Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 30: Một cuộc đổi chác

Cập nhật lúc: 2025-05-19 01:48:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vậy mấy ông muốn làm gì?” Con yêu tinh lại bắt đầu quạu quọ mất kiên nhẫn, râu xồm xàm chắc cũng thế.

“Bọn ta chỉ muốn lấy lại cái trứng thôi cháu gái à, rồi bọn ta sẽ đi khỏi không làm phiền gì đến gia đình cháu nữa.”

“Nhưng tại sao cháu phải đưa cho các ông? Sáng mai cháu sẽ nộp lại cho Bộ pháp thuật.” Lại trở về nơi bắt đầu. Ít ra làm trẻ con cũng có lợi thế của làm trẻ con, có thể nói chuyện ương bướng thế này. Phải cô mà là hai người trước mặt đây chắc có nhiêu kiên nhẫn cũng tiêu hết.

“Bởi vì cái trứng đó là của bọn ta cô bé à. Không ai dạy cháu nhặt được của rơi trả lại cho người mất à.”

“Làm sao cháu biết là của mấy ông? Nó tự rơi vào túi cháu mà?” Hình như câu này đã nói hai lần.

“Vì bọn tao tìm được mi! Cái trứng của bọn tao nên bọn tao mới tìm tới mi.” Con yêu rít lên.

Đấy bây giờ mới vào câu chuyện nè. “Nhưng sao mấy ông tìm được cháu?”

“Bọn ta làm vài thủ thuật lên cái trứng, ở xa hàng mấy km vẫn có thể tìm thấy.” Và mấy thủ thuật đó Bộ không biết. Haizzz.

“Thôi chuyện phiếm nhiêu đó đủ rồi.” Tên râu ria đứng lên, con yêu cũng rục rịch: “Bọn ta thể hiện đủ thiện chí rồi, cháu thấy đó, bọn ta không muốn gây phiền phức gì, cháu đưa lại cái trứng cho người chủ đã lỡ làm mất nó và rồi bùm, bọn ta biến mất.”

Nhưng Giselle vẫn ngồi trên sofa như cũ: “Cháu không nghĩ thế đâu. Cái trứng này chắc hẳn mấy chú sở hữu bất hợp pháp, cháu nên trao lại cho Bộ Pháp thuật thì hơn.”

“Mẹ kiếp con nít ranh...” Con yêu nổi sùng lại giơ tay phải lên nhưng tên râu ria bước nhanh đến ghìm lại.

“Cháu đang làm mọi chuyện bất lợi cho mình và người thân đó. Dù cháu mang Dấu Hiện nhưng bọn ta vẫn có thể làm phép lấy đi cái trứng, thậm chí tặng cho cha mẹ No-Maj của cháu vài món bùa rồi độn thổ đi trước khi người của Bộ kịp đến đó.”

“Và hai ông sẽ phạm tội sở hữu sinh vật huyền bí trái phép, trộm cắp, tấn công phù thủy vị thành niên, tấn công No-Maj, sử dụng độc dược và vật phẩm phép thuật sai mục đích. Và cháu nghe nói là các Thần Sáng của Bộ Pháp thuật hình như có bí quyết tra vết người độn thổ.” 

Câu cuối là dọa thôi, cũng không dễ dàng theo dấu độn thổ đến thế, nhưng rất rõ ràng, đã là tội phạm là sẽ sợ cảnh sát.

“Con nít ranh hỉ mũi chưa sạch cũng dám dọa bọn tao sao...” Con yêu tinh vụt giơ tay lên, nhưng Giselle còn nhanh hơn, cô chĩa đũa phép thẳng vô cái trứng la to lên: “Ông tấn công cháu là cháu đốt cái trứng này đấy.”

Đang nói chuyện với tông giọng thấp, bỗng nhiên nghe tiếng la to hai vị khách cũng hơi giật mình, con tinh chững lại 1s đủ để thấy từ đầu cây đũa phép của đứa con nít đã có tia lửa đỏ b.ắ.n lên.

“Chà cháu có vẻ hiểu biết hơn lứa tuổi của mình đấy,” tên râu ria ngồi lại trên ghế sofa, cũng kéo con yêu tinh ngồi xuống luôn, “được rồi được rồi, chúng ta đổi cách thương lượng khác vậy. Chúng ta sẽ dùng thứ gì đó để đổi lấy cái trứng bé xinh trên tay cháu. Nói đi cháu muốn gì nào?”

