Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 22: Chuyến đi vào Rừng Cấm
Cập nhật lúc: 2025-05-19 01:35:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quay trở lại Hogwarts đã tháng 1, trời vẫn còn lạnh nhưng mưa xuân đã lác đác xuất hiện. Cái tiết trời của Anh và Scotland làm con người ta ngao ngán ủ dột. Bài vở lại càng nhiều, sau buổi ăn tối, bốn dãy bàn ở đại sảnh đường được trưng dụng thành bàn học chung, thế là bọn học sinh năm nhất lại kết bạn cùng các học sinh lớp lớn ngồi ôn bài đến tận giờ giới nghiêm.
Tụi nhỏ ngồi tụm lại theo nhóm, cô bé Ive sau khi làm xong phần của mình thường giúp Matt Nol dò lại bài tập của bọn chúng, cô bé cũng ngỏ ý giúp Giselle nhưng cô cười từ chối. Những tối như vậy Tèo hay bay vào học bài cùng cô chủ nhỏ, nó đã sớm quên chuyện ở tháp cú, thích dụi mỏ vào tay Giselle kêu rúc rích. Những hôm tốt tính nó còn cho phép ba cô cậu kia vuốt đầu và mỏ mình, hay hạ cố ăn vài lát thịt mà mấy nhóc khác để cho. Không chỉ Tèo hay đến, những con cú khác quấn chủ cũng bay vào ngồi chơi cùng bọn học trò, nhiều đến nỗi chúng ị lên làm dơ hết mấy quyển sách và giấy da.
Rồi cả bọn mèo, cóc và chuột cũng có mặt. Con cóc Rocky kêu to đến nỗi làm mấy anh chị lớn không thể tập trung học được, cậu nhóc Douglas đành xích qua nhập bọn cùng Giselle. Cô để ý thấy chuột làm thú cưng có vẻ ít, có lẽ kể từ khi Bà Mèo làm giám thị, đám mèo hoang của Hogwarts sinh sôi phát triển nắm trùm cả trường, bọn học trò nào dám đem chuột đến hang ổ của bọn mèo.
Rồi một tối nọ khi cả bọn đang ngồi ở phòng sinh hoạt chung, Giselle đang thử làm bùa điều kiển cái nĩa của cốc sữa yến mạch tự khuấy thì nghe tiếng mọi người xôn xao. Con mèo của một chị Gryffindor năm 4 bị bọn mèo hoang cắn chết, những vết cào xé toạc bộ lông mềm mại, chị ấy buồn bã ngồi khóc. Đây là con mèo chị mới được nuôi năm nay, trước đây chị không có thú cưng. Vậy mà chưa hết một năm học đã phải chứng kiến cảnh này.
“Ôi năm nào cũng có mấy vụ mèo hoang đánh nhau tứa lưa như thế, năm nào cũng có mèo c.h.ế.t cả.”
Mọi người chỉ có thể an ủi chị thế thôi. Giselle nhìn xác con mèo, lại nhớ đến tang lễ của bà Huang, nhớ những con mèo cô hay vuốt ve khắp sân trường, chúng là loài dễ thương đáng yêu, là bạn đồng hành của phù thủy, nhưng chúng cũng có thể trở nên ác độc và nguy hiểm đến độ tàn sát lẫn nhau.
Việc lang thang vô định giữa đêm không l.à.m t.ì.n.h trạng mất ngủ khá hơn, cô quyết định đến thư viện tìm hiểu một chút về chứng mất ngủ của phù thủy. Biết đâu đó trong những năm tháng dài dòng của lịch sử, có ông pháp sư bà phù thủy nào đó cũng mất ngủ và đã chế ra được cái bùa chữa trị hiệu nghiệm thì sao.
Lần này Giselle đứng trước dãy sách ít bị xem đến nhất, những loại sách chủ đề tạp nham và lạ lùng từng được xuất bản. Ở chỗ này trước đây cô đã tìm được cuốn Tạp bùa thế kỷ 19, học được bùa khuếch âm nghe lén do một tên trộm phát minh ra. Ôm tâm lý may mắn, cô định đọc qua một lượt dãy sách này, có khi lại tìm thấy gì có ích. Như một kiểu đãi cát tìm vàng, nhưng biết sao được, năm nhất có vẻ nhẹ nhàng quá, cô dường như có hơi nhiều thời gian.
