Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 27: Cuối năm nhất

Cập nhật lúc: 2025-05-19 01:44:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tôi đã bảo hai trò dừng lại, mà không ai dừng! Rồi các trò nữa! Đánh nhau trong khuôn viên trường!”

Chủ nhiệm nhà Gryffindor chạy đến, cô kéo áo tách hai đứa ra xa, thật ra cũng không cần thiết, bùa phép đã bị triệt tiêu rồi, không ai muốn đấu nữa. Theo sau đó là mấy anh chị nhà Gryffindor rồi Slytherin rồi giáo sư Morton chủ nhiệm nhà rắn, rồi Matt.

“Các trò đi đến phòng tôi! Một năm học phá nội quy biết bao nhiêu lần hả!”

“Tôi thật không ngờ các trò có thể làm ra những chuyện như vậy...” Giáo sư Morton lôi bọn nhóc nhà Slytherin đi, trước đó không quên trừ mỗi đứa con gái Slytherin 10đ vì cái tội đứng hùa theo mà không báo giáo viên.

Matt chạy lại đỡ Ive, cô bé bị va mạnh vô tường đau muốn khóc. Nol được giáo sư Conner giải lời nguyền trói toàn thân, định há miệng thuật lại sự việc thì bà giáo đã quát: “Tôi không muốn nghe lời bao biện của trò! Đi đến phòng giáo viên mau!”

Nếu là dịp khác có lẽ Giselle sẽ ngó nghiêng văn phòng của giáo sư Conner thật lâu, phòng của bà giáo có nhiều thứ thú vị quá. Nhưng lần đầu tiên vào căn phòng này lại là vì vi phạm nội quy, Giselle thở dài trong lòng.

Sau khi cả đám đã đứng thành hai tụ trước mặt, bà giáo bắt đầu hỏi nguyên nhân tại sao. Thật ra cũng không có gì, Dietrichson nghe được là giáo sư Hynkel gọi Matt đến phụ việc gì đó, nên báo lại tụi bạn. Rồi nhờ hai người Slytherin và Ravenclaw năm 5 giả vờ bảo đường này đang bị một bầy Maggot ăn não chiếm đóng, chưa dọn xong. Thế là chắn được đường không cho ai đi đến.

“Tôi thật không hiểu các trò có thù oán gì với nhau để mà phải làm vậy.” Giáo sư Conner nói.

Người lớn như giáo sư Conner với Giselle không hiểu tại sao bọn nó phải đánh nhau đến cỡ này, nhưng chính bọn nhỏ thì lại hiểu. Tụi sư tử không cay cú vì bị gài bẫy chặn đường, tụi nó cay vì đánh không lạ đám rắn thôi.

Nói nghe đơn giản, chứ thật ra là tóc bạch kim ủ mưu từ lâu. Làm sao mà dễ dàng biết Matt được giáo sư Hynkel gọi đi, bọn cô chơi chung còn không biết. Rồi bảo nhờ Slytherin chắn đường, tụi Slytherin dễ bảo thế à, chắc phải có gì hối lộ đây.

Rồi giải giới không phải ngày một ngày hai luyện thành, nó còn dạy cho hai đứa kia Protego nữa.

Mệt mỏi.

Cuối cùng, Slytherin bị trừ 80đ vì tội lập băng đánh bạn, Gryffindor bị trừ 40đ vì không chạy báo giáo viên mà hùa theo đánh trả. Hai đứa Slytherin và Ravenclaw chắn đường cũng bị trừ mỗi người 10đ. Như vậy, tổng cộng Slytherin bị trừ 120đ, rồi còn đợt nhóc Dietrichson đột nhập thư viện nữa. Ravenclaw cũng bị trừ 20đ.

“Dù tụi nó có thắng Quidditch thì cúp nhà vẫn là của mình.”

Đó có vẻ như là cái tin vui duy nhất. Vì đâu phải trừ điểm không, tụi nó bị phạt cấm túc từ đây đến hết năm học nữa. Vậy là Giselle không thể đi đến khu bảo tồn cùng câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí được, mấy con Puffskein chắc không nhớ cô đâu.