Đấy nói sớm phải khỏe hơn không. “Cháu không biết nữa, cháu thấy gửi lại cho Bộ là tốt nhất.”

“Ôi...” tên râu ria thở dài, lấy từ trong túi áo ra mấy đồng tiền vàng, có lẽ là tiền phù thủy ở Mỹ, “đây, số tiền này xem như chú mua lại cái trứng nhé.”

“Ơ, nếu cháu lấy vàng của chú cháu có trở thành đồng phạm không?”

Con tinh lại quạu quọ rít lên: “Nó đang chơi đùa chúng ta! Con nít ranh con nít ranh! Sassdsd!” Mấy từ cuối có vẻ nói bằng tiếng yêu tinh, trong một sát sa Giselle như nhớ lại cuốn Toàn tập về ngôn ngữ của các sinh vật phép thuật.

“Mẹ kiếp ông yên tĩnh một chút không được à. Ông muốn bị mấy tay chó săn đó đánh hơi nữa à...” tên râu bặm trợn chửi rủa, rồi quay lại nói tiếp, “thôi thôi nếu cháu đã không muốn vàng, vậy đổi thành cái này nhé...” 

Gã lại lấy từ trong túi áo ra một cái trứng khác, màu vàng cam óng ánh phát sáng, to gấp 5 7 lần cái trứng trong tay cô: “Đây là trứng Runespoor đấy, một trứng đổi một trứng được không nào?”

Giselle không biết Runespoor là gì, nghe chừng là một sinh vật huyền bí giá trị, nhưng: “Một cái trứng khác? Cháu làm gì với mấy cái trứng được chứ? Ấp ra sinh vật huyền bí phải báo lên Bộ Pháp thuật đấy.”

“Vậy cháu muốn gì mới chịu đưa cái trứng đó cho bọn ta?” tên râu ria xoa đầu bứt tóc, ngó chừng gã muốn rút đũa phép ra đánh vài bùa vào đứa nhóc khó ưa này rồi.

Nhưng gã yêu tinh kế bên giờ đã lấy lại bình tĩnh: “Ta dạy cháu một phép bùa nhé, một bùa phép mà cháu sẽ rất cần...” giọng gã bỗng nhiên mơ màng như bọn yêu tinh dụ dỗ trẻ nít lẻn vào rừng sâu.

“Phép thuật ư? Cháu có thể học phép thuật ở trường rồi.”

“Ồ ồ không đâu, không ai dạy cháu phép thuật này ở trường, cũng sẽ không có trong các sách phép phù thủy đâu....”

“Shit! Zylbalar đừng nói ông định...” gã râu rậm la lên, nhưng con yêu quát lại: “Chúng ta có gì khác để đổi cái trứng không?”

“Nhưng nếu trường không dạy cũng không có trong sách thì chẳng phải là phép thuật cấm sao?”

“Ồ, điều đó còn tùy thuộc nhiều thứ cô bé à. Nếu nó cấm nhưng nó hữu dụng với cháu thì sao? Đáng để thử phải không nào?” Con yêu tiếp tục dụ dỗ.

“Vậy ông nói xem nó hữu dụng như thế nào?”

“Giúp cháu có thể làm phép mà không sợ Dấu Hiện... Cháu nói xem nó hữu dụng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-30-mot-cuoc-doi-chac.html.]

Quá hữu dụng đi chứ, nhưng với điều kiện là nó có thật đã. “Ông định lừa cháu nữa à? Khi cháu làm phép che Dấu Hiện thì Dấu Hiện đã phát hiện ra rồi.” Giselle tiếp tục giả vờ quơ quơ đũa phép: “Thôi thôi cháu phải báo cho Bộ đây, hai người toàn lừa đảo.”

“Khoan khoan...”

“Nào nghe hết đã nào cháu gái,” con tinh không hề nao núng, “Dấu Hiện chỉ phát hiện bùa phép của phù thủy thôi. Còn phép thuật của gia tinh và yêu tinh chúng ta thì không đâu...” Con tinh hất cằm kiêu ngạo.

