QUÝ PHI MẶC KỆ ĐỜI - 4
Cập nhật lúc: 2025-10-02 06:44:47
Lượt xem: 357
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6.
Đêm xuống, kể cho nó câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ để ru ngủ. Tiểu A Bảo vẫn còn ủ rũ, cúi đầu cụp mắt, nhiều thôi. Ta véo mũi nó:
“Có chuyện thì , bằng tối nay sẽ mơ thấy đấy.”
Nó rũ mi mắt, ôm cổ thì thầm:
“Mẫu phi, là mẫu phi của Tam ca - Thục phi nương nương tố cáo . Tam ca với Thục phi cãi , bọn con trộm . Con, Nhị ca và Nhị tỷ… chúng con sẽ chơi với Tam ca nữa.”
“Ồ,” bộ ngạc nhiên, “Các con tai thính như , giỏi lắm. Sau ban đêm bớt sách , nếu thì thắp đèn sáng, giữ cho mắt cũng tinh như tai mới .”
Nó ngẩn một chút gật đầu, ngáp dài:
“Mẫu phi, con buồn ngủ quá.”
Ta kéo chăn đắp kín cho nó, dịu dàng :
“Ngủ ngon, chúc con mơ .”
Nó khúc khích :
“Con sẽ đ.á.n.h bại bà ngoại sói già trong mơ!”
Ta cũng bật :
“Con nhất định sẽ là thợ săn lợi hại nhất.”
Nó mệt mỏi, mắt díp , bàn tay nhỏ còn nắm chặt vạt áo , mơ màng lẩm bẩm:
“Con sẽ bảo vệ mẫu phi.”
Tim khẽ run rẩy, nhẹ nhàng rời . Ánh đèn cung điện rực sáng. Ta tranh thủ khi đêm sâu, dẫn Lệ Chi tới Ngự thư phòng. Thái hậu ăn món vặt, tuyệt đối dám tự tay mang tới. Nhỡ xảy chuyện gì, tội danh “Tiết gia mưu phản” sẽ chắc như đinh đóng cột mà giáng xuống đầu. Thông báo xong, Tiêu Dục nhanh cho gọi .
Hắn bằng ánh mắt thản nhiên:
“Mấy hôm còn chịu giữ trẫm , nay chủ động tới? Nếu vì Thái hậu trách phạt mà đến than phiền thì khỏi cần mở miệng.”
Ta khẽ , lặng lẽ . Mãi đến khi nghi ngờ hỏi:
“Nàng đang nghĩ gì?”
Ta ngẩng đầu lên: “Thần đang nghĩ, lẽ bao năm qua sự ngạo mạn, ngang ngược, lỗ mãng của thần khiến bệ hạ thất vọng, cho nên bệ hạ mới nghĩ như .”
Bốn mắt , Tiêu Dục thở dài:
“Minh Ý, là trẫm sơ sót với nàng.”
Ta tiến lên, hành lễ: “Thần cũng sơ sót với bệ hạ.”
Hắn bất ngờ nắm c.h.ặ.t t.a.y . Rất lâu , mới hỏi:
“Nàng tới tìm trẫm đêm nay, là vì việc gì?”
Ta thẳng vấn đề:
“Thái hậu nương nương nếm thử món ăn trong cung thần . Thần nghĩ, nếu chỉ đơn thuần đưa tới thì chẳng gì mới mẻ. dịp sinh nhật Thái hậu sắp tới, chi bằng học theo dân gian, dựng một con phố ẩm thực dài, những món lạ mà trong cung từng , mở cho khắp trong cung cùng tham dự, náo nhiệt Thái hậu vui lòng. Ý bệ hạ thế nào?”
Tiêu Dục ngẫm nghĩ gật đầu:
“Ý kiến . Vậy để nàng chủ trì ?”
Ta ngẩn : “Ơ?”
Hắn : “Ý kiến là của nàng, chẳng lẽ nhường công lao cho kẻ khác?”
Ta dịu dàng đáp:
“Danh tiếng của thần … vốn chẳng gì. Việc khoe khoang thế nên ít thì hơn. Hơn nữa thần góp ý , các tỷ khác cũng nên góp sức. lúc sắp tới sinh nhật Tam hoàng tử, chi bằng để Thục phi tỷ tỷ chủ trì thì ?”
Tiêu Dục bật :
“Nàng hiền phi, trẫm thể thành ?”
Ta hành lễ tạ ơn.
7.