Đội Slytherin đúng như dự đoán đã thắng Gryffindor nhưng đám rắn cũng không vui vẻ gì hơn đám sư tử, tụi nó bị tụi năm nhất hại thảm quá mà. Nhưng khác với mong đợi tụi kia sẽ bị Slytherin cô lập của Nol, rất rõ ràng như Giselle dự đoán, chẳng ai bắt nạt nổi ba tên nhóc đó.

Nhưng Giselle đã trở thành nữ sinh “xứng đáng làm Gryffindor” trong mắt nhiều học sinh của trường, vì nhờ miệng lưỡi tuyên truyền của nhóc Nol, cô đã “tả xung hữu đột”, “lấy một địch ba” và đã có thể cầm hòa cho đội nhà trước khi giáo sư Conner chạy đến. Dĩ nhiên phần lớn mọi người không ai tin vào lời ba hoa khoác lác đó, vì phía bên kia bọn gái Slytherin ra sức bỉ bôi, nói là cô cũng vô dụng như cô bé Ive thôi, bọn nhỏ mới b.ắ.n ra có hai cái bùa chơi đùa là các giáo sư chạy đến rồi.

Lời này có vẻ đáng tin hơn câu chuyện đấu đũa chí chóe của Nol, vì ai cũng cho rằng một đám con nít năm nhất đánh ra thành thạo bùa Flipendo là giỏi lắm rồi, biết lời nguyền trói toàn thân Petrificus Totalus đã xếp vào hàng xuất sắc, chứ cái gì mà giải giới, Stupify rồi Protego đủ vững để chắn hai luồng phép, nói xạo cũng phải có lý chút chớ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-27-cuoi-nam-nhat.html.]

Chỉ có Matt là tin hết thảy. Cậu nhóc hối hận vì đã bỏ lỡ dịp kề vai sát cánh chiến đấu cùng bạn bè, lại thêm cho rằng chính mình là nguyên nhân của vụ chặn đánh này. Thế là cậu nhóc tự phạt bằng cách xem mình cũng bị cấm túc đến hết năm như đám bạn, không đi lang thang ở đâu nữa, lúc nào cũng kè kè đi cùng các bạn lên lớp, ra sảnh đường rồi về phòng sinh hoạt chung. 

Trưa ngày thứ tư kể từ sau vụ đánh nhau, Giselle đang rửa tay ở nhà vệ sinh nữ tầng hai, cả người vô cùng uể oải vì đón kỳ kinh nguyệt đầu tiên của kiếp này, nên chẳng buồn ngẩng đầu lên xem khi có tiếng ai đó mở cửa nhà vệ sinh bước vào. Nhưng rồi cô cảm thấy cổ áo của mình bị nắm lấy, cả người bị lôi xềnh xệch va lưng vào bức tường, cô mới nhìn thấy người đối diện là một cô gái lớn hơn mình đôi chút, cao hơn cô nhiều. Cô gái có mái tóc vàng dài óng ả, gương mặt xinh đẹp kiêu kỳ như bức tranh vẽ các nữ quý tộc Anh thời xưa. Đẹp thật, đó là ý nghĩ đầu tiên của Giselle. Ý nghĩ thứ hai là hình như cô đã thấy cô gái này bên dãy nhà Slytherin.

“Gibson phải không,” cô gái hất cầm, và Giselle nhớ ra là mình đã nghe thấy giọng nói này rồi, lúc vô tình nghe được cô gái nói chuyện với tóc bạch kim về chuyến đi Rừng Cấm.

“Vâng ạ, có gì không chị?” cả người uể oải, cô không muốn dây vào rắc rối nữa.

“Đừng tưởng được cả trường khen là mày trở thành anh hùng, mày đánh không lại Von đâu,” vẫn nắm cổ áo Giselle, gương mặt xinh đẹp của cô gái áp sát lại gần cô, cách dường như có vài cm, “lần đó may là bà giáo chủ nhiệm của mày tới kịp, chứ nếu không mày đã bị Von dần cho te tua rồi.”

À hóa ra là vì chuyện này, “chị nói đúng, em biết mà, em mới năm nhất có biết bùa phép gì mà đấu tay đôi.”

