3.
Gả cho Tạ Trì, là do ta mặt dày mà có được.
Trước năm mười bốn tuổi, ta ngây ngô khờ dại, sống mơ mơ màng màng, chỉ nghĩ việc hôn nhân là chuyện phải nghe theo phụ mẫu, họ bảo ta gả cho ai thì ta gả cho người đó.
Về sau ta lớn rồi, ta nhìn mẫu thân ta, nhìn tiểu thẩm, nhìn từng nữ tử trong thôn ai nấy đều giống hệt nhau, ta sợ, ta sợ trở thành họ, nhưng rồi vẫn chẳng thể tránh khỏi việc phải trở thành họ.
Bốn năm qua, ta âm thầm quan sát nam tử trong thôn, con trai nhà họ Trương, cháu trai nhà họ Ngô, đến cả đồng sinh* từng đọc qua sách vở nhà trưởng thôn. Nữ tử nàh nào cũng là từ sáng sớm tinh mơ đã dậy, làm việc đến tối mịt, chịu thương chịu khó, hầu hạ cha mẹ chồng, nhẫn nhịn cam chịu.
Cho đến một ngày, ta đi ngang qua cổng nhà họ Tạ. Thấy sân nhà lát gạch chỉnh tề, sạch sẽ trơn mịn như miếng đậu phụ, rau trồng vừa lớn vừa xanh mướt, ta sững sờ đứng ngẩn người. Phải biết nhà ta sáu miệng ăn, ruộng nương thì đã bỏ hoang lâu rồi. Trong nàh ngoài nhà đều do mẫu thân và tiểu thẩm ta xoay sở, còn một đại nam nhân như hắn lại mang theo một tiểu nha đầu mà sân nhà vẫn sạch sẽ ngăn nắp đến thế.
Lúc ấy ta mới thực sự để ý đến Tạ Trì. Ta ngày ngày đến nhìn hắn, nhìn hắn chẻ củi, gánh nước, cuốc đất trong sân, bận rộn từ sáng đến tối chẳng có lúc nào ngơi tay. Nhìn mãi, lòng ta dần d.a.o động.
Nói ra thì khiến kinh hãi thế tục, hắn là sát tinh nổi tiếng gần xa, lại còn là kẻ goá vợ. Đừng nói con gái thường dân, ngay cả góa phụ trong thôn cũng chê bai hắn. Mà xét theo vai vế, ta còn phải gọi hắn một tiếng thúc.
Nhưng ta lại cứ vừa mắt hắn. Ta chẳng quan tâm gì đến cái danh “sát tinh”, ta chỉ biết hắn từng ra tay cứu mẫu thân ta, hẳn là người tốt. Hơn nữa người trong thôn vốn là như vậy, chó này sủa, chó khác cũng sủa theo, trắng cũng bị nói thành đen.
Hắn là người siêng năng, không giống phụ thân và tiểu thúc nhà ta chỉ biết ăn không ngồi rồi. Ngày sau sống với người như vậy, chắc hẳn cũng không quá khổ.
Hắn không cha không mẹ, không họ hàng thân thích, nếu lấy hắn, ta sẽ không phải hầu hạ cha mẹ chồng, không cần nhìn sắc mặt anh chị dâu, chỉ sống cùng một mình hắn thêm một đứa nhỏ nữa, mà chăm trẻ thì có gì khó, con gái tiểu thẩm ta là tiểu Song Hỉ cũng là ta bồng bế mà lớn lên.
Hơn nữa hắn đối với con gái Trân Châu, ta nhìn là biết thật sự thương con, một đại nam nhân ngày ngày cõng con gái lên xuống như vậy, nếu là phụ thân ta, e rằng đã sớm vứt ta từ lâu rồi. Vì vậy, ngay mấy ngày trước khi tổ mẫu ta định gả ta đi, ta gõ cửa nhà họ Tạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/qua-con-bi-cuc-den-hoi-thai-lai/3.html.]
Lúc đó hắn đang luống cuống tay chân, bế Trân Châu đang khóc lóc không ngừng, dỗ con bé uống thuốc. Ta bước vào, nhận lấy bát thuốc. Dùng trò nhỏ từng hay dỗ Song Hỉ để dỗ Trân Châu ngoan ngoãn uống thuốc. Đợi khi con bé ngủ say, ta lấy hết can đảm nói với hắn:
“Tạ Trì thúc, thúc có muốn cưới vợ không?”
Đầu tiên là hắn sững sờ rồi mặt đỏ bừng lên, sau đó còn muốn đuổi ta đi.
“Ngươi… ngươi thật là hồ đồ!”
Nhưng ta đã mở miệng thì không còn biết xấu hổ nữa.
“Lấy ta, vợ, con cái, giường ấm đều sẽ có đủ cả!”
“Cái gì ta cũng làm được, từ nhỏ đã quen làm việc nhà rồi!”
“Thúc đừng thấy ta nhỏ, cái cần có ta đều có!”
“Tạ Trì thúc, thúc thật nhẫn tâm, một mình cô đơn thôi cũng được, nhưng còn Trân Châu đáng thương…”
“……”
Hắn không động lòng, đuổi không được ta thì đành cả ngày đen mặt để ta theo sau. Trước hôm nhà họ Mạnh đến hỏi cưới, ta trốn ở bờ sông, khóc từ sáng đến tối.
Về đến nhà, đúng lúc gặp hắn đang cõng Trân Châu trên lưng. Hắn nhíu mày nhìn ta, muốn nói lại thôi. Ta đỏ hoe mắt liếc hắn một cái, rồi vừa khóc vừa bỏ đi.
Ai ngờ hôm sau nhà họ Mạnh đến dạm hỏi, hắn lại cũng đến. Hắn mang sính lễ còn nhiều hơn cả nhà họ Mạnh đến cưới ta. Mà tuy ta chẳng gả được cho một lang quân như ý, nhưng đến cuối cùng cũng xem như toại nguyện rồi.