Đúng là vậy thật. Cuộc đổi chác này hấp dẫn quá.

“Nhưng phù thủy đâu thể làm phép thuật của yêu tinh được. Các ông đâu dùng đũa phép đâu.”

“Đũa phép, đũa phép! Bọn phù thủy giả vờ thượng đẳng, khinh thường giống loài chúng ta!” Sự bình tĩnh khó khăn lắm mới có được lại biến mất, gương mặt dữ tợn của con yêu tinh như gặp phải kẻ thù không đội trời chung: “Bọn ta không cần đũa phép cũng có thể làm phép! Xysshdgs.”

Thì tôi có nói ông không thể đâu, tôi chỉ nói tôi không thể thôi mà.

“Zylbalar! Zylbalar! Cô bé nói là cô bé không làm phép thuật được như ông thôi.” Gã bặm trợn giữ chặt con yêu lại, phải mất một hồi cơ mặt nó mới hết nhăn nhó.

“Phép thuật không có hạn chế như giống loài phù thủy các người tự đặt ra đâu. Đến đây, không cần đũa phép, cô bé vẫn có thể làm được phép bùa này.” 

Giselle không chắc là vì phép thuật yêu tinh khác phép thuật phù thủy, hay vì cô đã kích hoạt ma lực bản nguyên, mà cái bùa che Dấu Hiện này có vẻ dễ dàng quá.

Con yêu chỉ cô quỹ tích chuyển động cánh tay và bàn tay kèm với việc niệm một cụm từ trúc trắc khó hiểu. Nó như thể khả năng niệm phép không dùng đũa phép đã thất truyền của cộng đồng phù thủy châu Phi vậy. Tưởng bịp nhưng hóa ra lại hiệu nghiệm, Giselle cảm nhận ngay được ma lực chảy đến cánh tay phải của mình hệt như với mấy bùa chú dùng đũa phép khác, dòng lực b.ắ.n ra từ ngón tay không màu và rồi cô cảm giác như toàn thân vừa được tháo ra một lớp áo.

“Đấy, đấy thấy chưa cô bé. Phép thuật của giống loài ta cao cấp hơn phù thủy các người nhiều...” Con tinh kích động.

Xét thấy nó mới dạy cô một món bùa hiệu quả, cô không giả vờ ương bướng với nó nữa.

Gã râu rậm ngồi quan sát nãy giờ lên tiếng: “Xong rồi phải không? Chúng ta đã cho ra thành ý của mình rồi, cô bé, cô nên đưa lại cái trứng cho bọn ta thì nên.”

“Được thôi,” Giselle cũng không muốn dây dưa nữa, cô đưa cái trứng cho gã luôn.

Bàn tay to bè của gã cầm lấy cái trứng, đưa sát gần mắt quan sát một vòng, rồi đưa cho gã yêu tinh. Con yêu cũng soi hết một lượt, rồi gật đầu: “Đúng là nó.”

Hai người thở ra một hơi, đứng dậy, gã râu rậm nói với Giselle: “Thôi chào cô bé. Và đừng giở trò thất hứa như bọn chó săn kia nhé. Chúng ta đã hoàn thành khế ước (*) rồi, cô bé đừng lật kèo nhé...”

Rồi gã áp sát mặt Giselle, như nhìn kỹ mặt cô lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, hằm hè: “Nếu cô bé bội tín, báo lại cho bọn chó săn ở Bộ, thì dù chúng ta có bị bắt đi chăng nữa, đồng bọn của chúng ta vẫn truy sát cô bé và người thân cô bé đến cùng.”

Sau đó đến lượt con yêu tinh đe nẹt: “Và hãy về đọc lại sách sử xem tổ tiên phù thủy của cô thất hứa với yêu tinh đã phải chịu hậu quả ra sao.”

“Các ông yên tâm, chúng ta đã đạt được thỏa thuận rồi mà.” 

“Tốt,” nói rồi một người một yêu tinh mở cửa bước ra, tiếng bước chân khẽ khàng xa dần, xa dần.

Đợi khoảng một phút, Giselle mới đứng dậy đóng cửa phòng khách sạn, thầm chê trách hai người này chẳng có phép lịch sự tối thiểu gì cả. Rồi cô tắt đèn, cả căn phòng lại chìm vào bóng tối dịu nhẹ.

