Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 40: Tiên nhí
Cập nhật lúc: 2025-05-23 09:11:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ hôm đó đến tận trưa thứ sáu, Giselle gần như vùi đầu vào đống sách trong thư viện. Đoạn lịch sử Hogwarts bị cháy có nêu trong cuốn “Hogwarts: Một lịch sử”, nhưng không có nhắc gì đến cuốn sách của người lưu trữ. Có tên ông Ravenscroft, ông được ghi nhớ là một trong những người có công tái thiết ngôi trường sau đợt hỏa hoạn đó, nhưng chỉ thế thôi. Thậm chí còn không có tên Ravenscroft trong bất kỳ thành tựu nào khác, ông không sáng tạo ra bùa chú, cải tiến công thức độc dược hay giúp bắt quỷ lùn hay bất kỳ thứ gì khác.
Một con người chỉ có đúng một dòng để chứng minh sự tồn tại trên cõi đời này của mình.
Không thể tìm thêm thông tin về sách của người lưu trữ, Giselle chuyển qua tra cứu về huyết thuật và các trường pháp pháp thuật khác. Nhưng chủ yếu người ta chỉ nhắc đến nghệ thuật hắc ám như đối trọng của dòng chảy pháp thuật chính thống hiện tại, còn những trường phái như cải tạo thân thể, nghi lễ và khế ước vâng vâng đều gần như biến mất khỏi những cuốn sách ở thư viện.
Cô cố tìm tiếp, xem có loại bùa chú phép biến hình nào cần dùng m.á.u của con người hay không, nhưng tìm đến đây lại cũng chỉ dẫn đến huyết thuật, và đi vào ngõ cụt. Người ta chỉ có phép cầm m.á.u khi chảy máu, tranh cãi về các cách làm lành vết thương do bị lời nguyền cắt đứt vĩnh viễn, chứ không có bùa nào yêu cầu người niệm tự cắt m.á.u mình.
“Hình như trò đang có hứng thú quá đà với các trường phái phép thuật không được công nhận nhỉ?” Bà thủ thư Todd hỏi khi thấy cô đăng ký mượn cuốn “Voodoo và tại sao chúng không được công nhận”.
Voodoo là một trường phái pháp thuật bản địa ở Mỹ, trước khi phù thủy châu Âu di dân sang mang theo pháp thuật “hiện đại” và “chuẩn hóa”, bài trừ đi truyền thống phù thủy địa phương. Voodoo thuộc nhánh nghi lễ và khế ước ít nhiều còn có truyền nhân ở thời điểm hiện tại, dù bị Bộ Pháp thuật Mỹ ra sức phủ định.
“Em tò mò thôi ạ,” cô đáp, “em gốc Muggle nên không hiểu lắm về các văn hóa pháp thuật ở các nước khác.”
Nhưng có vẻ như lời giải thích không l.à.m t.ì.n.h hình khá hơn, bà thủ thư vẫn chưa đóng mộc duyệt: “Kể cả phù thủy nhà nòi cũng không cần tìm hiểu Voodoo đâu trò Gibson ạ. Nhưng thôi, với lịch sử đọc tạp như trò thì tò mò cũng phải.”
Cuối cùng bà cũng duyệt cho cô mượn đem về. Đáng lẽ có thể đọc luôn trên thư viện thì sẽ không có lịch sử mượn sách thế này, nhưng sắp 4h rồi, cô cần đi họp câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí, rồi mai thứ bảy cần đi xem buổi tuyển thử Quidditch nhà Gryffindor, rồi chủ nhật lại có Ngày hội câu lạc bộ Hogwarts. Nên chỉ còn cách mượn đem về phòng sinh hoạt chung đọc vào buổi tối.
Vừa đi Giselle vừa nhớ lại các quyển sách mà mình đã mượn ở thư viện, quả thật tạp nham thật, từ độc dược, sinh vật huyền bí, tạp bùa, rồi lịch sử chuyện phiếm, bình luận sự kiện hay thậm chí là những cuốn mà tác giả có khuynh hướng ủng hộ nghệ thuật hắc ám, cô đều đã đọc qua. Thôi thì xây dựng cái hình tượng đặt mục tiêu đọc hết thư viện với bà thủ thư vậy, có lẽ bà sẽ thư thả chút đỉnh với mình.
Matt Nol cả tuần nay dành thời gian ở sân tập với chổi bay cũng như cô dành thời gian ở thư viện vậy, Ive thi thoảng ghé thư viện chơi cùng, thi thoảng ra sân cổ vũ hai nhóc.
