Quy cố hương - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-18 06:36:15
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5
Đầu xuân, ven đường nở rất nhiều hoa dại.
Lý Thanh Hà cẩn thận cất tấm ảnh vào túi áo khoác phao, không lấy ra nữa.
Anh ta nói cô gái đó chắc chắn không phải vợ anh ta.
"Cô gái đó xinh đẹp như vậy, chữ cũng đẹp."
"Không giống tôi, chỉ biết viết hai chữ."
Tôi ngạc nhiên.
"Anh không biết viết chữ?"
Lý Thanh Hà lắc đầu, giơ ra hai ngón tay: "Chỉ biết hai chữ."
Anh ta kéo tay tôi, rồi dùng bàn tay trái còn lại của mình, từng nét từng nét, ngượng nghịu viết vào lòng bàn tay tôi.
Đây là lần đầu tiên, tôi thấy Lý Thanh Hà nghiêm túc như vậy.
Cũng là lần đầu tiên, cảm thấy cơ thể đầy máo tươi này của anh ta, lại tỏa sáng rực rỡ đến thế.
Rất lâu sau khi anh ta viết xong, tôi mới ngẩng đầu lên trong sự kinh ngạc.
"Anh viết là, Hoa Hạ?"
Anh ta cười toe toét, vô cùng mãn nguyện.
"Xem ra, tôi không viết sai..."
Hoa Hạ, Hoa Hạ.
Rốt cuộc là người như thế nào, mới có thể sau khi chớt đi và quên hết mọi thứ, vẫn nhớ phải đến Bắc Kinh, nhớ hai chữ "Hoa Hạ".
"Anh có biết, hai chữ Thanh Hà, có ý nghĩa gì không?"
Tôi nắm lấy tay anh ta, toàn thân run rẩy viết vào lòng bàn tay anh ta, thành ngữ đó.
"Hải yến hà thanh." (diễn tả một ý niệm về một đất nước thái bình, thịnh trị, nơi cuộc sống người dân an vui, không có thiên tai hay chiến loạn.)
"Ý gì?" Anh ta chớp mắt, khó hiểu nhìn tôi.
Tôi kéo lại chiếc áo bông rách nát của anh ta đang mặc trên người, tiếp tục đi về phía Bắc Kinh.
Anh ta đi theo sau tôi, không ngừng hỏi han.
"Lê Phỉ, cô vẫn chưa nói?"
"Hải yến hà thanh, là ý gì?"
"Hải yến hà thanh à..." Tôi quay người lại, đi đối diện với anh ta.
"Hải yến hà thanh, là đeo khăn quàng đỏ, bẻ ngón tay học tính toán."
"Là những hàm số học mãi không hiểu, những bài thơ cổ học mãi không thuộc.”
“Là lời tỏ tình của nam sinh cầm hoa dưới ký túc xá nữ.”
“Là chín giờ sáng đến năm giờ chiều, người qua lại trên tàu điện ngầm; những ngày lễ tết, bạn bè thân thích tụ họp rồi lại chia ly..."
Lý Thanh Hà ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Cuối cùng vô cùng kinh ngạc nói một câu.
"Lê Phỉ, nghe có vẻ, cô rất có văn hóa."
Tôi bị anh ta chọc cười, nhưng lại có một dòng lệ lăn dài trên khóe mắt.
"Nói tóm lại."
"Chính là mọi người đều có thể mặc áo khoác phao, ăn bánh bao bột trắng."
Tôi quay đầu đi, lau nước mắt trên mặt.
Mà Lý Thanh Hà giơ ống tay áo khoác phao, vẻ mặt kinh ngạc chặn trước mặt tôi.
"Mọi người đều có thể mặc loại áo bông này sao?"
"Có thể."
"Không cần ngày nào cũng ăn khoai tây đông lạnh sao!"
Tôi gật đầu: "Không cần."
Anh ta sững sờ một lúc, rồi đột nhiên cười lớn.
"Thật tốt."
"Lê Phỉ, hải yến hà thanh thật tốt quá."
