Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 24: Đêm đó ở bệnh xá

Cập nhật lúc: 2025-05-19 01:38:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vào buổi sinh hoạt thứ hai của câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí, anh Roy thông báo là bọn họ sẽ cố định gặp mặt vào chiều thứ sáu hàng tuần, lúc 4h, sẽ có thêm nếu có việc gì cần khác. Chú Takumi đã chuẩn bị rất nhiều lồng Puffskein để sẵn, những tuần sau đó họ bắt đầu hành trình bắt Puffskein, mỗi lồng chỉ đựng được một con vì sợ Puffskein sẽ cắn nhau nếu ở trong không gian hẹp. Sau đó đem lồng để lại chỗ chú Takumi, chú sẽ chuyển đến Khu bảo tồn, chưa thể cho tụi nó đi cùng vì vẫn cần giữ bí mật. 

“Chưa thiết lập xong, phải mấy tháng nữa,” chú bảo thế.

Giselle lại hình dung đến cảnh mình bắt gà vô chuồng, nhưng nhìn chung cũng vui vì được dịp vô Rừng Cấm chơi. 

Đến tháng 3, đó là hôm bắt lứa Puffskein cuối cùng nên năm người ở lại muộn hơn bình thường, trời đất tối om, tiếng động vật kêu nghe sao mà căng thẳng. Dường như cả khu rừng đang gồng mình lên vì cái gì đó, không khí đông cứng lại. Không chỉ Giselle cảm thấy thế, bốn người kia cũng vậy, nhất là với ba anh lớp lớn đã ra vào Rừng Cấm như cơm bữa.

“Mọi người cẩn thận, đi sát lại. Giselle, Kara đi vào giữa, đừng chạy lung tung.” Roy dẫn đầu đi trước, bóng anh cao lớn che chắn.

“Ơ có chuyện gì vậy ạ?” Kara đã dạn dĩ hơn nhiều, sau những sợ sệt ban đầu, cô bé thể hiện đúng bản chất Ravenclaw của mình, kiến thức về sinh vật huyền bí cũng không ít.

“Không có gì đâu, chắc mấy con thú trong rừng đi săn hay gì thôi.”

“Ờ Rừng Cấm mà, ai biết trong này có gì đâu.” Anh Owen nói. Con đường mà chúng đang đi đây là con đường an toàn, do những người giữ vườn của Hogwarts từ trước đến nay mở ra, rồi giáo chức và nhân viên Bộ Pháp thuật ra vào Rừng Cấm, đều dùng con đường này cả. Nên chú Takumi mới cho cả đám tự đi một mình, nhưng dặn đi dặn lại là phải men theo con đường này thôi.

Mà đúng là an toàn thật, những lần trước đi về bình thường, làm Giselle đôi khi nghĩ chắc mấy lời đồn về Rừng Cấm là nói quá lên.

“Mấy lần trước tụi mình về sớm, lần này trễ quá,” anh Patrick nói. Bình thường khoảng 6h hơn là bọn họ đã thu xếp đi về rồi, dây dưa lắm thì đến gần 7h. Nhưng hiện tại, có lẽ tháp chuông Hogwarts đã điểm 8h rồi. 

Tiếng quạ kêu quác quác, mấy con chim bay xào xạc, tiếng chân động vật đạp lên cành cây. Cả khu rừng như rơi vào một trạng thái nôn nóng, bất an.

“Quác, quác,” tiếng quạ gần đến nỗi như ngay trên đầu.

“Mấy con quạ! Năm nay chả hiểu sao có nhiều quạ đến thế!” Anh Patrick bực dọc.

“Quạ là còn đỡ, sợ có con gì hơn thế nữa...” Anh Owen chưa kịp nói xong, Roy đã quát: “Owen, đừng dọa bọn nhỏ! Đi nhanh!”

Nhưng rồi như có cảm giác gì đó, Giselle ngẩng đầu lên, trên cành cây cao đang có một con quạ dõi theo, nó có đôi mắt màu xanh ma trơi, một màu xanh ma mị như đang xoáy sâu vào mắt cô, nó như nhìn vào Giselle không chớp mắt.

“Giselle sao thế em? Đi nhanh lên!” Tiếng anh Patrick đằng sau giục, cô hoàn hồn, con quạ đã bay mất.

Chưa bước thêm mấy bước, bọn chúng nghe thấy một tiếng gì đó rú lên vô cùng thê lương, tiếng rú vang vọng khắp không gian, như làm cơn hoảng loạn lên đến đỉnh điểm, dường như tất cả động vật trong Rừng Cấm đều kêu lên, bọn Puffskein trong lồng cũng cố gắng nhảy mạnh để thoát ra khỏi lồng.