Cô gái hơi ngẩn người vì con nhóc nhận thua dễ dàng quá, không nắm cổ áo cô nữa mà chuyển sang nắm dưới cằm cô, ép cô ngẩng mặt lên nhìn cô gái. “Mày biết điều đấy, phải chi mấy thằng nhóc bạn mày cũng biết điều như mày.”

Giselle nhìn ngắm gương mặt cô gái đang sát gần mình đây, lông mi dài cong vút, đôi mắt màu xanh lơ, cánh mũi yêu kiều, đôi môi kiêu ngạo cong cong, giọng nói đe dọa người khác cũng mang âm vực đẹp đẽ. Hơi thở dài trong lòng, cô đáp: “Thì mấy đứa con nít cãi nhau thôi mà chị.”

“Vậy nhớ lời mày nói đó.” Thắng lợi toàn tập, cô gái đắc thắng ra khỏi nhà vệ sinh. 

Giselle dựa vào tường thêm một chút nữa để lấy hơi rồi bước ra, đi ngang qua cái gương đặt cạnh cửa, cái gương nhảy lên nói bằng giọng nữ cao: “Hèn nhát! Hèn nhát!”

Hèn nhát ư, có lẽ với mấy người trẻ tuổi hành động này quả thật hèn nhát, nhưng với người như Giselle mà nói, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, nhận thua thôi mà, nhận mình kém hơn người khác với cô chỉ là chuyện cỏn con. Và nhất là cô chẳng muốn dính líu gì với tóc bạch kim nữa, chỉ mong bọn nhóc sư tử yên ổn mà học hành, để 7 năm ở Hogwarts trôi qua trong êm thấm. Rồi sau đó, có lẽ cô sẽ rời khỏi Anh, sang Mỹ hoặc về lại châu Á, sống kiếp nhân vật qua đường của mình.

Nỗi buồn vì bị trừ điểm nhà và bị cấm túc vơi dần khi càng gần cuối năm học cũng đồng nghĩa với việc mùa thi càng đến gần. Ai ai cũng lo ôn bài, anh chị lớp lớn càng lo hơn, chúng ngồi tràn cả ra những dãy bàn sau giờ ăn tối, hoặc tụm lại đầy khắp phòng sinh hoạt chung. Ngay cả nhóc Nol dù kêu than mấy cũng phải tập trung hết sức lực ôn bài, “Tớ mà rớt môn nào chắc ba má cạo đầu quá.”

Rồi thì giờ G cũng điểm, đám ma mới đối mặt kỳ thi cuối năm của trường phù thủy lần đầu tiên trong đời. Giselle thì thấy bình thường, kiếp trước cô vốn đã quá quen với mấy cuộc thi cử liên miên, thậm chí còn thấy giáo dục phương Tây ít các kỳ thi quá, đến học Hogwarts cũng tương tự. 

Thi xong môn cuối cùng, đến cả cô bé Ive cũng hớn hở chạy ùa ra sân chơi, bọn nhỏ có một tuần xả hơi cuối cùng trước khi rời trường, và dường như thầy cô cũng đã “lỡ” quên hình phạt cấm túc rồi. Trên những bãi cỏ được người giữ vườn cắt tỉa đúng mực, bọn nhỏ bày ra ti tỉ thứ trò chơi, nào là thi chạy như Muggle, rồi chơi rượt đuổi, dí theo mấy con mèo, con sóc con chồn hoặc chỉ nằm lăn trên cỏ hít mùi cỏ non. 

Dưới bóng cây thủy tùng cao 30m men bìa rừng cạnh trường, Giselle nằm gối đầu lên cuốn sách, áo chùng lót phía dưới, nheo mắt nhìn lên bầu trời trong xanh. Suốt những năm qua cô luôn ước gì mình lớn mau để trở lại với thế giới người lớn, nhưng giờ phút này cô lại nghĩ thời gian dừng lại nơi đây cũng tốt, có đám trẻ nít chạy chơi ngoài xa, có ngôi trường mến thương của cô sừng sững, có từng hạt nguyên tố phép thuật đang reo vui quanh tai cô. 

Thời gian ơi dừng trôi, để giấc mộng này đưa tôi vào cõi vĩnh hằng

--------

HẾT NĂM NHẤT

Loading...