Khi Giselle định kiễng chân lấy cuốn Tạp bùa thế kỷ 18, thì có một bàn tay to lớn với lấy. “Em lấy cuốn này phải không?” Người đằng sau hỏi. “Vâng ạ”. “Đây nè”. Đó là anh Brennan, anh chàng chủ nhiệm câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí.
“Cảm ơn anh.”
“Không có chi. Khu sách này hiếm có ai thèm ngó tới lắm.” Anh nói rồi lấy cuốn gì đó mà Giselle nhìn không rõ, chỉ thấy bìa in hình vài con vật kỳ lạ, có lẽ là sách về sinh vật huyền bí.
“À em đi lang thang xem thử thôi ạ, chứ không biết sách gì.”
Cô không muốn nói thêm, định dời bước thì anh chàng hỏi đột ngột: “À ờ, em chưa gia nhập câu lạc bộ nào phải không? Có hứng thú tham gia câu lạc bộ với tụi anh không? Tụi anh là câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí.”
Trong lòng Giselle kiểu “wtf, why me?” nhưng ngoài miệng thì đáp: “Ơ... em không biết nữa, em mới năm nhất chưa định tham gia câu lạc bộ nào đâu.”
Ai đi tuyển thành viên câu lạc bộ kiểu vầy nè trời. Nhưng anh chàng cao lớn có lẽ đã quyết tâm kéo cô bé vào hội của mình: “Vậy tham gia với tụi anh thử đi, em sẽ bất ngờ với mấy sinh vật phép thuật đó! Em gốc Muggle phải không, chắc chưa thấy Jobberknoll phải không?” Lần này anh chàng không lấy tiên nhí ra dụ dỗ con nít nữa.
“Ơ... em không biết nữa, bất ngờ quá...” Không, tôi không muốn tham gia đâu.
“Vậy nhen! Vậy là đủ thành viên rồi! Tuần này chúng ta có thể bắt đầu rồi!” Bắt đầu cái gì cơ? Rồi anh chàng lấy từ trong áo ra một tờ giấy da với cây bút lông ngỗng, nhét vào tay Giselle còn đứng ngớ người: “Nè, ghi tên em vào đây là được.”
Tờ giấy hàng đầu là phù hiệu trường, bên dưới ghi tên câu lạc bộ, dưới nữa là danh sách thành viên, hiện mới chỉ có bốn người. Giselle vừa ghi tên mình vào vừa cảm thấy như bị lừa đảo.
“Anh gọi em là Giselle được không? Anh là Roy Brennan, gọi anh Roy là được. Vậy nhé, chào mừng em tham gia câu lạc bộ. Chờ cú của anh nhé, tuần này chúng ta sẽ có buổi gặp mặt đầu tiên.” Anh chàng vỗ vỗ vai cô rồi cầm tờ giấy cười toe toét đi xa.
Thư cú gửi đến ngay tối hôm đó, lúc cô đang ăn vài miếng súp lơ, con Tèo thả xuống một phong thư rồi chĩa mỏ vào dĩa xúc xích nướng. Món khoái khẩu của nó đã đổi từ thịt cừu xông khói sang xúc xích đức.
“Thân gửi trò Giselle Gibson,
Chúng tôi rất lấy làm vinh dự khi trò đồng ý gia nhập câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí.
Buổi gặp gỡ đầu tiên của câu lạc bộ sẽ diễn ra vào 4h chiều thứ sáu tuần này, tại trước lều của người giữ khóa.
Lưu ý, vì đây là hành động tuyệt mật nên xin vui lòng giữ bí mật về tất cả các hoạt động của câu lạc bộ.
Kính thư,
Roy Brennan, Chủ nhiệm câu lạc bộ”
Nhưng giữ bí mật gì nữa khi tụi nhóc đọc thư cùng Giselle nãy giờ. Nol xuýt kêu lên: “Cậu gia nhập câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí hả Selly? Cậu bị hâm à? Không nghe cả trường nói gì về anh đó sao.”
“Nói nhỏ thôi Nol,” Ive đạp thằng nhóc, “Selly phải giữ bí mật đó.”
“Mà tại sao cậu tham gia câu lạc bộ đó chứ?” Matt hỏi, giọng bất bình.
Giselle đành kể lại câu chuyện bị lừa đảo ở thư viện. “Chưa thấy ai mặt dày như vậy luôn,” Nol lắc đầu.
“Sao cậu không la lên! Nhất quyết không tham gia chứ, ảnh đâu thể bắt ép người ta vậy được.” Matt nói.