Tới trước lều của chú Takumi, lần này cả bọn lại di chuyển đến Khu bảo tồn. Sau nhiều tháng không đến, Khu bảo tồn thậm chí còn lớn hơn nữa, không gian thoáng đãng, ít bóng dáng của nhân viên Bộ Pháp thuật hơn, thậm chí cái quầy đăng ký dựng tạm khi trước cũng đã dỡ bỏ. Chỗ đó giờ dựng lên một cái bảng để dán thông báo, và bên cạnh là một cái bức tượng con đại bàng đậu trên một cành cây. Chú Takumi làm mẫu đưa cái bảng tên đặt dưới mỏ con đại bàng, nó gõ mỏ vào một cái như đóng mộc, cửa hàng rào khu bảo tồn mở ra để chú đi vào.
Bọn nhỏ cũng bắt chước làm theo. “Vậy nếu không phải đúng bảng thẻ thì thế nào ta?” Anh Owen hỏi.
“Thì con đại bàng đập cánh, quắp lấy cái bảng thẻ của trò bay đi, vừa bay vừa kêu báo động.” Chú Takumi không thèm quay lại đáp.
Cũng... cũng thú vị.
Bọn họ đi ngang qua chuồng của bọn Puffskein ở vùng đồng cỏ, Giselle thấy cái biển ghi số lượng vẫn y cũ, chỉ cộng thêm hai con non nay đã thành con trưởng thành, thầm nghĩ bọn họ ngăn Puffskein sinh sản thành công quá. Mà thành công là bằng cách cho Puffskein cái chạy tự do ngoài đồng cỏ, còn Puffskein đực lại nhốt vào chuồng, vì con đực ít bạo lực hơn con cái.
Bỏ qua tụi Puffskein, nhóm sáu người tiếp tục đi xuyên qua khu đồng cỏ, đến tận khu giáp ranh giữa vùng đồng cỏ với vùng rừng lá thấp. Nơi đó có những cái cây cao ngang Giselle và chị Kara, lá xanh mướt, gió thổi mát mẻ như đang đi nghỉ hè ở vùng quê thơ mộng nào đó.
Cái cọc đóng ngay trước mặt ghi:
“Tiên nhí
Trưởng thành: 19
Trứng: 5”
“Rồi, mấy đứa nói nhỏ thôi nhen, đừng làm chúng sợ.”
Chú Takumi chậm bước, nói giọng nhẹ hơn, rồi vạch ra từng đám lá um tùm đang tự quấn vào nhau. Đám lá bị động, từ đó bay ra bốn năm con gì đó có cánh mà ban đầu Giselle tưởng là chuồn chuồn pháp thuật, nhưng nhìn lại, đó là những động vật có hình thù như con quỷ lùn ở lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nhưng nhỏ hơn rất nhiều, có cánh và đẹp hơn.
Phải đẹp hơn, chắc chỉ có mỗi Giselle mới so sánh tiên nhí với quỷ lùn. Những nàng tiên có cánh, làn da phát sáng chứ không xám xịt như mấy con quỷ xấu xí, có hai tay hai chân bé tí, tai nhọn, có mắt mũi miệng đầy đủ, mặc bộ quần áo quấn từ những tàu lá.
Chúng bay ra đập cánh phập phập như chuồn chuồn, bay đầy trên đầu tụi nhỏ như thể cáo trạng bọn họ phá hỏng nhà của chúng.
“Thấy chưa, anh có nói xạo đâu.” Anh Roy ngước mắt nhìn mấy con tiên nhí bay tới bay lui mà cảm thán. Giselle như nhớ lại cảnh anh ở Ngày hội câu lạc bộ năm trước...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-40-tien-nhi.html.]
“Còn nữa, cỡ 20 chục con tiên nhí lận...” chú Takumi rẽ thêm những tàu lá ở phía trong, bọn tiên nhí lại bay túa ra, chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó với chú, ra chiều tức giận lắm.
“Tôi đem bọn học sinh đến thăm thôi, bọn nó sau này sẽ giúp chăm sóc đàn của mọi người.”
Chú Takumi nói một mình nhưng thế mà tụi tiên nhí có cánh này lại hiểu, chúng thôi không đập cánh giận dữ mà chuyển sang bay gần gần mặt bọn nhóc, nhìn ngó chỉ trỏ rồi có lẽ là kêu lên gì đấy bằng ngôn ngữ giống loài chúng.
“Ơ chú Takumi biết ngôn ngữ tiên nhí ạ?” Chị Kara ngạc nhiên hỏi.
“Không, chú không biết, nhưng bọn này có thể hiểu một ít ngôn ngữ nhân loại. Nếu trò nói chuyện từ từ, dùng từ đơn giản thì chúng sẽ nghe hiểu.”
