Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 107: Lại là thư viện giới hạn (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-12 03:17:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Em không tài nào đọc hết chỗ sách này trong tối nay đâu.”

Mấy người này cứ làm quá lên. Bùa phép cơ bản có lẽ mình có thể nhìn hình vẽ và phiên âm để đoán biết, chứ đến các loại bùa cao cấp hơn thì nào dễ dàng như vậy.

Cuốn sách bùa chú này quá nửa là về các bùa liên quan đến nước, mà cũng đúng thôi, sống giữa sa mạc thế này kia mà.

“Haha nghe em nói thế này, nếu tôi không cho em đến đây nữa thì tôi ki bo kẹt xỉn quá nhỉ.”

Con chim Toutou Muezza đập cánh bay sà đến đậu giữa cuốn sách, nghiêng cái đầu nhỏ ngó nhìn cô phù thủy. 

“Nhìn gì chứ, chủ mày bên kia kìa.” Cô đuổi nó nhích ra khỏi quyển sách, nó lại như tưởng cô đùa giỡn với nó, lại bay vào đứng giữa trang sách.

“Em thật sự không tò mò Muezza là giống chim gì sao?”

Không, tôi tò mò muốn c.h.ế.t đây. “Không.”

Gã bật cười: “Thôi, thôi chịu em. Vậy tôi sẽ nói cho em biết, đổi lại em cũng phải trả lời một câu hỏi của tôi, được chứ.”

Lời nói “không” không sao thoát ra khỏi miệng. Dù biết là bẫy rập nhưng đành tự thò chân vào.

“Được thôi.”

Muezza thấy cô gái không chịu chơi với mình nữa thì bay về đậu trên lòng bàn tay của gã thanh niên, gã cũng lấy ra mấy vụn bánh nhỏ cho nó rỉ ăn: “Nó là Hắc Phượng Hoàng.”

Phải kìm dữ lắm cô mới không buông từ “shit”. Đoán già đoán non mấy bữa nay nào ngờ lại là đáp án mình chưa bao giờ nghĩ tới.

Thấy mặt cô toàn dấu chấm hỏi, gã khẽ nói: “Tính ra Muezza không phải Hắc Phượng Hoàng thuần chủng, nó chỉ là con lai của Hắc Phượng Hoàng với giống chim gì khác thôi. Có lẽ chim bố là loài có thuật biến hình cao cấp, nên Muezza được di truyền luôn. Từ lúc ở Cúp Quidditch là nó đã duy trì hình dạng chim Toutou tới giờ luôn rồi đó.”

Phải không vậy, hay có nhầm lẫn gì không: “Vậy sao anh biết nó là Hắc Phượng Hoàng chứ không phải là một con Toutou thật?”

Mắt hồ ly nheo cười, đôi mắt xanh lơ lấp lánh dưới trời sao bạc: “Tôi biết, cô gái à, tôi biết.”

Giselle muốn hỏi nữa nhưng gã đã giành trước: “Rồi, tôi đã nói xong rồi, tới lượt em.” Đuôi mắt cong lên thành một vệt dài: “Nào nói cho tôi biết, tại sao em có được 3 đốm lửa đó?”

Không khí bỗng đông cứng lại, thời gian cũng như chậm nhịp, chỉ còn lại tiếng con Muezza mổ những vụn bánh của mình.

Trong khi mọi noron thần kinh não của Giselle vận động hết công suất để tìm cách trả lời, gã tiếp tục cười: “Đừng tìm cách nói dối tôi, cô gái, tôi biết ai đang nói dối trước mặt mình đấy.”

Chữ “đấy” nhẹ như không nhưng lông tơ của cô dựng đứng lên hết cả, không khí đặc quánh lại, giờ đây Muezza cũng không thèm ăn vụn bánh nữa, nó rúc người vào chủ mình. 

Nếu câu trả lời không làm gã hài lòng, không chắc cô còn có thể ra khỏi thư viện giới hạn này không. 

Căng cứng người, cô cắn răng: “Nó là từ một cuốn sách trong khu vực giới hạn của Thư viện Hogwarts.”

