QUÝ PHI MẶC KỆ ĐỜI - 7
Cập nhật lúc: 2025-10-02 06:46:32
Lượt xem: 401
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14.
Ta và Tiêu Dục đạt một sự thỏa hiệp. Nhà họ Tiết giao nộp binh quyền, nhúng tay chính sự. Ta ở hậu cung hòa khí bốn phương, ràng buộc phi tần để thể yên lòng. Hoàng tử công chúa hòa thuận, bình an lớn lên.
A Bảo dần trưởng thành, bộc lộ tài năng phi phàm, thông minh trị quốc giỏi như Tiêu Dục, cường tráng như nhà họ Tiết. Tiêu Dục buông tay cho nó tham gia quân vụ.
Mười tám tuổi, A Bảo đại phá Mạc Bắc, thảo nguyên quy về Trung Nguyên, còn lợi hại hơn cả ông ngoại. Triều đình mặc nhiên xem nó là Thái tử. Tiêu Dục cũng dần giao một nửa chính sự cho A Bảo xử lý.
Người rảnh rỗi, nhiều thời gian dạo quanh hậu cung, phần lớn là ở cung của . Ta vẫn thấy phiền. Ta dạy các quý phi chơi mạt chược, vốn đang vui vẻ, nhưng từ khi xen , họ chẳng thèm gọi đến nữa. Đáng ghét!
Hắn hắt xì:
“Minh Ý, đang mắng trẫm trong lòng chứ gì?”
Ta cúi đầu lườm: “Thần .”
Hắn :
“Nàng thích gạt trẫm nhất còn gì. Sao vui ? Vì trẫm chậm chạp lập Kỳ nhi Thái tử ?”
Ta bật , lắc đầu:
“Bệ hạ, bao nhiêu năm , ngài vẫn hiểu thần ?”
Hắn nghiêng , chẳng màng đến lời :
“Kỳ nhi văn võ song , ai cũng phục. chỉ một điểm khiến trẫm yên tâm.”
Ta vô thức hỏi: “Điểm gì?”
Hắn nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm, ngón tay cái lướt qua má khiến run lên. Thanh âm vang lên thương tiếc tàn nhẫn:
“Nó quá phụ thuộc mẫu . Nếu là ruột thì cũng thôi, nhưng ngươi là tú hú chiếm chỗ, trẫm thể yên tâm ?”
Toàn lạnh ngắt. Hắn phất tay, lập tức Tiêu Kỳ và Tam hoàng tử Tiêu Duệ dắt Quốc sư bước .
Tiêu Dục khẽ :
“Kỳ nhi, lời phụ hoàng và Tam ca con , con thể tin. lời Quốc sư , thể là giả? Nếu còn tin, tự con hỏi nàng .”
A Bảo của im lặng lâu. Cuối cùng nó nhắm mắt, dường như dốc hết sức lực mà :
“Không cần nữa, phụ hoàng. Nhi thần chuẩn ... rượu độc .”
Ta mỉm . Ta vốn ghét dây dưa, bèn đón lấy chén rượu độc, một uống cạn. Trước khi ngũ giác tan biến, thấy ánh mắt Tiêu Duệ hả hê, Tiêu Dục thỏa mãn, tiếng Lệ Chi gào xé ruột gan:
“Lục hoàng tử! Sao ngài thể g.i.ế.c mẫu ?”
Chỉ là A Bảo thêm một nào.
15.
Tiết Quý phi của Đại Khải, qua đời năm Càn Nguyên thứ ba mươi bảy. Đế vương đau buồn khôn xiết, truy phong là Chiêu Ý Hoàng hậu, lập Lục hoàng tử Tiêu Kỳ Hoàng thái tử. Vì bi thương quá độ, đầy hai tháng Đế vương cũng băng hà trong cung. Tam hoàng tử Tiêu Duệ thủ hiếu linh cữu Tiên đế, bất ngờ cũng theo.
Tân đế đăng cơ, kế thừa đại thống.
