Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 33: Lại đến Hẻm Xéo
Cập nhật lúc: 2025-05-21 03:32:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“HỌC VIỆN MA THUẬT VÀ PHÉP THUẬT HOGWARTS
Học sinh năm thứ hai cần trang bị:
SÁCH GIÁO KHOA
- Bùa chú căn bản (lớp 2)
- Thực hành độc dược sơ cấp
- Các phép phòng vệ thực dụng
Học sinh từ năm thứ hai trở đi được phép có cán chổi riêng.”
-----
Bọn nhóc ngủ lại nhà Matt một đêm, hôm sau là ngày đầu tiên của tháng 8, chúng cùng nhau đi đến Hẻm Xéo để mua sắm đồ dùng cho năm học mới.
Chú Leopold đã ra về vào khuya qua, sau khi dùng bữa sáng do con gia tinh Bivaris chuẩn bị, chú Edwy bắt đầu dạy bọn nhỏ đi bằng bột Floo, chủ yếu là chỉ hai cô bé gốc Muggle thôi. Đến giờ Giselle mới hiểu tại sao nhà lại có một cái lò sưởi cao to đến vậy, cao giáp cả một bức tường, hóa ra là để không gian cho người lớn di chuyển. Chú chỉ bọn nhỏ bốc một nắm bột trắng bên cái kệ đựng gắn ngay lò sưởi, rồi cho Matt vào làm thí dụ trước. Thao tác cơ bản khá đơn giản, giơ tay nắm bột ngang vai, vừa thả bột xuống vừa la to rõ tên địa điểm, rồi bùm biến mất.
Nhưng Giselle nhanh chóng nhận ra rằng đi bằng bột Floo cũng chẳng dễ chịu gì, cô phải trải qua 3 đến 5 giây gì đó ở trong một vùng không gian không xác định, tiếng người nói rè rè lướt qua tai, không gian vặn vẹo của những hình thù kì dị, với các đốm lửa xanh lá lướt qua trước mắt. Và may là cô không phát âm sai như cậu nhóc Harry Potter.
Cô đáp xuống một cái lò sưởi trông vô cùng nhếch nhác nhưng lại hợp rơ với khung cảnh xung quanh. Vâng, cô đang đứng trong lò sưởi của quán Cái Vạc Lủng, góc bên trái kia là quầy bar với người đứng quầy đang lau ly tách hệt như năm trước cô đến đây.
“Ra khỏi lò sưởi đi Selly.” Matt ngoắc, phía sau cậu còn đứng một hai người ăn vận theo phục sức bình thường của phù thủy, mà mới năm trước đây Giselle còn thấy họ như đi tham dự Halloween tháng 8.
“Nhanh lên nào bọn nhóc.” Một phù thủy đứng sau Matt giục, có vẻ như bà đang chờ để dùng lò sưởi.
“Xin bà đợi chút, còn hai người nữa ạ.” Matt lễ phép đáp. Rồi phựt một tiếng Ive xuất hiện. “Ra đây Ive.”
“Selly cậu có thấy chóng mặt không?” Ive loạng choạng.
“Có.” Cô không thích đi kiểu này, nhưng có vẻ tiện lợi hơn chổi rất nhiều rồi. Lại còn nhanh nữa, chắc chỉ thua mỗi độn thổ.
Cũng phựt một tiếng, chú Edwy xuất hiện. Bà phù thủy khi nãy định mở miệng giục gì đó, nhưng bỗng thấy cách ăn mặc nghiêm chỉnh cùng với huy hiệu Thần Sáng sáng lấp lánh trên áo chú liền im ngay. Bà còn né sang bên nhường đường cho họ, khóe môi hơi giật giật khi chú gật đầu cảm ơn.
Thái độ của ông chủ quán Cái Vạc Lủng còn hơn thế, ông chạy ra khỏi quầy ngay khi nhìn thấy chú Edwy, vẻ mặt nghiêm túc: “Chào anh Greenwood. Lâu nay anh vẫn khỏe chứ?”
Giselle bỗng nhận ra đây là lần đầu tiên cô thấy người chủ quán này chủ động chào hỏi người khác.
“Chào anh Artie, lâu rồi không gặp. Nay tôi chỉ đi ngang qua để đưa bọn nhỏ mua đồ dùng cho năm học mới thôi.” Chú Edwy đáp.