6
Trước ngày chúng tôi sắp đến Bắc Kinh, tôi xin bà chủ quán trọ âm gian một tờ giấy, tô lên đó màu đỏ và năm ngôi sao.
Nhìn lá cờ đỏ thắm đó được dán lên một chiếc đũa dài, bà chủ hỏi tôi định làm gì?
Tôi cười mà không nói, vào phòng tìm Lý Thanh Hà.
Lá cờ đỏ nhỏ bé được giơ lên trước mặt anh, tôi nói với anh rằng nơi chúng tôi sắp đến có một quảng trường.
Trên quảng trường sẽ có một lá cờ rực rỡ, nó sẽ tung bay trong gió, nói với vô số người giống như anh một câu.
"Con ơi, chào mừng về nhà."
Lý Thanh Hà sững sờ hồi lâu, cuối cùng cũng nhận lấy lá cờ đỏ vào tay.
Tôi mong đợi, mong đợi có thể đưa Lý Thanh Hà về nhà, cũng mong đợi có thể đưa chính mình về nhà.
Đêm đó tôi khó vào giấc, tôi sợ "cận hương tình khiếp", cũng sợ lại nhìn thấy những cảnh tượng kinh hoàng đã trải qua khi còn sống.
Tôi trằn trọc, mãi đến khi bình minh ló dạng mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Nhưng khi tỉnh lại, Lý Thanh Hà đã biến mất.
Người hầu trong quán trọ nói nửa đêm có một người đàn ông mặc áo bông đen, vác súng, cúi đầu xông về phía bắc.
Tôi nhìn theo hướng anh ta chỉ.
Phía bắc, đó là hướng ngược lại với Bắc Kinh.
"Người đó nói trận chiến vẫn chưa kết thúc, anh ta không thể làm lính đào ngũ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-co-huong/chuong-2.html.]
Người hầu nói xong câu cuối cùng, liền vội vàng đi tiếp đãi khách.
Tôi không biết lực hút tồn tại giữa tôi và Lý Thanh Hà đã biến mất khi nào, và tại sao.
Tôi chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, tay nắm chặt củ khoai tây đông lạnh mà anh ta đã tặng tôi nhiều ngày trước.
Giống như chiếc áo bông rách nát trên người, chúng rõ ràng đều là những thứ lạnh lẽo như vậy, nhưng lại khiến người ta rưng rưng nước mắt.
Tôi đuổi theo về phía bắc, con đường mà lúc đến chúng tôi đã đi hơn một tháng, chỉ mất nửa tháng là đi hết.
Tại nơi tôi và Lý Thanh Hà gặp nhau lần đầu, anh ta đứng ở cửa quán trọ âm gian nơi tôi từng ngồi xổm đợi anh, chất vấn bà chủ tại sao anh ta không qua được con sông này.
Bà chủ giải thích: "Bên đó không thuộc quyền quản lý của chúng tôi."
"Vậy bà thương lượng với họ đi, tôi đang vội tìm đội của mình!"
Bà chủ nhất thời không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể bảo anh ta đợi một lát, rồi vén rèm đi vào phía sau.
Nhưng Lý Thanh Hà đợi mãi, bà ta vẫn không quay lại.
Anh ta tức đến mức giậm chân, cuối cùng lại tức đến mức ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.
Tôi đi tới, nở một nụ cười với anh ta.
"Anh khóc trông xấu hơn cười nhiều đấy."
Câu nói này trước đây anh ta dùng để trêu tôi, giờ tôi dùng lại với anh ta, lại không có chút tác dụng nào.
Anh ta cởi chiếc áo khoác phao trên người đưa cho tôi, sụt sịt mũi nói: "Tiểu đội trưởng của tôi từng nói, không được lấy một cây kim sợi chỉ của quần chúng."
"Anh nhớ ra rồi?"
"Ừm."
Tôi gật đầu, từ trong tay áo lấy ra củ khoai tây đông lạnh anh ta đưa cho tôi, ăn từng miếng một trước mặt anh ta.
