RỪNG MAI TRÊN NÚI - 9 - HẾT
Cập nhật lúc: 2025-05-06 03:17:17
Lượt xem: 128
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
26.
Cuối cùng Tạ Miễn cũng không thành thân.
Hắn bị đánh thuốc mê nhét vào kiệu hoa, mấy người phu kiệu khiêng không vững lại làm hắn tỉnh dậy. Lúc đó ta đang ở trong kiệu, lén ăn bánh hoa mai Thôi Nguỵ nhét cho.
"Mai nương, Mai nương, nàng ra đây, ta muốn nói với nàng vài câu."
Không biết sao, Tạ Miễn lại chạy đến tìm ta. Hắn mặc một thân áo cưới đỏ rực, chặn trước kiệu hoa của ta, giống như là đến cướp dâu.
"Vợ chồng là một thể, Tạ tú tài có gì muốn nói, nói với ta cũng như nhau.”
"Hơn nữa, ngươi còn mặt mũi nào gặp nàng sao?"
Ngày hôm sau, Tạ Miễn chết, sau khi tự thú tội lỗi ở trước cửa nha môn, đập đầu vào tượng sư tử mà chết.
Sau đó, Thôi Nguỵ nói với ta. Hắn đã đưa những bằng chứng ta thu thập được cho Tạ Miễn.
Hắn nói: "Tạ Miễn nhìn thì không xấu nhưng lại vô cùng ích kỷ.”
"Khi nhìn thấy bằng chứng mẹ mình buôn người, hắn biết con đường làm quan của mình coi như chấm dứt, ở rể đối với nam nhân cũng chẳng phải tiếng thơm gì.”
“Sống mà chịu người đời chỉ trỏ chi bằng phân định rạch ròi, liều mình đổi lấy tiếng thơm đại nghĩa diệt thân, c.h.ế.t một cách oanh liệt.”
“Đối với bà lão Tạ mà nói, tất cả những gì bà ta làm đều vì con trai, không gì đau đớn hơn việc bức tử chính con mình.
Ngoại truyện: Thôi Ngụy
1.
Ta là Thôi Ngụy, sinh ra trong gia đình quyền quý, lớn lên giữa gấm vóc lụa là. Ta là con út, cha mẹ nâng niu như châu như ngọc, cho dù ở kinh thành nơi quyền quý nhiều như chó cỏ, hoàng tử đầy đường ở Kinh đô, sống lưng ta cũng chưa từng phải cúi xuống.
Ba tuổi học thơ, bốn tuổi làm phú, mười mấy tuổi đã có chút tiếng tăm, lại thêm dung mạo tuấn tú, trở thành người trong mộng của biết bao thiếu nữ.
Mẹ cũng từng mượn đủ mọi lý do, mở tiệc mời các cô gái đến tuổi cập kê đến để ta xem mặt. Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó. Cho đến khi liên tiếp đỗ ba kỳ thi, người báo tin vui gõ vang cánh cửa son.
Mẹ nói: "Kim Lân há phải vật trong ao? Đứa trẻ khác khi sinh ra chỉ biết khóc ré lên, riêng con ta, người không biết còn tưởng con ngỗng nhà ai đang ngóc đầu kêu la."
Kim Lân là tự của ta. Có lẽ số mệnh quá mỏng, không gánh nổi phúc phận này.
Ngày ta nhận chức, thiết kỵ đạp phá cửa ải biên giới, trong phút chốc, biên cương chiến hỏa bùng lên, dân chúng rơi vào cảnh lầm than. Lão tướng sáu mươi tuổi lại khoác áo giáp ra trận, lão tướng ấy chính là cha ta.
Kinh thành vẫn ca múa tưng bừng, cuộc sống quý tộc xa hoa trụy lạc, dường như tất cả đều không hề thay đổi. Cho đến khi một con ngựa phi nhanh như bay vào thành trong màn đêm, người trên ngựa gầy trơ xương, mặt không còn chút máu, ngã xuống ngựa, ngay cả nói cũng không nên lời.
Phủ y nói: "Không một hớp nước, chỉ dựa vào một hơi thở, cưỡi ngựa từ biên cương trở về, vị phó tướng này c.h.ế.t vì đói!"
Người này là phó tướng của cha ta. Ông không nói gì nhưng lại như nói ra tất cả. Biên cương hết lương thực, quân đội bơ vơ. Thế mà kinh thành tiếng đàn sáo vẫn réo rắt, âm thanh dâm dật che đậy tất cả.
Mẹ bán hết những gì có thể bán, chúng ta dùng số bạc đó mua lương thực, mua áo giáp, mua áo ấm mùa đông. Nhưng chúng ta biết, đã quá muộn. Nhưng không ai nói ra, chỉ im lặng gấp rút lên đường đến biên cương.
Chiếu thư cầu hòa đến nhanh hơn chúng ta, cha ta không c.h.ế.t đói nhưng lại trở thành lễ vật cầu hòa. Tất cả đều chết, tất cả đều đã chết, nhìn đâu cũng thấy xác người, cha bị treo ở cổng thành thị chúng, các vị thúc bá nhìn ta lớn lên cũng bị linh cẩu xé xác.
