Mấy cậu không biết bạn qua thư là gì à?”

Cô bé nghi ngờ đây là khái niệm Muggle nữa chăng? Nhưng Nol vừa ăn bánh kẹp thịt chim vừa đáp:

“Tớ biết chứ. Nhưng cậu có biết lần trước tại sao phải bỏ để mà tổ chức lại lần này không?”

Ive giờ mới đọc kỹ lại, thấy báo viết là “tái tổ chức”. Cô bé hơi nghi ngờ: “Hông, tại sao chứ?”

“ại ỳ ản ối...” Nol ăn một bụm miệng không nuốt kịp, nhìn ánh mắt chê bai của Ive, Matt trả lời hộ:

“Lần trước phù thủy trưởng thành phản đối kiểu bắt cặp bằng quả cầu tiên tri, vì như vậy chẳng khác nào ghép mệnh vận của hai người lạ lại với nhau...” 

Cậu dừng một chút để nhớ cho đúng từ: “Nói cái gì mệnh vận, liên kết vận mệnh, nói chung là cái gì liên quan đến tiên tri nên không thể làm thế.”

Nol nuốt xong rồi đáp: “Ờ tớ nghe cha mẹ tớ kể lại thời cha mẹ tớ là định làm vậy, nhưng bị “Hiệp hội những nhà tiên tri” phản đối dữ quá nên ngừng.”

“Hừm nói thế cũng có lý.” Ive khép tờ báo lại, ngập ngừng giây lát, “Nhưng giờ tại sao lại tổ chức lại. Mà còn mời được nhà tiên tri nổi tiếng nữa? Có vẻ như lần này họ không sợ phản đối à?”

Cô bé Amy Trujillo hóng chuyện nãy giờ cũng nói thêm: “Có phải hơi quá không? Tớ thấy nó giống chọn ngẫu nhiên để hai người gửi thư cho nhau thôi mà?”

Cô bé gốc Muggle nên thấy chuyện này bình thường, thậm chí còn cho rằng phù thủy hơi lạc hậu rồi, tầm này dân Muggle người ta nhắn tin với email cho nhau hết trơn.

Anh Eli tóc đỏ đang ăn thịt heo xông khói bình luận: “Anh không biết sao chứ anh học xong lớp tiên tri của giáo sư Palatine thì anh thấy toàn bịp.”

Cặp song sinh tóc đỏ năm nay lên năm 3, bắt đầu học các môn tự chọn. Chả hiểu sao ảnh chọn môn tiên tri để chi rồi giờ nói thế này.

“Đó là do cậu không làm đúng lời giáo sư hướng dẫn chứ bộ!” Một chị năm 3 khác nghe thế nói vào.

“Ờ anh thấy giống Eli á, chẳng có cơ sở gì sất. Chỉ toàn cảm tính của giáo sư thôi, hôm nào giáo sư vui thì em sẽ được đoán là còn sống thêm hai năm nữa, còn không vui thì chỉ còn hai tháng vì sắp ngã chổng cò khỏi chổi bay.”

Anh Hugo Fleming từ khúc trên chạy xuống khu này để bàn chuyện cùng, trên tay anh còn cầm một dĩa toàn thịt với xúc xích chả thấy miếng rau nào.

“Giáo sư Tiên tri dự đoán anh ngã khỏi chổi bay á?” Matt la lên.

“Ừa, mới sáng nay,” anh thó miếng bánh mì của nhóc Nol rồi đáp, “toàn nói khùng nói điên gì đâu không.”

“Ác thật, tụi mình sắp có trận đấu đầu tiên, vậy mà giáo sư Tiên tri gì đó cũng nói thế được.” Nol phụ họa.

“Đó thấy chưa, toàn bịp mà.” Anh Eli đắc thắng.

“Hừm vậy cũng không có gì đáng sợ lắm.” Ive kết luận, “chắc báo người ta cũng biết thế nên không sợ bị phản đối nữa.”

Và đúng như Matt Nol nói, có vẻ như cái chuyên mục mới này không được bọn học trò hưởng ứng gì lắm, dù nó có được dán trên bảng thông báo trường đi nữa.

