QUA CƠN BĨ CỰC, ĐẾN HỒI THÁI LAI - 2

Cập nhật lúc: 2025-04-15 05:19:42
Lượt xem: 589

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

2.

 

Ngày ta xuất giá, vắng vẻ đến thê lương.

Vốn nổi tiếng là người lớn giọng, hôm đó Mạnh đại nương vừa bước ra khỏi cửa đã bắt đầu lớn tiếng rêu rao dọc đường, kể rằng ta và tổ mẫu ta bạc bẽo, thực dụng thế nào, làm sao lại nhẫn tâm vứt bỏ Mạnh Vân vẫn một lòng chờ đợi ta như vứt bỏ giẻ rách.

Người trong thôn phần lớn đều khinh thường tổ mẫu ta, nhưng lại thương xót thay cho ta. Bình thường trong làng có đám cưới, ai nấy đều đến góp vui xin chén rượu hỷ. Nhưng nghe tin ta gả cho cái kẻ thiên sát cô tinh Tạ Trì thì chẳng ai dám bén mảng đến uống rượu nữa.

Phụ thân và tổ mẫu ta chẳng bận tâm, còn bảo thế lại tiết kiệm được không ít rượu. Tổ mẫu cẩn thận cắt riêng một miếng thịt, phần còn lại thì giấu kỹ trong chum như giấu báu vật. Mùi thịt thơm lan khắp nhà, phụ thân ta và tiểu thúc ngồi trước bàn ăn ngấu nghiến. Tiểu thẩm và Tiểu Song Hỉ ôm bát ngồi bên cửa, nhìn đĩa thịt mà nuốt nước bọt không ngừng.

Mẫu thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nước mắt lặng lẽ rơi.

“Là mẫu thân vô dụng… xin lỗi con…”

Bà cứ ngỡ chuyện gả cho Tạ Trì là chủ ý của tổ mẫu, dù biết rõ Tạ Trì không phải người thích hợp nhưng bà cũng chẳng thể làm gì. Ta sao lại không hiểu nỗi khổ tâm trong lòng bà, vành mắt đỏ hoe, chỉ cố gắng kìm nén nước mắt. Ta nhẹ nhàng kéo tay áo lau lệ trên mặt mẫu thân:

“Tạ Trì, hắn không phải người xấu đâu.”

“Năm đó, hắn cũng từng cứu người một mạng.”

Mẫu thân thoáng sững người, định nói gì đó thì lúc này tổ mẫu đã vội vã lấy khăn đỏ phủ lên đầu ta, đẩy ra ngoài. Chiếc khăn đỏ khẽ lay động, một chiếc kiệu nhỏ lặng lẽ đứng ngay trước sân. Ta ngẩn người trong chốc lát, tim bỗng ấm áp lên không ít.

Ở thôn này, nữ tử gả chồng thường chỉ ngồi xe trâu, xe lừa; ta không ngờ hắn lại thuê kiệu đến đón dâu. Giữa ta và hắn, thật ra chẳng cần thiết phải làm đến mức này. Tổ mẫu hừ lạnh:

“Cũng biết đau lòng người khác phết nhỉ!”

Người khiêng kiệu cất tiếng gọi:

“Giờ lành đã tới!”

“Phùng Xuân!”

Rèm kiệu hé ra một khe nhỏ, mẫu thân chạy tới, nhét vào tay ta một chiếc khăn tay. Cổ họng ta nghẹn ứ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/qua-con-bi-cuc-den-hoi-thai-lai/2.html.]

“Mẫu thân…”

Tiếng kèn trỗi lên, nhấn chìm cả tiếng khóc của ta.

Trong khăn tay là một cây trâm gỗ thô ráp, là  thứ tốt nhất mẫu thân có thể cho ta. Tổ mẫu ta chuyên quyền, giữ khư khư hầu bao trong nhà. Phụ thân ta ham ăn biếng làm lại nghiện rượu, ngày ngày ra đồng trong men say rồi trở về tay trắng, ruộng vườn cứ thế bỏ hoang.