……
Khi tỉnh dậy, thấy Lệ Chi đang nấu canh. Đầu óc choáng váng như trở trạng thái mụ mị khi tăng ca quá sức. Thấy mở mắt, Lệ Chi vui mừng khôn xiết:
“Nương… phu nhân, tỉnh !”
Nàng vội nhét tay một phong thư:
“Mau, tranh thủ lúc còn ngất , xong trả lời lấy một câu . Một ngày phái tới hỏi đến ba , phiền c.h.ế.t mất!”
Khóe môi khẽ cong lên. là trẻ con, tính nôn nóng chẳng sửa . Mở thư , chữ quen thuộc hiện ngay mắt, viền mắt chợt cay xè.
“Mẫu , mong khoẻ mạnh..
Tam ca quả quyết với con rằng, mẫu mẫu của con, con thầm trong bụng suýt chết. Con từ sớm .
Cái buổi chiều hôm đó, khi mẫu mở mắt con đầu tiên, con . con thể trách ? Sao thể hận ? Người vốn thích tranh đấu, thế mà vì con mà bày mưu với Thục phi, khiến Thái hậu nhiễm bệnh, ép Tam ca rớt đài. Người vì báo thù cho mẫu phi con mà dám phạm tội lớn trong thiên hạ, hạ độc phụ hoàng, khiến ông ngoài mạnh trong yếu, buộc sớm để con nhiếp chính.
Người từng , thì tỷ tỷ Lệ Chi là cao thủ dùng độc. từ khi mẫu phi mất, con chẳng còn là một đứa trẻ. Năm con mới năm tuổi, mẫu hẳn thể tưởng tượng nổi, đầu thấy , trong lòng con nghĩ đến trăm ngàn cách g.i.ế.c c.h.ế.t . Vậy mà về , con dần dần sợ hãi, sợ thấu nỗi lòng của con sẽ thấy con ghê tởm. con thể sửa chữa nữa.
Khi cha con Tiêu thị phát hiện bí mật của , con lập tức hạ quyết tâm tương kế tựu kế, đưa rời khỏi cung. Thà con chủ động cách xa, còn hơn để khinh ghét.
Con , mỗi một ngày trong cung đều khiến tự do. Con đến từ nơi nào, nhưng từ nay về , thể đến bất cứ . Con chuẩn đủ ám vệ, thiên hạ rộng lớn, nơi cũng thể là nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-phi-mac-ke-doi/7.html.]
Mẫu , khi còn nhỏ con từng hỏi: nếu trời sập xuống thì ? Người : trời sập thì cứ coi như tấm chăn mà đắp. Con ngưỡng mộ sự tự do trong lòng , nhưng nay con thể khẳng định, chỉ cần con vua Đại Khải, trời của Đại Khải sẽ bao giờ sập xuống .
A Bảo trưởng thành , con trai thể bảo vệ mẫu . Chỉ là… khoảnh khắc cuối cùng, khi chịu con thêm một , con thật sự buồn.
Mẫu , thực sự xin .”
Đọc xong một lá thư. Nước mắt rơi như mưa. A Bảo của , mẫu thể khinh ghét con chứ? Trái tim sớm héo úa, chẳng còn vì sống c.h.ế.t mà đập nữa. Thế nhưng mạch m.á.u vẫn chậm rãi rung lên chỉ bởi một câu , một nụ của con. Mười mấy năm cứu rỗi con, nào chẳng cũng là cứu rỗi chính bản đó ?
Ngày hôm đó, con. Ta rõ đó chỉ là một màn kịch, chỉ sợ chạm ánh mắt của con, sẽ nhịn mà bật . Kiềm chế cũng khổ sở lắm .
Mẫu hiểu con, nhưng con chẳng hiểu mẫu gì cả. A Bảo, đúng là đáng đ.á.n.h đòn mà. Đợi du ngoạn non nước đủ , sẽ về đ.á.n.h con một trận.
Phiên ngoại:
Nhị công chúa tin Tiết Quý qua đời, phát điên lao về cung, xông thẳng điện của Tiêu Kỳ, lóc tay đ.ấ.m chân đá.