Ngoài trời sao đã lặn, sắp sáng rồi, cô ngồi nghĩ lại tình cảnh từ tối qua đến giờ, nếu hai người kia không sợ bị Bộ Pháp thuật theo vết, nếu họ có cách dứt bỏ “đám chó săn” của Bộ, chắc hẳn sẽ cướp lấy cái trứng bằng vài cái vẫy đũa phép rồi cao chạy xa bay. Giselle không chắc mình có thể phản kháng lại hay không, cô chỉ mới đấu tay đôi hai lần mà cả hai đều là những màn học đòi vặt vãnh của bọn học trò. 

Còn hai kẻ này là bọn tội phạm sống ngoài vòng pháp luật, nếu mà thật muốn ra tay, cô làm sao chống lại. Mà có thể chống lại đi nữa, còn ba má và anh Harris trong phòng kế bên thì sao. Lỡ mà đạn lạc, lỡ mà chúng muốn bắt họ làm con tin...

Có lẽ thấy bùa phép b.ắ.n nhau, người của Bộ Pháp thuật Mỹ sẽ đến. Nhưng không lẽ mình trông cậy vào người khác hoài sao? Làm người dân bình thường trông cậy vào cảnh sát, tin tưởng vào nền luật pháp nghiêm minh và rồi hậu quả thế nào? Báo chí Muggle đã đăng tin đầy ra đó.

Mình vẫn còn nhỏ bé quá... Và cả như bữa ăn tối nay, nếu bọn chúng không chỉ bỏ thêm vài giọt thuốc ngủ vào ly bia mà là chất độc c.h.ế.t người nào khác thì sao? Bọn chúng có lẽ sẽ phải đền tội nhưng tổn thương gây ra liệu có thể vãn hồi?

Đang thầm tự trách, cô bỗng cảm thấy như ai đó vừa khoác thêm áo cho mình. Bùa che Dấu Hiện đã hết hiệu lực. Để xem, hơn 30 phút, gia cố lại bùa thử xem nào. Rồi cô niệm lại bùa phép yêu tinh, lại cảm thấy như ai tháo chiếc áo mình đang mặc xuống. 

Dấu Hiện, Dấu Hiện, Bộ Pháp thuật ếm lên phù thủy vị thành niên nhằm phát hiện phép thuật thực hiện quanh đứa trẻ đó. Họ không biết được có phải đứa trẻ hay ai khác thực hiện bùa phép, họ chỉ biết được phạm vi quanh đứa trẻ đã có bùa nào mới hiện ra.

Giselle nghĩ phạm vi hiệu quả của Dấu Hiện là vòng tròn lấy người có Dấu Hiện làm tâm, bán kính thì không rõ, có thể là 300m hoặc đâu đó 500m. Nếu phù thủy trẻ nít ở trong gia đình phù thủy, hay đang ở Hẻm Xéo, hay ở các ngôi làng phù thủy sinh sống thì Dấu Hiện này cũng chẳng để làm gì. Nó chỉ có hiệu nghiệm với các phù thủy gốc Muggle nhằm theo dõi đám trẻ nít không cho chúng làm lộ phép thuật trước mắt dân thường mà thôi.

Nhưng vẫn đáng để thử. Mình mới 12, còn phải mang Dấu Hiện 5 năm nữa. 5 năm thời gian với đám trẻ nít có thể không dài, chúng ngủ một đêm sáng ra là đã thành người lớn, nhưng với Giselle 5 năm đủ để làm nhiều thứ lắm.

Như cô mới bước chân vào thế giới phù thủy một năm thôi chứ mấy, mà đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Là mình dễ thu hút vấn đề hay vốn dĩ mình đóng vai gì đó trong cốt truyện? Một cuốn sách của bà lão quen sơ ở viện dưỡng lão cũng chứa kho tàng phù phép. Một chuyến du lịch ngắn ngày cũng làm cô giao thoa với bọn phù thủy phạm pháp.

Thế giới này đòi hỏi gì ở cô? Cô đang diễn vai gì nơi đây?

-----------

(*Ở đây dùng từ “contract” nếu tiếng anh, đúng là “hợp đồng” trong tiếng Việt nhưng tác giả sử dụng từ “khế ước.)

Loading...