QUÝ PHI MẶC KỆ ĐỜI - 5

Cập nhật lúc: 2025-10-02 06:45:01
Lượt xem: 312

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

8.

Thục phi sai mang đến cho nhiều trang sức quý giá, tuy lời nào nhưng tỏ ý xin rõ ràng. Lệ Chi bình phẩm:

“Nương nương, đây bắt nạt ai cũng là quang minh chính đại, từng chơi trò ngấm ngầm. Thục phi quả là quá đáng.”

Ta: “… Bảo t.h.ả.m như .”

Lệ Chi thắc mắc:

“Nương nương, còn bênh vực Thục phi?”

Ta thở dài:

“Nàng nhắm thì , nhưng tuyệt đối thể ảnh hưởng đến tình cảm của bọn trẻ. Huynh tỷ thương yêu . Nếu từ nhỏ chia rẽ, lớn lên sẽ ?”

Lệ Chi nghĩ mãi cũng hiểu, đành gọi mang món ngon . Hoàng đế đến cung ngày càng nhiều. Dù ban đêm , cũng nhất định ghé ăn bữa tối. Ta thấy phiền. Ăn cơm là chuyện sung sướng, thích phiền. Thế nên thường tranh thủ ăn một ít.

Hôm nay, nhờ Tiểu A Bảo mua tiểu long bao nóng hổi và bánh gạo hoa quế. Ta ăn sạch cả đĩa tiểu long bao. Quả nhiên, ăn xong thì Tiêu Dục tới. Hắn nhón một miếng bánh gạo, nếm thử:

“Lạ thật, ngửi như mùi thịt, mà ăn chẳng thấy.”

Ta khựng đũa, đưa thêm miếng nữa cho :

“Hẳn là bệ hạ lo việc nước mệt nhọc quá độ, sinh ảo giác thôi. Thần sẽ cho dọn cơm ngay.”

Ta dậy, cửa điện đẩy mạnh. Đại cung nữ của Thái hậu vội vã xông , quỳ xuống dập đầu:

“Bệ hạ! Không xong , Thái hậu nương nương ăn đồ trong phố, trúng độc hôn mê bất tỉnh!”

Tiêu Dục kinh hãi. Ta cũng giật kinh hãi. Nội thị bên cạnh vội hỏi:

“Thái hậu ăn gì? Không là bánh gạo hoa quế chứ?”

Cung nữ lắc đầu: “Không .”

Chúng đồng loạt thở phào một nhẹ nhõm. Ai ngờ, nàng tiếp lời:

“Là tiểu long bao. Tiểu long bao độc!”

Lệ Chi hét toáng. Ta cũng hét toáng lên.

Tiêu Dục: “?”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ôm cổ họng, tuyệt vọng ngã thẳng xuống đất.

9.

Khi tỉnh , thấy Tiểu A Bảo gục ngủ bên cạnh giường, còn Tiêu Dục đang xử lý chính sự ở chiếc bàn gần đó. Thấy mở mắt, chỉ hờ hững liếc qua:

“Tạ Minh Ý, nàng giỏi giấu đồ ăn lắm nhỉ.”

À… chuyện . Ta gượng:

“Có chút, chút thôi.”

Hắn đặt tấu chương xuống, qua ánh lửa và bóng tối mà thẳng :

“Về ăn bao nhiêu thì cứ ăn, cần giấu, cũng cần sợ trẫm vì thế mà ghét bỏ nàng.”

Ta vốn mệt mỏi, tỉnh dậy nên đôi mắt ngấn nước như sắp . Tiêu Dục hiểu nhầm, cất giọng đầy tình ý:

“Trẫm hạ chỉ, khôi phục nàng Quý phi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-phi-mac-ke-doi/5.html.]

Ta ngẩn : “Tạ ơn bệ hạ.”

Một lát mới nhớ : “Thái hậu thế nào ạ?”

Ánh mắt phức tạp:

“Bà trúng độc nhẹ hơn nàng nhiều. Rốt cuộc nàng ăn bao nhiêu?”

Ta ngượng ngùng: “Ờm… cũng ít.”

“Đã tra rõ ? Là ai hạ độc?”

Trong mắt thoáng lướt qua một tia sắc lạnh:

“Một cung nữ từng Thái hậu trách phạt nên ghi hận trong lòng. Nhân lúc hỗn loạn, nàng bỏ độc món Thái hậu thích ăn nhất, liên lụy đến cả nàng.”

Ta khẽ thở dài: “Ta thì . Lại thực sự liên luỵ đến Thục phi tỷ tỷ.”

Hắn hừ lạnh:

“Bất kể , cố ý vô tình, trẫm tước phong hào, giáng nàng Mỹ nhân, chuyển đến Phong Hoà cung.”

Ta cau mày: “Bệ hạ…”

Hắn phẩy tay: “Đừng cầu xin. Con trai dạy xong, việc nhỏ cũng hỏng, nàng đáng nhận tội.”

Ta rũ mắt: “Chỉ tội cho Tam hoàng tử thôi.”

Hắn nắm lấy tay :

“Từ nay, phiền nàng chăm sóc Thụy nhi nhiều hơn. Trẫm quan sát mấy ngày nay, lũ trẻ đều thích nàng.”

Ta dịu giọng: “Xin bệ hạ yên tâm, thần sẽ thật .”

10.

Chuyện Thái hậu nghiêm khắc với cung nhân nên trả thù nhanh chóng lan khắp hậu cung. Bà một trận bệnh nặng, từ đó sức khỏe sa sút. Ngược , nhân duyên của hơn . Ngay cả Lâm Quý phi vốn cao ngạo cũng thỉnh thoảng tới xin chỉ dạy cách nấu vài món ăn.

Tam hoàng tử tính tình ngày càng cô độc, nhưng còn Thục phi ép buộc bộ thời gian việc học. Ngược , bộc lộ thiên phú về y thuật. Ngày ngày từ sáng đến tối đến cung Thái hậu hầu bệnh, miệng mẫu chuộc tội. Là một đứa trẻ thông minh.

Tiểu A Bảo thì bớt áp lực, chứng lải nhải cũng đỡ nhiều. Thừa lúc nó sức lực, dạy nó tập đàn cầm.

“Đánh đàn giúp tu dưỡng tâm tính, lợi ích nhiều lắm.”

Nó lấy tay che tai:

mẫu phi, gảy đàn ?”

Ta lập tức thu tay, mời hẳn thầy đến dạy nó. Quả nhiên nó thích, còn khoe khoang với tỷ . Ban đầu Nhị hoàng tử chê bai, nhưng kéo thử một , mới phát hiện bản trí nhớ siêu phàm nhưng mù âm nhạc. Một đứa trẻ nhỏ vì thế mà sụp đổ. Nó bắt đầu nhận thiên tài diện. Từ đó trong lớp học còn khinh thường tỷ nữa.

Tiểu A Bảo ngày càng vui vẻ.

Cuối thu, Lệ Chi bấm đốt tay tính toán:

“Nương nương, Tiết tướng quân sắp khải hồi triều .”

Nhanh thật. Ta khép mắt, lắng âm thanh ngoài song cửa sổ:

“Gió lạnh quét qua mái hiên, lá ngô đồng rụng vẽ thành dáng thu.”

Gió nổi, trời cũng trở lạnh.

 

Loading...