Khu vực bóng tối quen thuộc, vẫn là người bí ẩn quen thuộc. Chỉ là, một lần nữa, kẻ đó lại đang thao tác gì đó.
-”Phó bản lần này quá nguy hiểm, tạm thời ∞, lần phó bản sau sẽ khóa lại.”
-” Rè…rè… rõ ràng ngươi đã hứa…”
-”Ta chỉ có… lần tới… nếu không …”
Bíp… bíp …bíp
——-•—----•—----
Bảng thông báo lúc này bất ngờ hiện lên.
Tên người chơi: ???
Số hiệu: 44
Tuổi: ??
Giới tính: Nam
∞: 30.
Ủa. Gì vậy. Tưởng chức năng ∞ đã bị khóa rồi chứ. Tôi còn lo lắng lần này sẽ khó khăn hơn nhiều. Nhưng nếu nó đã quay trở về vậy thì tung hoành thôi.
Tôi hùng hổ đi đến cổng nhà hát, từ xa xa đã nhìn thấy từ phía cánh cổng nhà hát, có một chú hề. Nó bị gãy mất một tay trái và một chân phải, tay trái xách một cái túi, có bộ mặt kinh dị nhảy lò cò đến bên phía tôi. Nó chìa ra cái túi bên trong là những cục tròn màu đỏ nhớp nháp, muốn tôi mua một ít. Lúc này, trên không trung, tấm bảng thông báo lại quen thuộc hiện ra.
A. Lấy tiền ra mua một ít theo yêu cầu của nó.
B. Trực tiếp lắc đầu từ chối sau đó đi sang chỗ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-tac-sinh-ton-2-nha-hat-bong-toi-bi-nguyen-rua/chuong-2.html.]
C. Bỏ chạy thật nhanh khỏi đó.
D. Lao tới cướp lấy cái giỏ trong tay nó, chạy đi.
Mê kể chuyện ma - kể chuyện hay
Lần này khác với những phó bản trước. Lúc trước chỉ có ba sự lựa chọn thôi, lần này thì tăng đến bốn rồi. Phương án B hoặc D không mấy khả thi, vì khả năng cao sẽ bị g.i.ế.c hơn là sống sót. Tôi suy nghĩ, phân vân không biết phải chọn đáp án A hay C. Thôi thì tuân theo quy tắc, đánh liều chọn C vậy. Tôi giơ tay chạm lên bảng, chọn đáp án C, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Chú hề vốn ban đầu vẫn còn vui vẻ, nhìn thấy tôi bỏ chạy khỏi nó bèn dùng sức rượt theo tôi, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp. Một cảm giác quen thuộc xuất hiện, cùng với đó là cảm giác đau nhói nơi cái cổ, và cái đầu của tôi từ từ rơi xuống, phản chiếu hình bóng chú hề quỷ dị trong đêm tối.
Hítt. Cảm giác bị g.i.ế.c quả nhiên không phải là cảm tốt lành gì, cho dù bị g.i.ế.c bao nhiêu lần cũng không quen với nó được. Nhìn con số 30 bây giờ lại tụt thêm xuống còn 29, tôi quay trở về với trạng thái cũ, sau đó nhấn chọn A.
Tôi lấy từ trong túi, không biết có từ bao giờ một vài tờ tiền giấy cũ nhàu nát đưa cho chú hề phía đối diện. Lúc này, trên đầu của chú hề xuất hiện một dòng chữ to lớn, sáng chói.
Người bán vé.
M* kiếp, như thế tại sao không xuất hiện ngay từ đầu đi, hại tôi phải bỏ chạy rồi mất đi một mạng. Theo quy tắc, phải mua vé từ người bán vé. Vì nếu không có vé, sẽ bị người soát vé g.i.ế.c chết.
Thế là tôi đứng đợi nó nhận tiền, rồi lấy ra một mớ những cục màu đỏ đỏ. Nó hỏi tôi,rằng tôi muốn mua bao nhiêu.
A. Tôi đổi ý rồi, tôi không muốn mua nữa.
B. Lấy cho tôi 3 cái là được.
C. Số 4 đẹp, lấy cho tôi 4 cái.
D. Cậu có bao nhiêu, tôi lấy hết.
Theo quy tắc, đối với người bán vé thì không được quá tham lam hoặc keo kiệt, vì như thế sẽ chọc giận người bán vé. Có lẽ phương án B và C là an toàn. Vì vậy, lần này tôi không do dự mà giơ tay chọn vào đáp án C, chọn mua 4 cái. Nghe tôi nói, lúc bấy giờ, chú hề liền móc ra từ trong túi ra bốn cục gớm ghiếc đưa cho tôi, nhận lấy tiền rồi vui vẻ nhảy lò cò rời đi.
Cuối cùng cũng đã vượt qua được cửa ải đầu tiên. Sau khi vào trong rạp, tôi theo đường dẫn đến khu chiếu kịch đầu tiên. Trên sân khấu là vở kịch " Romeo và Juliet."