Tiểu thúc đam mê cờ bạc, đem cả của hồi môn của tiểu thẩm đánh cược, ăn bám không làm mà còn sợ thua thiệt, học theo phụ thân ta, sáng đi tối mới trở về.

Của hồi môn mẫu thân tích góp cũng sớm bị vét sạch. Từ khi còn bé, ta đã thấy mẫu thân ngày đêm làm đậu phụ. Cối xay trong sân chưa từng ngơi nghỉ, tay bà chai sạn, da nứt toạc rồi lành, lành rồi lại nứt.

Xay xong đậu lại phải lọc, lọc xong còn phải nhóm lửa nấu rồi pha nước chua kết tủa. Mỗi mẻ đậu lớn đều do mẫu thân và tiểu thẩm thay nhau xoay xở. Kết đậu xong phải khiêng nặng, tiểu thẩm mang thai, mẫu thân ta không đành lòng để thẩm vác vả, bèn bảo nghỉ ngơi.

Nhưng tổ mẫu nào để yên, vẫn bắt tiểu thẩm giặt giũ, nấu nướng, phục vụ phụ thân và tiểu thúc ăn uống no say dù đang bụng bầu vượt mặt. Bà nói:

“Nam nhân mới là trụ cột trong nhà!”

Chỉ khi họ ăn xong, đến lượt chúng ta mới được ăn ít cơm thừa canh cặn.

Từ năm sáu tuổi, ta đã bắt đầu phụ giúp làm việc. Ta thương mẫu thân, chỉ nghĩ mình làm nhiều một chút thì mẫu thân sẽ vất vả ít đi một chút. Mẫu thân lại thương ta, cố gắng gánh vác tất cả, chỉ mong ta được nhẹ gánh.

Tổ mẫu vốn chê ta ăn khỏe nhưng thấy ta nhỏ mà làm được việc thì lại vui mừng nói:

“Đúng là bản tính của nữ tử, xem Phùng Xuân kia, vừa sinh ra đã biết làm việc, chẳng cần ai dạy bảo.”

Thật ra làm gì có chuyện bản tính là như thế, chỉ là ta thương mẫu thân, là mẫu thân thương ta mà thôi.

Mẫu thân sống dựa vào “gia đình”, vào phụ thân ta. Còn ta sống dựa vào mẫu thân, bị dạy dỗ, bị kiềm chế, bị thuần phục. Tất cả những việc ấy đều là bất đắc dĩ khi bị vây khốn trong bốn bức tường nhà.

Năm ta mười bốn tuổi, tổ mẫu nói sẽ giữ ta ở nhà thêm vài năm nữa, ta lại âm thầm cảm thấy nhẹ nhõm.

Mạnh đại nương giống y như tổ mẫu ta, tính khí mạnh mẽ, còn Mạnh đại gia thì như phụ thân ta, ỷ lại và lười nhác. Ca ca của Mạnh Vân tuy thật thà nhưng tẩu tử thì lại vô cùng tính toán. Mạnh Vân là người tốt nhưng ta không thể nói là thích hay không thích hắn.

Dù ở lại nhà hay gả sang Mạnh gia, với ta cũng chẳng có gì khác. Làm con thì hầu hạ cha mẹ chồng, làm vợ thì hầu hạ chồng, làm mẹ thì chăm sóc con cái, quán xuyến việc nhà.

Một cuộc sống có thể nhìn thấu đến cuối đời như vậy… ta thực sự sợ hãi.

Nếu có thể, ai mà không muốn lấy được người chồng tốt?

Nước mắt càng lúc càng dâng lên khiến mắt ta nhòe đi. Một bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vén rèm kiệu, trong lòng bàn tay là một chiếc khăn tay. Giọng nói khẽ khàng, có chút khàn khàn:

“Lau nước mắt đi.”

Loading...