Thục phi việc quả thật hiệu suất cao, chẳng bao lâu dựng nên một “phố ẩm thực” quy củ đấy. Nghe Thái hậu vô cùng vui mừng. Ta cũng vui mừng. Buổi sáng, khi Tiểu A Bảo học, còn mơ màng dặn dò trong cơn buồn ngủ:
“Tan học đừng chạy lung tung, nhớ mua món ngon về cho mẫu phi.”
Lúc nào nó cũng vẻ lớn, gật gù đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-phi-mac-ke-doi/4.html.]
“Biết ạ!”
Rồi ngủ thêm mấy ngày. Vài hôm bày quán vỉa hè mệt quá . Ngủ bù đủ giấc, chọn một buổi chiều hoàng hôn rực rỡ để phố ẩm thực của Thục phi dạo một vòng. Ừm… Không hề kém gì hiện đại, chẳng chất phụ gia.
Vài vị hoàng tử công chúa tay nắm tay, cùng vui vẻ dạo phố. Chỉ Tam hoàng tử gạt ngoài, thui thủi trong một góc. Ta phía , cái bóng dài phủ trọn lên hình nhỏ bé cô độc . Hắn giật đầu:
“Tiết mẫu phi?”
Ta xổm xuống, dịu giọng hỏi: “Sao vui ?”
Đôi tai đỏ bừng:
“Hẳn là Lục với . Là mẫu phi của tố cáo khiến trách phạt, khiến tỷ còn nếm thử món ngon của .”
Ta bật khẽ:
“Thế nên con vì chuyện mà cãi với mẫu phi của ?”
Hắn chần chừ gật đầu. Ta gõ nhẹ lên đầu :
“Mẫu phi là vì cho con, sợ con những thứ ngoài phận mê hoặc. Sao con thể giận nàng? Nàng mới là thương con nhất đời.”
Khóe mắt hoe đỏ, giọng ngượng ngùng:
“ tỷ giận , chẳng ai chịu chơi cùng cả.”
Ta dỗ dành:
“Vậy là họ sai. Tiết mẫu phi sẽ bảo họ xin con.”
Chưa kịp để phản ứng, lập tức cất giọng gọi lớn:
“Tiêu Kỳ, đây!”
Đằng xa, Tiểu A Bảo ngơ ngác quanh. Khi ánh mắt bắt gặp , nó nở nụ tươi rói, lon ton chạy tới, tay kéo Nhị tỷ một bên, Nhị ca một bên. Ba đứa trẻ thấy Tam hoàng tử thì đồng loạt xụ mặt. Ta hỏi:
“Có thích con phố ?”
Chúng đồng thanh: “Thích ạ!”
Ta hỏi: “Có thích những món ngon ?”
“Thích ạ!”
Ta hỏi tiếp: “Biết ai dựng nên con phố ?”
Âm thanh nhỏ hẳn, mặt mũi đỏ bừng: “Thục mẫu phi.”
Ta :
“Là Tam hoàng tử nhờ mẫu phi của dốc sức chuẩn . Vậy các con điều gì với Tam ca Tam ?”
Nhị công chúa hừ lạnh, đầu sang chỗ khác. Nhị hoàng tử im thin thít. Tiểu A Bảo nghiêng đầu lớn tiếng rõ ràng:
“Cảm ơn Tam ca!”
Nhị công chúa tức giận đến mức giậm chân:
“Tiểu Lục! Mẫu phi của tố cáo đó!”
Ta nhịn :
“Biết sai mà sửa, chẳng gì đáng quý bằng. Thục phi dùng hành động xin , cũng tha thứ . Các con trút giận lên Tam hoàng tử, chẳng sai ? Nên gì nào?”
Tam hoàng tử hoảng hốt lắc đầu:
“Không , Tiết mẫu phi…”
Mấy đứa trẻ im lặng hồi lâu. Rốt cuộc vẫn là Tiểu A Bảo :
“Xin Tam ca!”
Nhị hoàng tử cũng khẽ : “Tam , xin .”
Nhị công chúa đá loạn mấy viên sỏi bất chợt ngẩng đầu, nắm tay Tam hoàng tử:
“Tam ca, chúng cùng chơi nào!”
Trẻ con giận cũng nhanh mà hòa cũng nhanh. Chẳng mấy chốc ríu rít kéo chạy xa. Ta lắc đầu bật , cùng Lệ Chi trở về cung.
Vừa , chợt thoáng thấy bóng mặc áo đen lướt qua…