“Bỏ lồng Puffskein lại, chạy mau, chạy hướng về ánh sáng của trường.” Roy quyết định nhanh.

Tim Giselle đập mạnh, cô cũng có cảm giác gì lạ lắm, như có cái gì đó vô cùng trọng đại vừa phát sinh trong khu rừng, có thứ gì đó thôi thúc cô quay lại xem, như lần bị mấy cuốn sách hôn ám trong khu vực hạn chế.

“Phặt,” Giselle vấp cành cây ngã chúi dụi, cô chưa bao giờ chiến thắng trong những môn thể thao vận động, chạy chậm vấp ngã là hiển nhiên.

Anh Patrick vẫn đang chạy phía sau cô kéo cô dậy: “Em đi tiếp được không?”

“Chắc là không ạ,” cổ chân truyền đến cảm giác đau khủng khiếp, nếu là ban ngày sẽ thấy mặt cô xanh như tàu lá, “chắc là bong gân rồi.”

Đau quá. Cả hai kiếp đây là lần đầu tiên cô bị bong gân. Khu rừng vẫn rú lên đầy thê lương. Patrick b.ắ.n ra một tia sáng đỏ từ đầu đũa phép, phát lên trời cao: “Đành vậy thôi.”

Giselle không kịp ngăn anh lại, tín hiệu b.ắ.n lên để báo hiệu cho người đến cứu, nhưng cũng chẳng khác nào lại ông tôi ở bụi này. Thứ gì đó trong rừng nếu muốn hại bọn họ sẽ tìm đến nhanh thôi...

Anh dìu Giselle ngồi tựa vào một gốc cây: “Anh không biết phép thuật chữa thương nào, thôi ngồi đây hi vọng trường thấy tín hiệu đến kịp.”

Giọng anh run run, rõ ràng anh cũng không tin những gì mình nói. Nhưng anh không bỏ cô lại một mình.

“Trước giờ vào Rừng Cấm anh có gặp tình huống tương tự chưa?” Thứ gì đó vẫn kêu gọi cô đi sâu vào rừng.

“Chưa,” vẫn cầm đũa phép cảnh giác, “có lần gặp mấy con nhện khổng lồ là ghê thôi, mà tổ tụi nó ở sâu lắm, tụi nó không ra đây đâu.”

Tiếng quạ kêu quác quác, Giselle ngước lên, là con quạ với đôi mắt xanh ngọc lục bảo ma mị, nó vẫn nhìn cô không chớp mắt.

Rồi tiếng bước chân từ phía bìa rừng chạy đến, tiếng chân lớn dần, lớn dần, giọng anh Roy vọng tới: “Patrick, Giselle hai em có sao không?”

“Tụi em ở đây, không sao.”

Giselle nhìn lên, con quạ lại biến mất. 

Tiếng chú Takumi : “Ơn trời hai đứa không sao.”

“À thật ra là Giselle bị bong gân rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-24-dem-do-o-benh-xa.html.]

“Còn may, còn may, đây Giselle anh dìu em đi.”

“Vâng ạ, những người khác an toàn chứ ạ?”

“Ổn rồi, không sao hết.”

“Chú Takumi, có thứ gì đó trong rừng...” Anh Patrick ngập ngừng.

“Đừng nói nữa! Đi về trước đã!”

Bà Maya ở trạm xá nắn lại chân cho Giselle chỉ bằng một cái vẫy đũa điêu luyện. Cô chán nản, mình học bùa vẫn không kham nổi, bùa phép có quá nhiều thứ, những loại phép như làm lành vết thương, chữa bong gân cô chưa hề đụng đến. Thật không rõ mình nghĩ gì, khi bắt đầu với phép thuật là chỉ nghĩ đến các bùa phép đấu tay đôi, đánh nhau, chứ chưa hề nghĩ đến bùa y tá.

Bà khăng khăng bắt Giselle nằm lại bệnh xá theo dõi một đêm, không còn cách nào khác, cô đành có chuyến tham quan bệnh xá của trường.

Nơi này có đâu tầm 10 giường bệnh, mỗi giường có tấm bình phong ngăn cách, cũng không khác mấy trạm xá Muggle. Văn phòng kiêm phòng nghỉ của bà Maya ở ngay cửa ra vào, và bà xuất hiện ngay khi có tiếng người đến.