Ông Artie vờ như giờ mới nhận ra Matt có mặt trong đám nít sau lưng chú Edwy, ông cũng mỉm cười với cả bọn luôn: “Cậu Burrows và các bạn ở Hogwarts của cậu phải không. Xin chào nhé.”
“Chúng cháu chào chú ạ.” Người ta chào mình thì mình cũng nên chào lại.
“Thôi lần sau đến chỗ anh uống một ly nhé, còn lần này tôi phải đi rồi.” Chú Edwy gật đầu rồi bước ra cửa hông, nơi có bức tường mở ra Hẻm Xéo.
“Mình chẳng thích tay đó chút nào.” Nol thì thầm đủ để bốn đứa nhóc nghe và bọn nó cũng đồng tình thế. Matt có vẻ hiểu rõ tính người này nhất, nhưng cũng không nói gì thêm.
Đến bức tường phía sau cái quán, chú Edwy rút ra cây đũa phép ngõ nhẹ lên mấy viên gạch theo tiết tấu quen thuộc, và dù đây đã là lần thứ hai Giselle chứng kiến cảnh này, cảm tưởng choáng ngợp vẫn y nguyên như lần đầu.
Bức tường đá mở ra một Hẻm Xéo vô cùng náo nhiệt, toàn người là người, tiếng huyên náo ngợp trời. Nhìn những ông bà phù thủy pháp sư mặc áo chùng đội nón chóp nhọn, bọn con nít thì ôm nào sách nào cú nào mèo, rồi chạy lăng xăng với mấy cái vạc trôi nổi, hay ăn phải cái kẹo gì đó rồi nôn ọe ra,... dường như cô cảm thấy nơi này mới thân quen làm sao, chứ không phải những con phố tắc nghẹt tiếng còi xe oto xa lạ của London ngoài kia.
Không cần dùng mắt Revelio cô cũng biết nguyên tố pháp thuật đang ngập tràn nơi đây, đang bám lấy reo vui quanh người cô, đang bay lượn hợp âm cùng tiếng người cười nói.
“Nên đưa hai cô bé đi đổi tiền trước nhỉ. Các cháu theo sát nhé.” Nhưng chú Edwy có vẻ lo xa, vì cũng như mấy người ở quán Cái Vạc Lủng, ai thấy chú cũng đều tự động né ra. Có người nhìn chú đầy khiếp sợ, có người khúm núm, có người mang ánh mắt tôn trọng, cũng có vài người quen mỉm cười gật đầu khi bọn họ đi qua.
Nhờ chú, bốn đứa nhỏ theo đuôi cũng bị nhìn nhìn ngó ngó, Giselle không khỏi nhớ lại những ngày đầu mới nhập học Hogwarts, hễ đi theo cậu nhóc Matt là đều bị chú ý như vậy.
Ive lần đầu gặp cảnh tượng này, tràn đầy ngưỡng mộ: “Chú Edwy có uy quá nhỉ, ai cũng biết chú.”
Nol nghiêng trái ngó phải đáp: “Đó là tất nhiên. Chú Edwy là một trong những Thần Sáng nổi tiếng nhất hiện giờ mà. Chú phá mấy vụ án ở Hẻm Xéo rồi, ở đây ai mà không biết chú.”
Còn chưa đến Gringotts, bọn họ mới đi ngang qua cửa hàng “Trang phục cho mọi dịp của Bà Boyadjiev” thì một con hạc giấy từ trời cao bay vọt xuống ngay trước mặt chú Edwy. Con hạc giấy tương tự như mấy con hạc bay ra bay vào ở Văn phòng Đăng kiểm Lưu trú Seattle lần trước. Giờ đây cô mới nhận ra nó dùng để truyền tin, mà có lẽ là truyền tin nội bộ của Bộ Pháp thuật.
Chỉ thấy chú bắt lấy con hạc, mở ra xem, hơi trầm ngâm rồi quay lại nói với bốn đứa nhóc: “Xin lỗi mấy cháu, Cục gọi chú về làm nhiệm vụ rồi, thật không thể nghỉ ngơi một ngày nào mà...”
Matt vội nói: “Không sao đâu chú, chú đi nhanh đi, tụi con tự mua được mà.” Ba đứa bạn nó cũng gật lia lịa.
“Tụi con không thể đi một mình được,” chú đáp, “để coi... Bivaris!”
Con gia tinh xuất hiện ngay lập tức với một tiếng bụp. “Vâng thưa cậu chủ.”
“Tôi phải đi làm rồi, ông giúp tôi đưa bọn nhỏ đi mua sắm nhé, trông chừng bọn nhỏ giúp tôi.”