“Tại ảnh thấy Selly hiền hiền khờ khờ á,” Ive bình luận, “mình thấy ảnh đi rủ hết mấy học sinh Hufflepuff với Ravenclaw rồi, mà không ai thèm đi với ảnh, mà nếu không đủ thành viên là câu lạc bộ không thể hoạt động được, nên ảnh kiếm đại đứa năm nhất gốc Muggle hiền hiền dễ bảo á.”
Mình mà hiền hiền khờ khờ dễ bảo á?
“Đấy, cậu cứ thích đi thư viện một mình làm gì! Đi ra sân tập chơi với tụi mình phải yên chuyện rồi không.” Nol nói.
Tại sao lại thành lỗi của mình rồi???
“Nhưng làm gì mà dặn phải giữ bí mật thế nhỉ?” Matt hỏi, “có gì mờ ám chăng?”. Có vẻ cậu nhóc thích dùng từ “mờ ám” vì dòng m.á.u Thần Sáng của mình, Giselle thì nghe giống như tụi con nít thích tập làm thám tử nhí.
“Chắc lại lén chui vào Rừng Cấm nữa chăng?” Nol đoán.
Nhưng bọn họ không lén, mà cả đám năm người cùng người giữ khóa là chú Tigran Takumi hiên ngang đi vào Rừng Cấm.
Anh Roy Brennan giới thiệu:
“Giselle Gibson và Kara Garner, chắc hai em chưa biết nhau. Còn đây là Owen Cooper và Patrick Hull, đều là năm 5 Hufflepuff.”
Đó là hai người đi cùng Roy ở ngày hội câu lạc bộ hồi đầu năm, dáng người không cao nên thường bị Roy che khuất. Kara Garner là Ravenclaw năm 2, cũng là học sinh gốc Muggle mà cô đã gặp ở Ban liên lạc học sinh gốc Muggle. Có lẽ cô bé Ive đoán đúng, anh chàng Roy không tìm được người nên đi lừa phỉnh mấy trò gốc Muggle chưa gặp sinh vật pháp thuật. Môn chăm sóc sinh vật huyền bí là môn tự chọn, mãi đến năm 3 mới học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-22-chuyen-di-vao-rung-cam.html.]
“Còn chú Takumi chắc mấy em biết hết rồi, chú là người giữ vườn và phụ trách trông nom mấy sinh vật huyền bí trong Rừng Cấm với quanh đây. Có nhiều lắm nên chú cần người phụ, ban đầu có anh với Owen, Patrick phụ cũng ổn, nhưng rồi người ở Bộ Pháp thuật xuống kiểm tra, đòi hỏi giấy tờ các kiểu mệt lắm. Nên giáo sư Conner mới bảo tụi anh lập một câu lạc bộ để dễ bề hoạt động ấy mà.”
“Nhưng tại sao Bộ Pháp thuật lại xuống kiểm tra vậy ạ?” cô bé Ravenclaw hỏi.
“À Bộ đang muốn siết chặt kiểm soát sinh vật huyền bí, xuống rà soát xem ở Rừng Cấm có những loài nào để còn lập Khu bảo tồn...”
“Roy cậu lại nói hớ nữa!” “Roy! Miệng cậu nói nhanh thế!” Hai anh chàng đi cùng nói chen vào, cảnh tượng hệt như hồi ở ngày hội câu lạc bộ.
“Thôi không sao đâu. Sớm muộn gì mọi người cũng biết tin thôi.” Người giữ khóa đáp, chú từ căn lều canh gác của mình đi ra, đang đóng cửa lại.
“Ừa, bây giờ còn cần bảo mật là vì sợ mấy đứa phá phách đòi tham gia đi cùng thôi. Tụi nó cứ tưởng con xạo về mấy con tiên nhí, bằng mã,...” Roy đáp, anh chàng hơi tủi thân vì phải giữ bí mật mà bị cười nhạo.
“Đợi tụi nó chống mắt lên xem! Đến khi biết tụi mình giúp chăm sóc sinh vật quý hiếm thật tụi nó có đánh nhau bể đầu để xin tham gia câu lạc bộ không.” Owen Cooper mơ màng.
“Thôi đi thôi, sắp muộn rồi. Vừa đi vừa nói cũng được.”