Tháp chuông điểm 12h, trong bệnh xá im ắng, Giselle đang định ôn lại vài bùa chú thì tiếng bước chân và tiếng người nói từ xa truyền đến. Cô nhắm mắt giả vờ im lặng. 

“Chị Maya, chị Maya...” Giọng giáo sư Conner vang lên gấp gáp, nhưng cô cố nén để nói nhỏ nhất có thể.

“Đây, tới ngay đây.” Bà bước từ văn phòng ra ngay tắp lự: “Có chuyện gì thế?”

“Đi rồi nói! Cô Nichols đang đợi.” Rồi hai người họ bước ra ngoài, cửa bệnh xá đóng lại.

Giselle muốn đi theo nghe ngóng, nhưng nghĩ lại thấy bùa tan ảo ảnh của mình còn yếu quá, chắc không qua mắt được các phù thủy tài ba. Lần trước ở thư viện là vì cô trốn khuất sau mấy dãy sách cao, và vì theo quán tính hai giáo sư Conner và Morton không nghĩ là sẽ còn ai đó ẩn nấp đằng sau.

Còn lần này nghe chừng có cả cô hiệu trưởng và nhiều giáo sư khác nữa.

Nhưng nằm đây cả đêm thì chán quá. Nghĩ đến vụ ẩn nấp bằng bùa tàng hình, Giselle chợt muốn luyện bùa Revelio. Revelio như quét một tấm lưới hiện thân xung quanh người niệm chú, vật phẩm ma pháp hay phép thuật thông thường đang ẩn hình đều sẽ phải hiện ra hết. Những dĩ nhiên còn cần so ma lực giữa hai bên nữa.

Revelio, phải nhớ khi mình muốn trò chuyện bí mật gì với ai, nếu không chừng sẽ bị nghe lén như cô đang muốn đi nghe lén các giáo sư đây.

Revelio không biết có tác dụng với áo tàng hình không nhỉ, chắc là không, áo tàng hình đã bị ếm bùa phản Revelio rồi. Loại càng đắt càng được ếm nhiều bùa phép, không dễ gì hiện ra trước phép thuật căn bản được.

Rồi Giselle nhận ra đây là cơ hội mình đang tìm kiếm bấy lâu, cô đang ở nơi này một mình, không ai ngó nghiêng, có thể thỏa sức thử nghiệm bùa của mình. Nhận ra điều này, cô nhảy tót xuống giường, cái chân bong gân đã là chuyện của ban tối, giờ đây cô thấy mình sung sức nhảy nhót rồi.

Accio bắt lấy cái ly trên bàn, rồi “Wingardium Leviosa” điều khiển đưa cái ly bay nhẹ về chỗ cũ. Rồi lại “Wingardium Leviosa” cái giường bệnh bắt đầu bay lên, điều khiển cái giường khó hơn cái ly rất nhiều, Giselle thử cho nó bay qua lại vài lần rồi thả xuống. Cô phải cẩn thận không được gây tiếng động...

Rồi cô chơi với cây đũa phép, tay trái không cầm đũa nhưng cô vẫn niệm Accio trong lòng, cây đũa phép từ tay phải bay qua nằm gọn trong tay trái. Rồi lại Accio trong lòng, đũa lại bay về tay phải.

Mình có thể niệm chú không dùng đũa.

Cô lại thử tiếp “Wingardium Leviosa” với cây đũa, dùng tay trái điều khiển cây đũa của mình bay lên, rồi chuyển sang tay phải điều khiển. Hay bàn tay cô di chuyển cho đũa phép nhún nhảy trong không gian của bệnh xá, rồi vẫn đang Wingardium Leviosa điều khiển từ tay trái, cô niệm Lumos trong lòng, từ đầu cây đũa phép đang bay giữa không trung sáng lên.

Thật tuyệt. Phép thuật mới tuyệt vời làm sao.

Cây đũa bay lại về trong tay phải, lần này Giselle tập trung hơn, nhìn quanh những cái gối trên mỗi cái giường, rồi “Wingardium Leviosa” hơn 10 cái gối đồng loạt bay lên, sợi dây điều khiển như kết nối từ đầu đũa phép chia ra đến mỗi cái gối. Giselle như nhìn thấy được sợi dây vô hình ấy, cô như người điều khiển rối, vẫy một cái, hai cái gối bên góc trái va chạm vào nhau, rồi lại điều khiển sợi dây khác, cái gối thứ năm bay tót lên trần nhà. Bàn tay trái của cô đưa ra như gảy vào từng sợi dây rối, mấy cái gối bay lên sà xuống, nhún nhảy khắp phòng.