Rồi chú lấy ra mấy cái ca giống giống như mấy ca đựng thức ăn cho Puffskein và Jobberknoll, nay đã thành ca đựng côn trùng và giun nhỏ, chia cho mỗi đứa một ca.
“Nhiệm vụ tiếp của mấy đứa là chăm đàn tiên nhí này, sao cho chúng vui vẻ mà đẻ nhiều trứng hơn. Tiên nhí có ích lắm, nên khu bảo tồn cần nuôi dưỡng nhiều.”
Rồi chú bẻ một cành cây non, vít từng vít côn trùng trộn giun từ ca ra, đưa đến giữa bầy tiên nhí đang bay, hai ba con bu lại ăn. Mấy đứa trẻ thấy vậy cũng làm theo. Giselle lại thấy như mình đang bắt trùng đút chim ăn...
Làm phù thủy là thế này ư...
Được một lúc thì chú lại vít ra mấy con sâu côn trùng để lên mấy tàu lá to to chỗ tổ tiên nhí, để tụi nó thích thì bay đến đậu ăn.
Sau khi bọn tiên nhí đã quen hơn với mấy đứa nhỏ, chú Takumi mới cẩn thận vạch ra mấy tàng lá sâu hơn, chỉ cho tụi nhỏ mấy quả trứng của tiên nhí. Tổng cộng có năm quả, đậu ở mặt dưới của lá, treo lủng lẳng tựa như tổ của sâu bướm vậy.
Và thật bất ngờ, Giselle thấy mấy cái trứng khá quen, nó giống như, giống như cái trứng lọt vào túi cô ở Seattle. Nhưng mấy cái này nhỏ hơn nhiều và cũng không lóng lánh bằng. Có lẽ trứng của nhiều loài có hình dáng giống nhau thôi.
“Tiên nhí một lứa đẻ năm trứng, nhưng nở ra được bao nhiêu thì còn tùy. Mỗi năm chỉ đẻ hai lứa như vậy, vào mùa xuân và mùa thu.”
“Ơ tại sao không nở được hết năm trứng hở chú?” Anh Owen hỏi, cố nheo mắt nhìn mấy cái trứng bé tí.
“Tại vì mưa gió, điều kiện thời tiết, rồi mấy động vật khác nữa. Anh thấy trứng nhỏ xíu xiu vậy, dễ bị rớt vỡ hay bể khi có động vật chạy trúng hoặc mưa to á.” Chị Kara đáp.
“Đúng rồi đó. Nên giờ nhiệm vụ của mấy đứa là chăm đàn tiên nhí này với phụ chúng giữ trứng.”
Bọn tiên nhí hết tò mò lại bay về ẩn trong những tàu lá rậm rạp, chúng như hòa cùng một thể với các chiếc lá xanh, nếu không nhìn kỹ thật chẳng thể tìm ra.
Rồi chú Takumi lại chỉ bọn nhỏ bứt mấy cái lá thật to, quấn lại thành một cái phễu để đựng nước, rồi đặt lại gần chỗ bọn tiên nhí làm tổ:
“Để cho chúng tắm với uống, chúng thích thế lắm.”
Gió thổi phần phật từ vùng đồng cỏ thổi sang, làm lung lay cả những lùm cây ở đây, thế mới thấy tổ của bọn này khá cheo leo, bảo sao ít tiên nhí đến vậy. Vì ảnh hưởng từ thời tiết và điều kiện ngoại sinh.
Trời tối dần khi bọn nhỏ theo người giữ vườn đi ngược lại về phía cổng khu bảo tồn, đi cùng mấy con chim màu sắc sặc sỡ mà sắc mặt ngộ nghĩnh hết sức, chim nhưng chúng chẳng kêu chẳng hót gì, chỉ tò mò đi theo mấy động vật hai chân này chơi thôi.
Chú Takumi chờ bọn họ cho đám Puffskein ăn xong rồi ra về, cả đoạn đường chẳng thấy người nhân viên nào từ Bộ Pháp thuật.
“Chủ yếu trường mình và tình nguyện viên từ làng Hogsmeade, Bộ chỉ định kỳ đến kiểm tra thôi.”
“Vậy mình chú làm xuể không chú?” Anh Roy hỏi, ý anh là khu bảo tồn rộng quá thể, có mấy người phụ trách sao nổi.
“Không sao, vẫn được, nhìn vậy thôi chứ Khu bảo tồn chưa có nhiều loài đâu, mà chúng tự săn mồi được hết, chúng ta cho thức ăn để cung cấp thêm dinh dưỡng thôi.”
Đúng vậy, nơi này bọn động vật tự sinh sống được, đâu cần nhiều người. Như mấy con chim chạy theo họ khi nãy, chúng mới nghĩ đám thú hai chân này xâm lấn địa bàn của chúng thì có.