Con gia tinh đáp: “Cậu chủ cứ yên tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-33-lai-den-hem-xeo.html.]
“Ông đưa bọn nhỏ đi đổi tiền trước nha.” Rồi quay sang Matt: “Cháu đi theo sát ông Bivaris nhé, mua sớm về sớm. Cả các cháu nữa, đừng la cà nhé!” Rồi chú biến mất cùng một tiếng phụp.
Giselle như nhìn thấy nét mặt buồn bã của nhóc Matt, nhưng nó nhanh chóng cười nói với con gia tinh: “Chú cứ làm quá lên. Cháu lớn rồi có thể tự đi một mình mà.”
“Đúng vậy, ông Bivaris không cần đi với bọn cháu cũng được.” Nol nói theo.
Con gia tinh giả bộ nghiêm khắc: “Các cô cậu còn nhỏ quá, không thể đi một mình được đâu.” Rồi nó cùng bọn chúng đi tiếp đến Gringotts.
Nhìn con yêu tinh dắt bọn nhỏ đến quầy đổi tiền Muggle, Giselle không khỏi nhớ lại con yêu tinh ở Seattle. Con tinh đó ốm yếu và ăn mặc lôi thôi hơn bọn yêu tinh Gringotts nhưng nét mặt cay nghiệt và dễ nổi nóng hơn nhiều. Cô nghĩ có lẽ đó mới là tính tình thật sự của giống loài này khi đối mặt với phù thủy, còn bọn yêu tinh ở ngân hàng thì buộc phải xem khách hàng là thượng đế.
Giselle như lại thấy hình ảnh anh Carolinus than thở “ôi tỷ giá lại lên nữa rồi” khi cô nhìn vào cái bảng điện đổi tiền:
“1 Galleon =
51 GBP
63 USD
57 EUR”
Nhưng cũng phải thôi, người dân Muggle những năm này cũng chẳng phải kêu than vật chất leo thang, lạm phát đồng Bảng rồi những từ hàn lâm như “suy thoái kinh tế”, “khủng hoảng tài chính” xuất hiện trên mọi tờ báo đấy thôi.
Ive đổi 50 Galleon, Giselle cũng đổi nhiêu đó dù ông bà Gibson cho cô nhiều tiền hơn. Nhìn danh sách cần mua năm nay, và mấy đồng phục vẫn còn mặc được thêm một năm nữa (đồng nghĩa với việc cô chẳng cao thêm tý nào) Giselle tính nhẩm chắc 50 đồng vàng là đủ.
Không phải cô không muốn mua sắm gì, thực tế còn ngược lại, cô dường như muốn mua thử mọi thứ của thế giới pháp thuật, nhưng cố gắng kìm lại để tiết kiệm cho ba má. Chừng nào mình kiếm được tiền rồi hẵng muốn mua gì mua, cô tự nhủ.
Cả đám mới quay người định đi ra thì bỗng nghe tiếng từ trong ngân hàng vọng lại:
“Quá đáng hết sức! Khinh người hết sức! Tôi mang chuyện làm ăn đến cho mấy ông mà...”
Một người U50 đi ra từ cánh cửa sâu nhất của sảnh Gringotts, cao tầm chú Leopold nhưng mập hơn, nét mặc châu Á đặc sệt, tay xách theo một chiếc cặp táp thường thấy của dân công sở Muggle. Người này trông như vừa bị đuổi khỏi văn phòng sau cánh cửa, vì có hai con yêu tinh bước ra liền sau đó với nét mặt khó chịu hết sức:
“Đó chỉ là chuyện làm ăn nếu chúng tôi làm ăn được, ông Chong à. Chủ tịch chúng tôi đã giải thích với ông nhiều lần rồi, chúng tôi tưởng rằng ông đã hiểu...”
Con tinh vừa đáp vừa như đẩy người đàn ông đi ra về phía cổng lớn. Mấy con yêu tinh ở dãy quầy xung quanh thi thoảng dừng việc mình đang làm để ngó nhìn, với kiểu ánh mắt tương tự. Như thể ông Chong không hề được hoan nghênh ở nơi đây vì đã làm phiền chúng quá nhiều lần.
“Đó là do các ông không muốn, chứ không phải không làm được. Mỗi lần đến tôi đều mang đến số liệu khả quan hơn lần trước, tại sao...” Ông Chong vẫn cố thuyết phục.