Mẹ cuối cùng cũng nói ra câu đầu tiên, cũng là câu cuối cùng trong những ngày này: "Lân nhi, đi đưa cha con về, chúng ta về nhà thôi."
Chỉ trong một đêm, nước mất nhà tan, nhưng dường như nước mất chỉ mình ta, nhà tan cũng chỉ mình ta.
Cần thiết sao?
Sống lưng ta đã còng xuống rồi.
Lương thực, áo giáp, áo ấm mùa đông, ta đều đưa đến doanh trại quân địch, ta vẽ bản đồ địa hình và bản đồ phòng thủ thành, ta hiến kế độc ác.
Ta đưa ra ba yêu cầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/rung-mai-tren-nui/9-het.html.]
"Ta muốn các tướng lĩnh biên cương được chôn cất tử tế."
"Ta muốn các ngươi đối xử tốt với bách tính."
"Ta muốn tận diệt toàn bộ dòng dõi hoàng thất ."
Bọn chúng đều đồng ý, đều đã làm được..
Ta tìm một nơi sơn thủy hữu tình ở địa phương, an táng cha mẹ.
2
Mùa xuân năm sau, ta c.h.ế.t trên một ngọn núi vô danh, hoa mai trên núi nở rộ, một trận gió thổi qua khiến cánh hoa rơi rụng đầy người ta.
Người của nước mới đến chiêu an, đắp mộ cho ta, dựng bia, không đề tên. Chắc là sợ người đời sau ném rau thối, trứng thối cùng cơm thiu.
[Quân tử như ngọc, y phục sáng ngời, sinh không gặp thời, số mệnh trớ trêu!]
Đó là câu văn bia ta tự đề cho mình.
Có lẽ vì gây nghiệp chướng, ta không được luân hồi, cứ mãi quanh quẩn nơi thâm sơn cùng cốc. Dần dà, ta có được hình hài, có được pháp lực, lũ tinh linh trong núi đều gọi ta là Sơn Thần. Rồi sau đó, ta quên đi rất nhiều chuyện, chỉ còn nhớ mình vẫn luôn ở nơi này, bị giam cầm trong mảnh đất này, phải bảo vệ mảnh đất này.
Trăng tròn rồi lại khuyết, người tụ rồi lại tan.
Sau khi giúp người ta thực hiện vài điều ước nho nhỏ, ta có miếu thờ, có tượng thần, được người người hương khói. Nhưng thời gian trôi qua, nhìn ngọn cỏ cành cây cũng thấy chán ngán, tính tình càng thêm cáu kỉnh, chẳng muốn quan tâm đến ai, cũng chẳng muốn sống nữa, ngày ngày ngồi trên mộ mình tìm cách tự vẫn.
Cho đến một ngày, có một đứa bé mình đầy lem luốc ôm một cây mai héo úa. Nó bẻ cây mai làm đôi, ném nửa cây đã c.h.ế.t khô đặt lên mộ ta. Hít hít nước mũi, một tay chống nạnh, một tay ôm nửa cây mai còn lại, nói:
"Này, mai của ta gửi ở chỗ này của ngươi, giữ cho kỹ, nếu ta quay lại mà không thấy, ta sẽ đẩy đổ bia mộ, san bằng mồ mả, xây chỗ này thành nhà xí, để người qua đường đều 'để lại chút gì đó' cho ngươi."
Nói xong, nó còn dùng bàn tay nhỏ bé lấm lem bùn đất cùng m.á.u me vỗ vỗ lên bia mộ của ta.
Ngày thứ nhất, ta muốn đánh cho đứa nhỏ này một trận.
Ngày thứ hai, ta muốn đánh cho đứa nhỏ này một trận.
Ngày thứ ba, ta muốn đánh cho đứa nhỏ này một trận.
…
Cây mai sống lại, nở hoa, điểm xuyết vài chấm trắng giữa sắc đỏ.
Đứa trẻ đó hình như quên mất cây mai của mình, không quay trở lại nữa. Ta đã đi xem nó vài lần, chẳng vì lý do gì khác, chỉ muốn xem cây mai của nàng sống ra sao.
Nàng đào phải giun đất, la oai oái.
Nàng bị mắc kẹt trên cành cây, không dám nhúc nhích.
Nàng hái đào bị ong chích vào mắt, sưng húp đến mức chỉ còn một khe nhỏ.
Nàng xé sách trộn cơm cho chó ăn, bị cha nàng dắt chó đuổi chạy khắp nơi.
…
Không biết từ khi nào ta lại phải lòng nàng, chỉ là bỗng một ngày, đứa trẻ lem luốc đáng ghét ấy bỗng trở nên xinh xắn, thanh tú. Vừa nhìn thấy nàng, ta liền vui mừng, vừa nghĩ đến việc nàng sẽ trở thành vợ người khác, trong lòng lại chua xót khôn nguôi.
May thay, kẻ đã đính ước với nàng là một tên mù lòa, ngu ngốc.
Ta chưa bao giờ là người quang minh lỗi lạc, dù phải dùng mọi thủ đoạn, ta cũng sẽ đạt được ý nguyện, nhất định sẽ đạt được.
Sơn Thần đã có tư tình, còn có thể gọi là Thần sao? Nhưng điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
Ta chỉ cần có nàng, vậy là đủ rồi.