Rồi bóng người cao lớn của chú Takumi dẫn đầu đi vào Rừng Cấm, anh Roy theo sau, rồi đến hai cô bé, sau cùng mới là hai anh chàng Hufflepuff. Kara Garner khá bất ngờ vì ngay buổi đầu đã vào Rừng Cấm luôn:
“Mình vào Rừng Cấm thật à? Không phải cấm học sinh không được vào sao?”
Anh Roy giẫm lên mấy cành cây khô với đám lá rụng: “Anh đã nói là câu lạc bộ xin được giấy phép vào Rừng Cấm mà! Em tưởng anh xạo à!”
“Nhưng mà mỗi lần vào để làm gì đều cần nộp đơn lên trường đấy, chứ đừng nghĩ tùy tiện là vào được. Chuyến đi này gồm những ai trường đều biết hết đấy.” Tiếng anh Patrick Hull vọng từ đằng sau.
“Vậy lần này mình vào Rừng Cấm để làm gì ạ?” Giselle hỏi.
“Đi kiểm tra mấy con Puffskein có nanh, chúng ta cần kiểm kê số lượng để chuẩn bị cho vào Khu bảo tồn.”
Rõ ràng hai cô bé Muggle không biết Puffskein là gì. Anh Owen giải thích khi nhóm sáu người tiến sâu hơn vào khu rừng, dù mới 5h chiều xung quanh đã chìm vào bóng tối: “Puffskein là mấy con bông xốp phù thủy hay nuôi làm thú cưng á, nói chung chúng vô hại. Nhưng chẳng biết ông pháp sư bà phù thủy nào nảy ra cái ý tưởng thiên tài là lai ghép mấy con Puffskein thử nghiệm chơi. Thế là lai ra loài Puffskein có nanh. Thiên tài thiệt chứ!”
“Vậy mấy con có răng nanh nguy hiểm không ạ?” Kara Garner rụt rè hỏi.
“Lumos,” bọn họ thắp đũa phép khi càng đi sâu vào rừng, tiếng bước chân dẫm trên lá cành xào xạc. Đâu đó là tiếng hú tiếng kêu của nhiều loài động vật khác nhau, hợp âm cùng bóng tối ngự trị làm người ta sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Giselle đi vào một khu rừng tối như thế này, kiếp trước cô không thích đi rừng, còn khi làm con ông bà Gibson, cô được cho đi một vài khu rừng cắm trại khá là an toàn, thoáng đãng. Rừng Cấm là một khu rừng đúng nghĩa cô từng đặt chân tới.
“Cũng cũng thôi, bị mấy cái nanh đó cắn thì đau đấy, có thể nhiễm độc. Nhưng nếu em biết đối xử với chúng đúng cách thì chúng cũng như mấy con Puffskein bình thường thôi.” Anh Roy đáp.
Bọn họ dừng lại khi có tiếng một đàn thú nào đó chạy qua, trời đã tối hun hút. Đi tiếp một quãng nữa, rẽ qua một gốc cây to và bọn họ dừng lại trước một vùng trũng thấp xuống, rộng rãi nhưng ẩm ướt với lá cây khô mốc meo. Xung quanh bao phủ bởi những cái cây to cao, dưới gốc mọc đầy các loại nấm, có cả mấy ổ nấm cóc nhảy, chúng cứ nảy lên nảy xuống như không biết mệt.
Chú Takumi treo đèn dầu lên một nhánh cây chìa ra, ánh sáng đèn soi rọi vùng trũng. Rồi chú quay lại nói: “Mấy con Puffskein nghe tiếng động nên chạy đi hết rồi. Bây giờ chú với Roy, Owen, Patrick chia nhau ra đi bốn hướng lùa chúng về lại tổ. Còn hai cô bé đứng đây, cầm bánh quy này, xé nhỏ ra,” chú chia bánh quy ra cho mọi người, “dụ chúng đến ăn rồi bắt lấy từng con.”
“Bắt lấy ạ?” Kara sợ sệt.
“Ừa tóm lấy, bằng tay hay bằng phép thuật gì cũng được, mà chú đề nghị là nên bắt bằng tay, xong lật ngửa chúng lên, đóng cái mộc này vào lòng bàn chân chúng là được.”
Anh Roy đưa cho mỗi người một cái ấn, như ấn niêm phong thư bình thường thôi.
“Mấy cái mộc được ếm bùa ngon ngẻ hết rồi, tụi em cứ ấn xuống chân mấy con Puffskein là được. Nó sẽ tự hiện số đếm, rồi tự động ghi lại trên giấy là Puffskein đực cái, loại nào, nặng bao nhiêu.”
