Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 21: Giáng Sinh không yên ổn
Cập nhật lúc: 2025-05-19 01:34:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng làm gì thì làm cũng phải gác lại vì Giáng Sinh đến rồi. Cả ba người nhà Gibson đều đến nhà ga Ngã Tư Vua đón cô con gái út lần đầu tiên xa nhà lâu đến vậy. Cái lồng của Tèo được cô bọc lại bằng một tấm màn bên ngoài để con cú có thể ngủ ngoan, ngoài những lúc có nhiệm vụ đưa thư ra, Tèo vẫn là con cú chỉ hoạt động về đêm, ban ngày nó đều vùi đầu ngủ hoặc ở chuồng cú với những con cú của trường, hoặc trong chiếc lồng để mở ở đầu tủ giường ngủ, nơi cô luôn để mở cửa sổ để cho Tèo tự do bay vào.
Bà Gibson ôm cô vào lòng, xiết chặt, rồi buồn bã báo tin: “Bà Huang vừa mới mất chiều qua, ngay lúc cả nhà chuẩn bị lên London đón con. Viện dưỡng lão định làm lễ cho bà vào ngày mai.”
Đó là một cái đám tang buồn nhất mà Giselle từng thấy. Suốt buổi cô cứ nghĩ mãi về đám tang của mình kiếp trước, có lẽ còn thê lương hơn thế này. Ít nhất bà cụ còn có ông bà lão và nhân viên ở viện dưỡng lão đưa tiễn, một vài người đến thăm như cô Wang, cô giáo dạy tiếng Trung cũ của Giselle. Còn cô, chắc chỉ được một hai người bạn, đồng nghiệp rồi thôi. Cha mẹ cô đã mất, họ hàng không còn ai, không gia đình, không nguồn cội. Cô như chiếc lá lìa cảnh, cuốn theo làn gió bay khắp muôn phương, cố gắng bám víu lấy một phương trời rồi cuối cùng cũng chỉ là chiếc lá khô xơ xác rụng về đất mẹ. Thôi thì cũng hết một kiếp người.
Giselle đã chấp nhận số phận của mình rồi, đã quyết tâm bước vào giấc ngủ ngàn thu, những lo toan của kiếp người cô không muốn nghĩ nữa, cô mệt rồi. Nhưng tại sao, tại sao bàn tay thần linh nào lại lôi lấy linh hồn cô đến thế giới này, ban cho cô sinh mệnh mới nhưng cũng bắt cô phải mang theo lời nguyền nhớ mãi ký ức kiếp trước để làm gì.
“Tôi đã nói với các anh đây là toàn bộ rồi!” Giọng bà Gibson cao lên làm đứt cơn tự mặc của Giselle. Lễ đã tàn, ai về cũng đã về, cô đang ngồi vô định trên một băng ghế ở khoảng vườn của viện dưỡng lão.
“Chúng tôi cần xem lại tất cả một lần nữa...” Giọng tiếng anh của người Hoa không lẫn vào đâu được.
“Thì các anh đã xem đi xem lại mấy lần rồi còn gì. Chúng tôi không giữ lại gì của người đã mất cả!”
“Bả nói dối,” nói bằng tiếng trung. Giselle đứng dậy khỏi ghế chạy lại chỗ bà, nhìn thấy đó là hai người đàn ông. Người hơn 50 gốc Hoa rặc, người thanh niên tầm 30 thì lai á, to cao hơn. Vừa nói bằng tiếng Trung là người lớn tuổi hơn.
“Chúng tôi không có ý làm phiền bà đâu. Chúng tôi chỉ muốn nhận lại hết tất cả di vật của bà cố để cất giữ lại thôi... Mấy năm nay chúng tôi tìm kiếm bà cố khắp nơi, nào ngờ khi tìm được thì người đã mất...” người trẻ hơn nói.
Chiêu bài tình cảm lúc nào cũng có hiệu quả với phụ nữ, bà Gibson nhẹ giọng: “Thì thật tất cả các vật dụng của bà Huang chúng tôi đều đã kiểm kê lại hết, không sót thứ gì, đã đưa các anh hết rồi đấy thôi.”
“Còn quyển sách! Còn quyển sách đâu!” Người cha càu nhàu bằng tiếng Trung, người con lắc đầu khi thấy Giselle chạy đến. Cô lay tay má: “Xong chưa má, mình về thôi!”
“Thôi được, cảm ơn bà bà Gibson.” Người thanh niên lịch sự gật đầu với cô rồi hai người rời đi.