Thấy khách hàng phù thủy đều đứng lại hóng drama, hai con yêu cau có quạo quọ hơn nữa: “Chủ tịch của chúng tôi đã nói xong với ông rồi! Mời ông về cho!”
“Thôi được... Thật là...” Chong dường như cũng không có ý định quậy phá gì ở Gringotts, lầm bầm bất mãn rồi cũng đi ra. Giselle thấy như vậy là khôn ngoan, có bị ếm bùa lú cũng không dám gây rối ở ngân hàng yêu tinh nữa là.
Chong bước xuống những bậc thang đá cẩm thạch của ngân hàng, đặt chân lên con đường lát đá của Hẻm Xéo, đứng như thẩn thờ ngó dòng người qua lại tấp nập nơi đây. Được một lúc rồi ông cũng chen vào dòng người và biến mất trong đó.
Người đàn ông kỳ lạ thu hút sự chú ý của bọn nhỏ được vài phút, rồi lại phải nhường chỗ cho biết bao sự kỳ thú ở Hẻm Xéo. Dường như lộ trình mua sắm của Bivaris cũng như của nhà Gibson năm trước, ông đi cùng cả đám vào tiệm “Trang phục cho mọi dịp của Bà Boyadjiev” trước nhất. Nhưng vừa vào chúng đã bắt gặp một con gia tinh khác cũng tương tự Bivaris, gầy ốm và xấu xí hơn.
“Mua đồng phục Hogwarts hả mấy cô cậu, vào đây để lấy số đã. Một người trước nhen, còn có một cậu khác cũng đang cần đo...” Bà chủ tiệm niềm nở chào khách, chỉ cho Nol vào đứng ở một góc bên.
Và rồi từ bức bình phong bên cạnh, thằng nhóc Steffensen bước ra. Cái miệng tính nói gì đó của nó đơ lại khi nhìn thấy cái tụi bị nó kéo băng chặn đánh mới mấy tháng trước đứng đầy đủ trước mặt.
“Bọn nhóc kia tránh đường cho cậu Steffensen đi ra nào.” Giọng con gia tinh của thằng nhóc khó nghe hơn ông Bivaris nhiều.
“Này ông ăn nói cho đàng hoàng.” Bivaris xuất hiện ngay trước mặt con gia tinh đó.
“Ồ lâu quá không gặp Steffensen.” Matt nói, Nol bắt đầu di chuyển chắn đường nhóc tóc nâu. Nhưng Ive vội can: “Thôi thôi mấy cậu, kệ nó đi, chú Edwy dặn tụi mình mua sớm về sớm.” Giselle cũng thấy nên vậy.
“Ồ chứ bọn mày muốn làm gì hả? Có biết cậu chủ tao là ai không?” Con gia tinh gầm gừ với Ive.
Giselle lại buồn cười nghĩ sao mấy con gia tinh chỉ có một kiểu nói chuyện thế này nhỉ.
“Ông nên cư xử cho phải phép gia tinh đi, đừng làm mất mặt nhà chủ mình.” Ông Bivaris đáp trả.
“Sao, bọn mày tính đánh nhau ở đây à?” Steffensen cười mỉa, Giselle không rõ thằng nhóc có đang sợ hay không nhưng nó tỏ vẻ khá cứng.
“Sao, sợ à Steffensen...”
Nhưng Nol chưa nói hết bà chủ tiệm Boyadjiev đã bước ra chắn giữa hai nhóm, đứng giữa hai con gia tinh:
“Ôi các cháu ơi, đừng gây gổ ở đây nào. Đều là bạn học với nhau cả... Cậu Steffensen đồ của cậu xong rồi đây...”
Bà đưa gói đồ cho con gia tinh kia, xong đẩy Nol vào khu đo số:
“...Nào đến lượt cháu rồi các bạn cháu... Không việc gì mà phải gây gổ cả.”
“Mày chờ đó Steffensen.” Matt hăm he nhìn theo thằng nhóc khi một chủ một yêu đi ra cửa, nhưng tụi nó có vẻ đã đồng thuận gác lại trận đấu vào một dịp khác.
“Uống một ly bí ngô ướp lạnh giải khát nào các cháu.” Bà Boyadjiev quay lại với mấy cái ly nước đặt trên một cái khai phiêu phù, không thấy bà vẫy đũa phép như thế nào, mấy cái ly từng cái bay đến trước mặt bọn nhỏ, có ly cho cả ông Bivaris.