“Thế này nè, dễ lắm.” Anh Owen không biết từ đâu bắt được một con vật gì hình tròn, nhỏ nhỏ, màu đen, nếu không có đôi mắt màu vàng sáng lên thì thật không dễ thấy chúng giữa lúc trời tối hù thế này. Anh Roy cầm lấy, lật ngược lên, đóng mộc vào cái chân nhỏ nhỏ của con vật, nó chỉ có hai chân, con Puffskein cũng chẳng kêu gì vì mải ăn bánh bích quy rồi.
“Đó vậy thôi,” Roy thả con vật lông đen hù xuống, nó chạy theo kiểu nhảy cóc lẩn mất vào những đám cây um tùm.
Cô bé Ravenclaw có vẻ tự tin hơn sau khi được thị phạm. Người giữ khóa giục: “Chia nhau ra thôi, trễ rồi, không biết có bao nhiêu con ở đây. Có khi đến khuya mất.”
Rồi bốn người chia nhau bốn hướng đi mất, chỉ còn mỗi hai cô bé lần đầu vào Rừng Cấm với cái đèn dầu treo trên đầu.
“Ơ... ơ em...”
“Giselle ạ.”
“À ờ Giselle, em năm nhất hả.” Cô bé hỏi để có tiếng nói chuyện cho đỡ sợ.
“Vâng ạ, mình từng gặp ở Ban liên lạc học sinh gốc Muggle rồi đó chị.”
“À ừ. Chị đọc sách thấy bảo Puffskein hiền lắm, nhưng mà đó là loại thường, còn Puffskein có nanh thì không rõ.” Cô bé cầm đũa phép ngó nghiêng: “Chị không biết là ở Rừng Cấm có nhiều Puffskein có nanh vậy, tụi nó là lai tạo trái phép mà, Bộ Pháp thuật cấm lai tạo lâu rồi chứ.”
Cô cũng có cùng thắc mắc: “Hay chúng tự sinh sản? Mấy loài lai tạo vẫn sinh sản được chứ hả chị?”
Câu trả lời là còn tùy. Như với động vật lai tạo của Muggle vậy, loài lai giữa chó sói và chó sói đồng cỏ có thể sinh sản, nhưng con la lai giữa lừa và ngựa thì không vì không cùng một giống loài, chúng có bộ nhiễm sắc thể khác nhau. Nhưng với sinh vật phép thuật thì chắc gì kiến thức sinh học Muggle sẽ đúng.
Cô bé Kara chưa kịp đáp thì trong đám cây xung quanh đã nghe tiếng xào xạc, tiếng nhảy nhè nhẹ trên nền lá ẩm ướt, rồi tầm năm sáu con lông đen tuyền giống nãy nhảy ra khỏi bụi cây.
“Chị Kara ơi để mấy con đã đóng mộc sang một bên nhé!” Nãy giờ mải chuyện cô quên béng mất.
“Ừ nhỉ,” cô bé lấy bánh quy ra cho chúng ăn, “đóng mộc xong thải chúng qua bên phải nhé.” Rồi cô bé bắt ngay một con, lật lên, đóng mộc rồi để sang bên phải.
Nhiệm vụ có vẻ dễ dàng, Giselle nghĩ khi hai đứa dần thấy mệt vì Puffskein đến nhiều quá, bắt không xuể. Dù có nanh nhưng chúng cũng không hung hăng gì, chịu để yên cho hai phù thủy nhí lật qua liệng lại.
Đến hơn hai tiếng như vậy, cuối cùng thấy ánh sáng xanh b.ắ.n lên từ hướng anh Roy, rồi ba hướng khác cũng lần lượt b.ắ.n lên báo hiệu nhiệm vụ kết thúc. Kara thở hết hơi, chủ yếu vì khom lưng đứng lên ngồi xuống liên tục nên hơi mỏi chứ không sao cả. Cái mộc cuối cùng Giselle đóng đã tới số 63. Vùng trũng chỗ bọn họ đứng chỉ còn lác đác mấy con, bọn Puffskein sợ tiếng động và ánh sáng nên đã chạy tót đi hết, thi thoảng vài con quay lại để lụm vụn bánh quy mà thôi.
Sáu người tập hợp lại rồi ra về. Rừng Cấm vào ban đêm tối thù lù như một con quái vật ngủ say.