Giselle hỏi bâng quơ trên đường về nhà: “Hai người đó là người thân của bà Huang hở má?”
“Ừa,” bà đáp, “tuần trước cô Wang đưa họ đến xem thử, nói là họ đi tìm bà cố bị chia cách mấy chục năm của mình, đã đi tìm khắp cộng đồng người Hoa ở London rồi. Mà lúc đó bà Huang mê man sâu rồi, tỉnh lại cũng có biết gì đâu...”
Tuần trước à, lúc đó cuốn sách nằm ở kệ bàn của cô rồi.
“Vậy hồi trước ai đưa bà Huang vô viện dưỡng lão vậy má? Rồi ai đóng viện phí hàng tháng cho bà?”
“Má không rõ ai đưa bà vô, lúc má vào làm thì bà đã ở đây mười mấy năm rồi, cũng chẳng thấy ai đến thăm nom cả. Toàn do viện chăm lo hết thôi. Tiền phí của bà với của mấy người nữa đều là do mạnh thường quân với đóng góp xã hội.”
Đúng là vậy, cũng vì cô thấy bà không ai thăm nom, hàng ngày thui thủi một mình, cũng không rành tiếng anh để nói chuyện với mấy ông bà cụ khác nên cô mới lân la đến nói chuyện với bà.
Ông Gibson rất không đồng ý khi vợ đem con gái đến tang lễ trong những ngày lễ thế này, nhưng cũng không nói gì thêm. Tối đó, cả nhà lại quây quần bên bếp lò sửa, hát những bài thánh ca, chủ yếu là hai người lớn hát, anh Harris thì hát mấy bài giáng sinh remix mà cả ông bà bô lẫn cô em gái đều chẳng thể thưởng thức nổi. Giselle ước gì mình cũng có khiếu âm nhạc, hoặc hát hoặc đàn, không khỏi nhớ hồi đâu 7 8 tuổi, cô xin má cho đi học piano, rồi violon, được vài tháng đành bỏ dỡ vì chẳng hiểu sao đến khi cô giáo dạy cô thì mấy cây đàn cứ thi nhau hư hết cả. Chắc pháp thuật biết rõ cô đánh đàn lên chẳng ai nghe nổi nên thôi giúp cô nghỉ cho nhanh.
Đến sáng ngày Giáng Sinh, anh Harris dọng cửa phòng cô em ầm ầm: “Dậy dậy mở quà Selly ơi! Em có nhiều quà lắm kìa! Không nhanh là anh khui hết đó!”
Giselle mơ màng một hồi mới sực nhớ ra mình đang ở nhà, chiếc giường quen thuộc ấm êm quá, đưa cô vào giấc ngủ nhẹ nhàng chưa từng thấy, như thể ngủ bù cho những đêm lang thang ở Hogwarts vậy. Cô mặc áo len má mới mua, chải tóc rồi xuống nhà. Dưới chân cây thông đã đầy ắp quà của cô, dù thật ra cô không biết có ai tặng mình.
Trước đó Giselle đã gửi tặng quà cho ba nhóc Matt Nol Ive, những món quà nhỏ đặt qua bưu cú khi cô thấy quảng cáo đặt hàng đăng trên tờ Phù thủy Thường nhật đọc ở thư viện. Nhiêu đó cũng đủ tiêu hết số tiền tiêu vặt của cả học kỳ rồi, may mà cô tiết kiệm không chi gì.
Bóc hộp quà đầu tiên, là “Hướng dẫn bay chổi cho người mới bắt đầu” của nhóc Nol tặng. Thằng nhóc này dường như đang trêu ngươi bạn nó, nó biết thừa bay chổi cần gì đọc sách kia chứ. Nhìn thấy ngứa mắt. Nhưng trong mắt Harris lại như cục vàng, anh chộp lấy mở ra xem, và rồi anh chạy đi lấy cây chổi quét nhà để thực hành luôn. Đấy, cô nghĩ chổi bay là chổi quét nhà cũng phải thôi mà.
Matt tặng cô một hộp bánh giáng sinh của tiệm Điểm tâm cùng bà Chang, kèm theo lời nhắn: “Chắc cậu chưa ăn bánh giáng sinh phù thủy.” Nét chữ cậu nhóc gọn gàng, tình cảm ấm áp lo lắng cho bạn bè, thật là một cậu bé ngoan theo nhận xét của bà Gibson.