Không khí nhẹ bớt đi. Âu đây là một sự trùng lặp ngẫu nhiên hay là bàn tay sắp đặt của số phận, lại là khu vực giới hạn của thư viện?

“Lúc đó em như bị cuốn sách hôn ám, không biết chuyện gì xảy ra, rồi lại thấy một luồng sáng xanh lá bay vào người mình.”

“Những quyển sách cổ thường là vật chứa của sinh mệnh ma thuật...”

Sinh mệnh ma thuật? Là cách gã gọi ma lực bản nguyên à? Hay nguyên tố pháp thuật tụ hội?

“...nhưng chưa đủ,” đồng hồ cảnh báo nguy hiểm tiếp tục đánh nhịp, “Sinh mệnh ma thuật chỉ nằm trong người em thôi, làm sao em tự kích hoạt được ngọn lửa đó? Mà đến cả 3 ngọn?”

“Ha! Thỏa thuận của chúng ta chỉ có một câu hỏi thôi.” Lưng Giselle mướt mồ hôi, cầm chặt đũa phép nhưng cô không chắc mình có thể chống lại gã được mấy phép bùa. 

Vậy mà bỗng nhiên mọi thứ trở lại bình thường: “Đúng vậy, chỉ một câu hỏi thôi.”

Điệu cười đa tình quay về trên mặt gã: “Mãi nói chuyện nãy giờ, tôi xém quên mất.” Gã lấy từ trong túi ra một chiếc hộp đặt lên trước mặt cô: “Chúc mừng sinh nhật em, dù hơi muộn một tý. Không biết thư viện của tôi ếm bùa mê gì mà em ở trong đó đến tận khuya thế.”

Cơ hàm của cô vẫn căng chặt: “Em không nhận quà sinh nhật từ người lạ đâu.”

Lại cười tiếp: “Tôi cũng không có thói quen tặng quà sinh nhật cho người lạ đâu.”

Rồi gã đứng dậy, mặc kệ cô gái nghĩ thế nào: “Đêm nay thế là đủ rồi, hẹn gặp lại.” Biến mất cùng tiếng bụp, nhưng Muezza vẫn líu lo bay khắp phòng, rồi lại bay về đậu lên quyển sách của cô gái.

Đến tờ mờ sáng, trăng sao đã lặn, Giselle dụi mắt trả sách lại chỗ cũ, đang không biết đi về như thế nào. Chợt cô ngó Muezza:

“Nè Muezza, mày biết đường về ký túc xá nữ đi như thế nào không?”

Con chim ríu ríu đáp lại rồi vút cánh bay, cô lật đật chạy theo. Hóa ra thư viện này nằm ở tầng 6 ẩn, chỗ tít trên cao nhất của tòa lâu đài, cầu thang của nó ẩn sau một bức tranh vẽ cuộc đua đại bàng. Giselle bước ra rồi mới để ý nhìn kỹ, con chim dẫn đầu trong tranh này cũng là giống chim tương tự số 7 của gã hồ ly, toàn lông màu xám đen nhưng chỏm dưới cổ và đuôi thì lại màu trắng.

Định nhẹ nhàng lẻn về phòng ngủ thì vừa xuống đến tầng 5 cô đã đụng độ 2 cô gái Durmstrang đang đi đâu đó. Cả hai người đều mặc đồ ngủ, nhưng tay lại thủ sẵn đũa phép, một người còn đang cầm một vật nhìn như la bàn có ánh sáng lóe lên chớp tắt.

“Ơ...”

“Cô định làm gì?”

“Tại sao cô ở đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-107-lai-la-thu-vien-gioi-han-2.html.]

“Tôi không ngủ được nên đi dạo thôi,” rồi lách người về lại phòng ngủ của Hogwarts, mặc kệ hai người kia muốn làm gì.

Lại nghĩ thầm có vẻ lâu đài Wubār này hơi mất cảnh giác quá, chẳng có ai đi giám thị ban đêm gì cả. À đâu, không chừng vì tối nay gã Shaikh đã đuổi hết canh gác đi rồi ấy chứ.