“Sao ngươi tin lời kẻ gian, dám dùng độc hại mẫu phi của ! Nàng là mẫu phi của ngươi đó! Tiết Quý phi như , đối xử với ngươi như mà!”
“Cho dù… cho dù thật sự như lời phụ hoàng thì nàng cũng từng hại ngươi! Ba năm phụ hoàng gả hòa , chính là Tiết Quý phi cầu khẩn khổ sở mới thoát nạn. Người đến , các ngươi… các ngươi hại nàng! Đồ súc sinh! Họ Tiêu các ngươi một ai ! Rồi cũng sẽ báo ứng thôi!”
Nàng đến gần như ngất lịm. Vài năm , nàng đón Trần Quý phi về phủ công chúa, từ đó cung nữa. Mãi đến khi Trần Quý phi khuyên nhủ nên cung thắp nén hương cho Tiết Quý phi, nàng mới bước hoàng cung. Ai ngờ, trong cũng điện cũ của Tiết Quý phi, nàng bất ngờ thấy một phụ nữ giống hệt Tiết Minh Ý đang thảnh thơi ghế dựa đung đưa. Người đó đang ăn một cây xúc xích bột, ngẩng đầu :
“Muốn ăn cũng cho con. Về nhà tìm xin mẫu phi con cho .”
Nhị công chúa bụm miệng, lùi mấy bước. Hôm , nàng hiếm hoi xuất hiện tại Ngự thư phòng, mang theo một đống lễ vật quý giá, chất thành đống mặt Tân đế.
Tiêu Kỳ bất lực:
“Nhị tỷ, tỷ ngày mai bá quan văn võ cùng dâng tấu buộc tội tỷ hối lộ quân vương ?”
Nhị công chúa gượng:
“Tỷ tỷ trách lầm , đặc biệt tới nhận tội. Đây đều là đồ mà tỷ phu trân quý, tỷ trộm hết đem đến cho . Mau xem thích ?”
Trong lòng Tiêu Kỳ cảm thấy buồn , ngoài mặt bộ thản nhiên:
“Ồ, cũng thường thôi.”
Nhị công chúa nghiến răng:
“Đệ chờ đó, sẽ lấy cả đồ giấu kín nhất đáy rương, mang tới cho !”
Rốt cuộc Tiêu Kỳ cũng bật , gật đầu:
“Được, coi như một việc.”
Nhị công chúa thở phào nhẹ nhõm, ghé sát hỏi:
“Tiết… mẫu phi khi nào thì ?”
Sắc mặt Tiêu Kỳ dịu dàng:
“Nàng thì .”
…………..
Ở thời cổ đại, cuối cùng cũng coi là qua đời vì tuổi già. Sống đến chín mươi tám tuổi, còn tiễn cả A Bảo . Thanh thản nhắm mắt.
Khi mở mắt nữa, trở về hiện đại. Cái bàn việc quen thuộc lập tức kéo về thực tại. Tên cấp còn độc tài hơn cả Tiêu Dục quẳng xấp hồ sơ lên bàn , vang lên một tiếng “rầm”.
“Công ty là chỗ cho cô ngủ ? Cô còn nữa ?”
Ta ngây giây lát bật . Ném thẻ nhân viên lên bàn:
“Ném cái quần què. .”
Trong ánh mắt sững sờ của đồng nghiệp, hiên ngang bước ngoài. Ngoài , nắng vàng rực rỡ, gió mát dịu dàng. Cảm giác còn sống thật bao. kịp vui quá ba giây, chán nản. Không việc thì sống thế nào bây giờ a a a a a!
Chưa kịp điên cuồng kêu trời, một tờ hồ sơ công ty đưa tới mặt. kinh ngạc đầu. Thế mà thấy A Bảo. Hắn mang dáng vẻ tuổi đôi mươi, ngượng ngùng:
“Xin mẫu , con lời . Đời con lao lực quá độ, sớm xuyên tới đây. may mắn là giờ con sự nghiệp riêng. Nếu mẫu việc, con thể cho một vị trí.”
Ta gạt tờ hồ sơ .
“Không, khỏi cần. Ăn bám con là .”