Đó là loại bánh xốp kem hình cây thông giáng sinh, với những dây đèn trang trí, quả châu, ngôi sao làm từ bột ngô nhưng chớp nháy như thật. Cô múc một muỗng, chất bánh mềm mịn tan ra trong miệng, thơm mùi ngô tươi, phô mai, nuốt xuống vẫn còn dư vị ngọt ngào. Nếu là người hảo ngọt chắc phải ăn bằng hết cái bánh liền, nhưng Giselle không ăn nữa, để lại cái bánh cây thông lên bàn để cả nhà ngắm nghía những trái châu chớp nháy.
Cô bé Ive tặng cô một chiếc bút lông chim trĩ rất đẹp màu đen vàng, đuôi bút dài hơn loại bút lông ngỗng, cong cong, viết ra những nét bút thanh mảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-21-giang-sinh-khong-yen-on.html.]
Anh Harris tặng cô một quyển album đựng ảnh kiểu cách mà anh bảo là thấy mấy bạn nữ trong lớp dùng để làm lưu bút. Cô tặng anh một đôi Li-Ning bóng rổ, anh chưa bao giờ dùng giày của hãng này nên hứng thú lắm. Anh vừa mang thử vừa so sánh với mấy đôi Nike của anh, rồi vừa đeo vừa cưỡi chổi chạy quanh nhà. Giselle ước sao mình có cái máy chụp hình phù thủy ở đây để chụp lại cái hình ảnh này cho tụi Matt Nol xem, nhưng rồi nhớ ra Muggle không chụp được ảnh chuyển động.
Ông bà Gibson tặng cô con gái một cái khăn len thật ấm, mấy lần trước bà cứ gửi thư hỏi cô có quần áo ấm không, bảo rằng lúc mua đồ ở Hẻm Xéo quên mua nhiều khăn choàng và bao tay, vớ cho cô. Giselle vốn dĩ dễ lạnh hơn người bình thường, kiếp trước đã vậy, kiếp này sống ở Anh cô còn bị cảm thường xuyên hơn. Với cái thời tiết mà anh Harris có thể chạy chơi vòng vòng không sao thì Giselle đã phải cuộn tròn trong quần áo ấm rồi.
Trái với hôm trước, đêm nay Giselle không ngủ được, cũng không muốn làm gì, cô ngồi lặng thinh ngó ra khung cửa sổ để mở, gió đêm thổi vào lặng ngắt, bài thánh ca đâu đó men theo làn gió bay đến.
“Shit” tiếng động rất khẽ vang lên, Giselle hồi tỉnh. Nhờ cô thường ngồi lặng thinh giữa đêm thế này nên thính giác có vẻ khá tốt. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ai đó phát lên khe khẽ. Trộm? Ở khu Down Perham cũ còn không sao đến nơi đây lại có trộm? Sao lại phải chọn nhà cô, một gia đình công chức trung lưu đâu có tài sản gì nhiều. Mà lại chọn lúc nghỉ giáng sinh, cả nhà đều có mặt đông đủ?
Tên trộm này trí thông minh hơi kém nhỉ? Hay là túng quá làm liều. Nếu vậy thì có lẽ là mấy tên thanh niên choai choai chơi đá quá liều.
Không nghe tiếng gì nữa, có phải mình nghe lầm rồi chăng? Giselle nhẹ nhàng đứng dậy, để cửa sổ y cũ, đứng nép vào sát bên tường cạnh cửa sổ, lặng người lắng nghe. Nhờ là con nít nên lúc cô di chuyển từ dưới nhìn lên chắc không thấy, mà trong phòng tối thui nữa.
Tiếng nói đột ngột vang lên: “Không đi nữa, quẻ hung,” nói bằng tiếng trung, noron thần kinh của cô vận dụng hết công suất mới nhớ được từ “quẻ hung” đó, và đó là giọng của người đàn ông ban sáng.
“Shit,” giọng của thanh niên đi cùng, “Chắc chắn không? Đã đến đây rồi!” nói bằng tiếng trung lơ lớ.
“Nếu không tin thì mày cứ vào thử. Tao đi về.”
“Shit” Giselle hơi bực, cô phải nghe ba tiếng chửi thề liên tiếp. Nhưng rồi mọi thứ im ắng trở lại, đợi thêm một lúc nữa, có lẽ bọn chúng đã đi xa.
Giselle hơi tiếc mình chỉ là phù thủy vị thành niên. Nhưng rồi cô bắt đầu lo lắng cho nhà mình hơn. Rõ ràng bọn đó muốn tìm quyển sách bà Huang gửi cho cô, và có lẽ chúng sẽ còn quay lại. Phải làm sao đây?