Mà Durmstrang muốn tìm gì ở đây nhỉ.

Hôm sau nữa, 9/7 là bắt đầu tháng chay Ramadan của Muggle, hình như phù thủy ở đây cũng có cùng tôn giáo, cả lâu đài Wubār thức dậy từ lúc 4h sáng, họ phải ăn trước bình minh và nhịn ăn cả ngày đến tận khi tối trời. Phù thủy không cầu nguyện như con chiên Muggle nhưng họ cũng có những nghi lễ riêng của mình. 

Các vị khách không bắt buộc phải nhịn ăn giống gia chủ, nhưng cũng chỉ có thể ăn một số món chay. Điều này làm 4 cô gái Pháp bực bội, ngay từ bữa ăn đầu tiên họ đã ríu ron bằng tiếng Pháp này nọ. 

Cơn càm ràm chỉ dứt khi bắt đầu vào tiết độc dược, hay đúng hơn là hương dược. Kiến thức của Giselle chỉ dừng lại ở việc cho rằng các loại hương dược tương tự như nước hoa phù thủy, nhưng vào học rồi mới biết, các tay phù thủy Ả Rập còn có thể điều chế ra những loại hương từ thơm ngào ngạt đến thối ngập phòng, từ dùng để làm nước hoa đến để đầu độc, làm mê làm tỉnh, làm người đang thức ngủ khò, làm người đang hôn mê phải bật dậy. Thậm chí có loại hương dược mạnh mẽ đến độ chỉ hít một lần là bắt đầu khó thở, hai lần là nôn ói, ba lần là sẽ bị triệu chứng như sốt siêu vi Muggle.

Sau màn giới thiệu hoành tráng, nhưng khi thực hành thì giáo sư chỉ dạy điều chế một loại hương hoa, và nhận được sự tán đồng ngay tắp lự của tụi Beauxbatons.

Điều này làm chị Isla phê bình kín đáo, Giselle giờ mới biết chị học rất khá ở môn độc dược, đã lấy O.W.L và sang năm sẽ học tiếp lên N.E.W.T. Thế nên chị rất hứng thú với các loại hương dược có công dụng hữu ích khác ngoài việc chỉ để tạo mùi thơm.

“Thôi mình lại đi thư viện.” Nhìn chung thư viện Wubār cũng có đủ các đầu sách, chỉ cần chúng có đọc nổi hay không thôi.

“Em thấy chị hỏi riêng giáo sư, nhờ giáo sư kèm thêm cũng được mà.”

Ăn tối giờ đây đã dời đến tận 7h, để trùng với giờ ăn của học sinh nơi đây luôn. Thấy luồng sáng bạc đưa đến các dĩa toàn rau củ hạt salad trộn các loại, đám nữ sinh Beauxbatons lại bắt đầu phàn nàn.

Thật ra bọn chúng nói ríu ro với nhau thì cũng chẳng sao, nhưng ngặt nỗi chúng lại ngồi sát bên mình, làm 3 cô gái Hogwarts nhức hết cả đầu.

Khi các món đã lên hết, dòng sáng bạc biến mất, từ ngoài sảnh lại bay vào một con vẹt thật to có bộ lông sặc sỡ, dưới những móng vuốt cắp theo một cái túi đựng.

Con vẹt đậu lên nhành cây dành sẵn cho mình, mở miệng kêu lên: “Thư đây! Thư đây.”

“Silva,” con vẹt kêu tên, một nam sinh Durmstrang đáp “đây,” thế là cái thư từ trong túi của con vẹt tự động bay ra đáp vào tay người nhận.

“...”

“...”

“Pirie, Eda,” “đây,” cái thư bay vút tới chỗ chị Eda.

“Chị vẫn thấy cú đưa thư của mình tiện hơn nhiều, lại còn riêng tư nữa.” Với mấy đứa hướng nội chỉ muốn làm người vô hình thì bị điểm danh công khai giữa sảnh đường thế này thật đúng là ác mộng.