Được một lúc chán chơi với gối rồi, Giselle muốn thử một số loại bùa có sát thương cao như bùa lửa hoặc sấm sét. Nhưng lại sợ gây ra dấu vết ở bệnh xá bị biết được thì phiền, cô vẫn chưa thành thạo bùa xóa dấu vết. 

Vậy thử Immobulus. Lại “Wingardium Leviosa” cái ly, nó đang bay lên thì “Immobulus,” ánh sáng xanh dương từ đầu đũa phép b.ắ.n ra, cái ly bỗng nhiên đứng im bặt trong không trung, không di chuyển nữa, cũng không rớt xuống. 

Rồi “Orbis,” màu xanh dương b.ắ.n ra, hình thành một vòng cầu lốc xoáy kéo cái ly rớt xuống bàn đánh cạch. Orbis là một bùa ếm (jinx) có tác động tương tự như trọng lực, kéo vật thể đang bay xuống đất. Phép này thuộc hệ đất. 

Cô muốn thử hệ lửa quá, thôi kệ, “Incendio” cây đũa phép phóng ra một đốm lửa nhỏ bình thường, đưa tay đến gần thấy ấm nóng, Giselle truyền thêm ma lực qua cây đũa, đốm lửa lớn dần, lớn dần, bập bùng trước mặt cô. Thôi ngừng được rồi, đám lửa tắt ngắm, trả lại cây đũa phép nguyên vẹn.

Giselle bắt đầu thấy mệt, tốn sức và hao tổn tinh thần, không rõ các phù thủy trưởng thành khi làm phép có tốn sức không, chứ với Giselle mỗi lần b.ắ.n phép cần truyền vào ý chí của mình, như ly nước mà giáo sư Norman lấy ví dụ, cô xài gần hết ly nước của mình rồi. Nhưng những đứa khác đâu có cảm thấy vậy? Hay chỉ mình mình? Hay vì tụi nó không thực hành một lúc nhiều bùa tá lả như mình?

Còn nhiều lời nguyền cô chưa tập lắm, nơi đây không có đạo cụ... Buồn ngủ quá, không nghĩ nữa, cô trèo lại lên giường đi gặp thần ngủ.

Thần ngủ hình như có màu xanh đỏ, màu xanh lửa ma trơi lập lòe, màu đỏ như m.á.u khủng bố, hai ánh lửa sáng đỏ bập bùng lên trong không gian tối thui.

Rồi Giselle thấy mình đang đứng giữa không gian tối tăm đó, hai ánh lửa một xanh một đỏ phập phù trước mặt. Chúng có hình như ngọn lửa mà không phải lửa, màu xanh lạnh lẽo, màu đỏ thì như có thể hôn ám bất kỳ ai nhìn vào. 

Giselle đứng đó, cứ nhìn hai ngọn lửa, chúng cũng đang nhìn cô, như thúc giúc cô chạm tay vào chúng, không thể cưỡng lại được nỗi cám dỗ, cô xòe hai lòng bàn tay ra, lửa xanh bay vào tay trái, lửa đỏ m.á.u đáp xuống tay phải. Giờ đây hai tay cô như đang nắm hai ngọn lửa, rồi cô đưa hai tay đến gần nhau, chúng truyền đến cảm giác từ chối, chúng không muốn ở gần nhau, chúng muốn triệt tiêu nhau, nhưng mặc kệ, cô cứ đưa hai tay gần lại, gần lại, đến khi hai ngọn lửa va chạm, không có tiếng động gì vang lên cả, chúng dần dần hòa vào nhau, bốc lên một ngọn lửa to hơn cả khi hai ngọn lửa cộng lại. Vừa xanh ma trơi vừa màu đỏ máu, chúng như sự sống, như nguồn thức ăn, như cái mà Giselle đang cần, như cái mà tinh thần cô vừa hao tổn cần bổ sung, cô đưa ngọn lửa đó thẳng vào người, như muốn nuốt trọn chúng.

Rồi ngọn lửa xanh đỏ đó hóa thành dòng ma lực chạy khắp người cô, Giselle như thấy thân thể mình được tắm trong luồng năng lượng tinh khiết, luồng năng lượng như những lần niệm chú phải truyền ra cho cây đũa phép để hình thành phép thuật, giờ đây nguồn năng lượng đó lại tràn đầy trong cô, rồi tụ lại trong não bộ làm tinh thần cô phấn chấn.

Giselle an giấc.

Loading...