Báo cảnh sát. Nhưng không có bằng chứng, cảnh sát cũng không thể làm gì, đâu thể bắt họ canh giữ nơi đây 24/7 chỉ với một thông tin mơ hồ thế này. Hay nên lắp camera quanh nhà? Đây chỉ là cách bị động thôi.
Một quyển thần thoại trẻ con thì có gì để chúng phải mạo hiểm đột nhập gia cư bất hợp pháp đến thế? Giselle đóng lại cửa sổ, bật đèn bàn lên, lôi cuốn sách ra khỏi hành lý. Lúc soạn đồ nghỉ lễ là cô định đem cuốn sách đến đọc cùng bà Huang, cho rằng ý bà muốn vậy.
Quyển sách mỏng chỉ có vài chục trang, cô nghĩ chắc đây là bản giản lược thôi, chứ thần thoại Trung Quốc làm sao chỉ có bấy nhiêu được. Reparo làm quyển sách trắng tinh như mới, nhưng cũng chỉ là quyển sách thôi.
Revelio, có thể dùng Revelio để hiện xem có bí mật gì không, nhưng phải chờ về trường đã.
Giselle ngồi lật qua lật lại quyển sách, đang tính dẹp tắt đèn thì dường như trong lòng có cảm giác gì đó, một cảm giác thôi thúc khiến cô ngó chằm chằm vào trang sách, rồi tràng cảnh tương tự ở thư viện đêm đó lại xảy ra. Từ trang sách b.ắ.n ra một dòng ánh sáng xanh lửa ma trơi, không có màu đỏ, luồn sáng nhỏ hơn sách ở thư viện nhiều, cuốn thành lốc xoáy bay thẳng vào mắt trái của Giselle.
Quyển sách nằm im, trở về nguyên trạng trước khi Reparo, rách làm hai, mất góc, chữ mờ, sách ố vàng.
Giselle chán nản nhiều hơn là tò mò, tại sao một quyển sách cũ của bà cụ già ở viện dưỡng lão thôi lại kích phát cốt truyện gì thế này? Cô chỉ muốn làm nhân vật qua đường thôi có được không, hãy để nhà Gibson được yên ổn.
Đến chiều hôm sau, cửa nhà Gibson lại có khách đến thăm. Lần này, hai người gốc Hoa kia bấm chuông cửa đàng hoàng, nói chuyện hết sức lịch sự: “Thưa bà, tôi biết thế này hơi đường đột, thật không muốn làm phiền gia đình vào kỳ nghỉ thế này.” Nhưng anh đã làm phiền rồi đấy thôi, nói chi lời sáo rỗng.
“Nhưng tôi nghe nói bà cố tôi có gửi tặng cho cô bé Gibson đây một quyển sách nhỏ. Thật tình bà biết đấy, chúng tôi muốn tìm về lại tất cả các di vật của bà tôi.” Vẫn là người thanh niên nói chuyện.
Giselle lên phòng lấy quyển sách rồi đem xuống, không đợi ba má quyết định, cô đưa luôn cho họ: “Đây ạ.” Rồi cô lại vận dụng lợi thế trẻ con của mình: “Vì cháu lỡ làm rách rồi nên bữa trước không dám nói cho chú biết... Cháu xin lỗi...” Không, tôi không hề muốn xin lỗi.
“Ôi không sao, cháu yêu. Cám ơn cháu nhiều lắm! Tôi nghĩ mình không nên lấy quyển sách không, dù gì cũng là bà cố tặng cho cháu rồi, tôi có thể trả tiền...”
Nhưng ông Gibson đáp: “Không cần đâu, cháu nó đã đồng ý đưa lại cho các anh rồi. Các anh cứ đem đi đi.” Rồi ông đứng dậy, mở cửa đuổi khách.
Bà Gibson cũng không vui vẻ gì: “Chúng tôi không còn giữ vật gì của bà Huang nữa, tất cả đã đưa lại cho các anh hết rồi.” Ý bà là đừng đến làm phiền nhà bà nữa.
Hai người kia đạt được mục đích nên chẳng hề phật lòng với đạo đãi khách này, cúi chào rối rít, định bắt tay cảm ơn Giselle nhưng cô giả vờ sợ người lạ nên né. Cuối cùng họ cười tươi ra về.
“Quá đáng! Quá đáng hết sức!”
Ông Gibson cảnh giác hơn cả vợ, ông lo lắng sợ bị đám người đó làm phiền tiếp, định sau lễ sẽ đến cảnh báo với cảnh sát. Giselle sẵn đó nhắc ông nên lắp hệ thống camera quanh nhà như bác Marshall vậy, ông có vẻ đồng tình.