“Do nơi đây ít học sinh thôi, chứ như trường mình chắc phải dùng kiểu đưa thư khác,” chị Isla cũng thì thầm.

Con vẹt phát hết thư rồi giơ cái túi trên chân ra kêu lên lần cuối: “Nhận thư! Nhận thư!” Giselle giơ bức thư gửi ông bà Gibson ra, nó tự động bay đến nằm gọn trong túi cùng với vài lá thư khác.

Đợi một lúc không ai gửi thư nữa, con vẹt vỗ cánh bay đi.

“Vẹt đưa thư là dành cho học sinh không có đại bàng đưa thư thôi.” Giselle quay lại với món Maqluba, vừa ăn vừa tám.

“Nhưng mà học sinh nơi này có mấy ai có đại bàng riêng đâu, cũng chỉ dùng con vẹt đó thôi.”

“Thật chẳng có riêng tư gì cả...”

“Không bằng Beauxbatons tý nào...”

Mấy cô nàng kia lại cằn nhằn, Eda phát bực: “Suốt ngày Beauxbatons này Beauxbatons nọ, vậy sao lúc đầu đừng đi luôn đi.”

“Eda!” Isla vội đập tay Eda, nhưng không kịp rồi, lời này nói lớn quá mấy cô nàng kia nghe rõ, quắc mắt lại nhìn 3 nữ sinh Hogwarts.

“Phải tụi này mà biết nơi đây chán thế này...” cô nàng khó chịu nhất nói, nhưng mấy cô khác đã kéo lại không cho nói nữa. Ít nhiều chúng cũng biết đang làm khách nhà người ta.

Hôm sau, Isla lại chán nản ngồi phịch xuống cái ghế trong thư viện.

“Ủa sao thế?” Eda ngồi chán muốn c.h.ế.t mà không dám làm phiền Giselle đang mải đọc, thấy chị nhà lửng quay về liền hỏi ngay: “Chị mới đi có chút xíu mà?”

“Giáo sư bận rồi,” Isla bĩu môi, “Đang dạy tăng cường cho tụi Beauxbatons điều chế nước hoa gì đó.”

Giselle chợt ngẩng đầu khỏi quyển “Bùa chú không thường gặp,” hỏi: “Ủa vậy bình thường tụi Durmstrang làm gì?”

Ngoài mấy giờ có tiết, bọn du học sinh tự do muốn làm gì thì làm, thậm chí còn thoải mái hơn nữ sinh bản địa, có thể đùa giỡn thỏa thích với bọn nam sinh ở dưới sảnh đường hoặc ngoài rừng cọ, nhà kính, nhà sinh dưỡng, hoặc ra hồ Qalb Al Sahr chơi. 

Giselle đóng cọc trong thư viện làm Eda Isla cũng vô ngồi theo, tụi Beauxbatons thì thường ra ngoài rừng cọ ven hồ bay thảm đuổi chim cùng tụi nam sinh Durmstrang, nhờ đó chúng chơi thân với nhau hơn nhiều. Nhưng chẳng thấy hai cô gái Durmstrang đâu cả.

Hai nam sinh Hogwarts thi thoảng cũng nhập bọn, nhưng mấy nay đã đóng cọc ở sân nuôi đại bàng, cậu nhóc Ravenclaw quyết tâm về Hogwarts phải nuôi 1 con đại bàng để đưa thư hay sao ấy.

“Chị thường thấy tụi nó lần mò bên nhà kính, chắc thích mấy cây xứ khô hạn, ai chẳng biết trường tụi nó cả năm hết 9 tháng tuyết không.”

“Nãy chị thấy tụi nó ở trong lớp bùa chú nghe giảng với đám nữ sinh bản địa.” Isla đáp.

“Gì? Tụi nó nghe hiểu tiếng Ả Rập à?” Eda vội hỏi, rồi tự đáp luôn, “Đâu phải đâu. Mấy bùa chú được dạy tụi nó cũng có niệm chính xác gì hơn tụi mình đâu.”

“Thì vô ngồi nghe chay cũng được mà.” Isla nhún vai, cũng chẳng quan tâm lắm.

Loading...