"Khoai tây tôi không trả lại anh được nữa, áo bông cũng không cần anh trả."
Tôi ợ một cái, hỏi Lý Thanh Hà có biết bây giờ là năm nào không.
"Trên đường đuổi theo anh, tôi gặp một người mặc áo bông giống hệt anh."
"Anh có muốn đi xem cùng tôi không?"
Anh ta mở to mắt, bàn tay duy nhất còn lại run rẩy, run rẩy...
"Chiến tranh, kết thúc rồi?"
Tôi không trả lời dứt khoát.
"Có lẽ vậy."
7
Trên đường đi tìm người chiến sĩ đó, anh kể cho tôi nghe về cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Năm mười tuổi, cả làng anh bị người Nhật sát hại.
Anh trốn trong hầm khoai lang tối đen, máo của cha mẹ nhuộm đỏ người anh.
Cũng năm đó, anh được đại đội trưởng phát hiện, đưa vào quân đội.
Anh không có tên, mười năm qua dân làng đều gọi anh là Tiểu Cẩu Đản.
Mà đại đội trưởng là người có học, lấy hai chữ trong "thịnh thế an khang", đặt tên cho anh là Thịnh An.
Tôi dừng bước, hỏi: "Anh không phải tên Thanh Hà?"
Anh lắc đầu, nói Thanh Hà là tên của đại đội trưởng.
Cô gái trong ảnh, cũng là vợ của đại đội trưởng.
"Bom từng quả từng quả ném về phía chúng tôi, chân của đại đội trưởng bị nổ bay."
"Lúc lâm chung, ông ấy ra lệnh cho chúng tôi bảo vệ tổ quốc.”
“Ra lệnh cho chúng tôi kiên trì giữ vững trận địa.”
“Ra lệnh cho chúng tôi, bình an trở về nhà."
Giọng Lý Thịnh An đã nghẹn ngào.
Anh không thể bước thêm một bước nào nữa, cả người tê liệt ngồi bệt xuống đất, ôm đầu khóc nức nở.
Tôi đi tới, đưa tay vỗ lưng anh.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
"Về nhà rồi, Lý Thịnh An...”
“Chúng ta, về nhà rồi."
Anh ngẩng đầu, sụt sịt mũi hỏi tôi: "Lê Phỉ cô nói, cơ thể chúng tôi đều bị nổ nát rồi.”
“Còn có ai tìm được chúng tôi, đưa chúng tôi về nhà không?"
"Có!" Câu trả lời của tôi không chút do dự.
"Anh tin không?"
"Hàng triệu người dân Trung Quốc, sẽ năm này qua năm khác, đời này qua đời khác không bao giờ từ bỏ, đón các anh về nhà."
Lý Thịnh An cười.
Nước mắt đó hòa lẫn với máo thịt, đ.â.m vào tim người ta đau nhói.
Anh tiếp tục đi về phía trước, vừa lau nước mắt vừa nói lần đầu tiên ra chiến trường anh rất sợ.
Đất vàng đều bị máo nhuộm thành màu đỏ, đồng đội xông ra về cơ bản là không bao giờ trở về.
"Sau đó tôi hỏi đại đội trưởng tại sao phải đánh trận.”
“Ông ấy nói để bảo vệ quê hương của chúng ta, vì hải yến hà thanh, thịnh thế an khang."
"Từ đó về sau, tôi không sợ nữa."
Ánh nắng xuyên qua cơ thể chúng tôi, tôi ngẩng đầu nhìn Lý Thịnh An.
Nhìn anh cong mắt cười, một tay ôm chặt khẩu s.ú.n.g trường.
Lúc đó tôi mới biết, đối với anh mà nói đó không chỉ là một khẩu súng.
Mỗi lần anh bóp cò, có lẽ sẽ khiến một người dân thoát khỏi số phận bị quân xâm lược nô lệ g.i.ế.c chóc.
Đó là công tắc có thể đưa đất nước chúng ta, tiến tới một cuộc sống mới...