Sang tháng 10, bài vở vào guồng, Matt bắt đầu những buổi tập triền miên với đội Quidditch, Nol hầu hết đều đi theo xem “lấy kinh nghiệm”, thế là Ive lại kết bạn cùng Giselle lên thư viện. Nhưng hai cô bé lại có hai sở thích đọc sách khác nhau, nên đành mỗi người tự ngồi một góc. 

Giselle vẫn chưa quyết định xem mình có quay lại căn phòng sách đó không, cô cũng chẳng tìm thêm được tý manh mối nào về những dòng thơ khó hiểu.

Kết luận có vẻ khả quan nhất là huyết thuật đó không gây c.h.ế.t người, và có lẽ là ếm nguyền bùa không thể tiết lộ lên người nhỏ máu.

Nhưng quyển sách đó để làm gì? Lưu trữ lịch sử Hogwarts có đáng để mình mạo hiểm thế không? Lịch sử hay bí ẩn gì mà cuốn “Hogwarts: Một lịch sử” không ghi lại, thì chắc gì nó đã đáng để mình phải nhận ếm nguyền.

Chiều thứ ba gần cuối tháng 10, Giselle đến khu bảo tồn cho bọn Puffskein với Tiên nhí với mấy con chim ăn như thường lệ. Nhờ bàn tay chăm nom của bọn câu lạc bộ, năm cái trứng tiên nhí đều ấp nở thành công, nở ra những tiên nhí nhí mà Giselle lại thấy giống như chuồn chuồn. Múc nước để vào phễu lá cho bọn tiên nhí xong, cô đi ngược trở về, gió cuối thu lạnh dần, mấy con Puffskein lười chạy nhảy hơn hẳn.

Xa xa có bóng người đi từ vùng sa mạc với rừng tối ra, đó là tình nguyện viên từ làng Hogsmeade cũng hỗ trợ Khu bảo tồn như trường Hogwarts.

Giselle đi bộ về phía tòa lâu đài, cuộc hành trình một mình soi tỏ nội tâm, cô có nhiều thời gian để trầm tư hơn. Gió thu thổi xào xạc, mang theo điệu hát từ những cành cây ngọn cỏ, mang theo nguyên tố pháp thuật bay la đà, trời đất rộng thênh thang mình cô ngược gió tiến về phía trước, thấy thế giới xoay vần còn mình cứ mãi là kẻ ngoài cuộc

Tuyên truyền cho chuyên mục mới của Phù Thủy Thường Nhật vẫn dán ở các bảng thông báo, bọn phù thủy nhí dường như không hào hứng lắm. Chúng lướt qua mà không thèm ngó, sự chú ý đã tập trung vào thông báo trận Quidditch mở màn mùa giải mới, rồi còn nhìn ngó bốn chiếc đồng hồ cát chứa điểm Nhà, rồi lại canh sao né mấy con ma thích hù dọa.

Phòng sinh hoạt chung không đông lắm, cô vào nhà vệ sinh rửa tay, thay quần áo mới, rồi chẳng hiểu sao ngồi vào bàn, lấy bút lông ra bắt đầu viết thư. Cây bút lông chim trĩ Ive tặng hồi Giáng Sinh năm ngoái, cô ít khi lấy dùng, chỉ để viết thư cho ba má, nét bút thanh mảnh viết ra từng con chữ cong cong trên nền giấy thư. Nếu có gì đó mà Giselle tự hào, chắc hẳn nét chữ là một trong những điều hiếm hoi đó.

Giselle vẫn còn giữ được nét chữ viết tay rèn luyện được từ thời học sinh của kiếp trước, đến kiếp này, cô hay gò từng nét một để gửi thư nhà cho ba má và anh Hai, hi vọng họ có thể nhận ra niềm thương nhớ quấn quít của cô trên từng nét phất nét phẩy. Thư viết xong nhanh, cô để lại trên bàn, định bụng sáng mai đem xuống sảnh đường để buộc vào chân con Tèo.

Loading...