QUA CƠN BĨ CỰC, ĐẾN HỒI THÁI LAI - 1
Cập nhật lúc: 2025-04-15 05:19:28
Lượt xem: 359
Phụ thân ta ham ăn biếng làm, tiểu thúc thì nghiện cờ bạc.
Tiểu thẩm vác bụng bầu to vượt mặt vẫn phải hầu hạ họ ăn uống mỗi ngày.
Mẫu thân ta ngày đêm làm đậu phụ để gánh vác chi tiêu trong nhà.
Từ năm sáu tuổi, ta đã theo họ làm việc.
Năm mười tám tuổi, cuối cùng tổ mẫu cũng chịu gả ta đi.
Nhà trúc mã mang ba bao thóc đến cửa cầu thân. Tổ mẫu cười đến không khép được miệng, chuẩn bị gật đầu đồng ý.
Nhưng ta lại chỉ vào kẻ góa vợ của Tạ gia, chẳng những là kẻ cô độc, lập dị, không cha không mẹ, lại còn mang theo một đứa con nhỏ.
“Ta muốn gả cho hắn.”
1.
Năm mười tám tuổi, cuối cùng tổ mẫu cũng chịu gả ta đi.
Trúc mã Mạnh Vân mang ba bao thóc đến nhà cầu hôn. Tổ mẫu nhìn ba bao thóc, cười đến mặt mày rạng rỡ. Vừa định đồng ý thì kẻ góa vợ Tạ Trì tính tình kỳ quái, sống biệt lập, dắt theo một tiểu nha đầu đến cửa. Hắn nhanh chóng bước tới, thuần thục đặt xuống năm bao thóc cùng năm cân thịt heo trước mặt mọi người.
“Ta muốn cưới Phùng Xuân.”
“Cái gì?”
Tổ mẫu, phụ thân, tiểu thúc và tiểu thẩm đều trừng mắt nhìn hắn rồi lại nhìn đống thóc thịt đầy ắp trước mặt, ai nấy đều kinh hãi không thốt nên lời. Chỉ có mẫu thân ta cau mày, nhìn chăm chú vào hai cha con nhà ấy.
Thanh danh của Tạ Trì ở trong thôn cũng không tốt. Nghe nói thuở nhỏ đã khắc c.h.ế.t cha mẹ, sau này lại khắc c.h.ế.t cả thê tử. Dù còn lại một đứa con gái nhưng suốt ngày ốm yếu bệnh tật, dân làng đều bảo hắn là "thiên sát cô tinh", e là tiểu nha đầu kia cũng không sống được bao lâu.
Hắn ít nói, tính tình lại quái gở, suốt ngày dẫn theo con bé, nngày ngủ đêm mới ra ngoài, một lớn một nhỏ cứ như u hồn. Có một đêm, lão Ngô đốn củi gặp hai cha con toàn thân đẫm m.á.u từ trong núi đi ra, sợ đến mức nằm liệt giường không dậy nổi. Từ đó dân làng đồn rằng hai cha con hắn là quỷ sai tới đoạt mệnh, ai gặp cũng đều tránh xa.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, Tạ Trì cũng chỉ hơn hai mươi, dung mạo cũng tuấn tú, vai rộng eo thon, trông có vẻ là người thật thà, đáng tin. Dù mang theo con nhỏ cũng không đến nỗi không tái giá được. Nhưng người trong làng đều biết rõ, có nhà tử tế nào dám gả nữ nhi cho hắn chứ?
Mạnh Vân thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ bình tĩnh. Phụ mẫu và huynh tẩu hắn thì cau mày, ném ánh mắt khinh thường về phía Tạ Trì. Lại nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt tổ mẫu ta, sắc mặt họ càng trở nên âm trầm.
Mạnh đại nương như cười như không:
“Phùng Xuân nhà bà lớn lên bên cạnh nhà ta, chúng ta đã nhìn hai đứa bé này lớn lên từ nhỏ, chẳng lẽ bà lại vì chút sính lễ cỏn con mà gả nó cho tên góa phụ kia sao?”
Hai nhà Lý - Mạnh vốn có mối giao hảo, ta và Mạnh Vân đã sắp bàn chuyện hôn sự từ bốn năm trước. Chỉ vì tâm tư của tổ mẫu, giữ ta ở lại làm lụng thêm mấy năm khiến nhà họ Mạnh sớm đã bất mãn từ lâu. Hiện giờ dù không cam lòng cũng không thể để người khác dị nghị.
Tổ mẫu ta nhìn miếng thịt lớn, len lén nuốt nước bọt, cười gượng hai tiếng:
“Sao thế được! Nhà họ Lý ta xưa nay chưa từng bán nữ nhi!”
Quay đầu định từ chối Tạ Trì nhưng lại thấy hắn đứng đó, mặt mày lãnh khốc, ánh mắt lạnh lẽo như băng khiến người khác run sợ, lời vừa đến miệng lại nuốt xuống. Tổ mẫu đảo mắt, kéo tay ta tỏ vẻ hiền từ:
“Phùng Xuân à, ta nuôi con khôn lớn, nay cả hai nhà Tạ - Mạnh đều muốn cưới con. Tuy rằng hôn nhân là do trưởng bối định đoạt nhưng cuối cùng cũng là con gả chồng, phải thuận theo ý con. Con thấy ai hợp ý thì gả cho người đó, được chứ?”
Mạnh đại nương thấy tổ mẫu chưa đồng ý ngay lập tức liền bực bội, nhưng vẫn nắm tay ta nhẹ giọng khuyên nhủ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/qua-con-bi-cuc-den-hoi-thai-lai/1.html.]
“Nha đầu Phùng Xuân à, đừng sợ bà nội con! Dù sính lễ nhiều cỡ nào cũng phải hai bên tự nguyện mới được!”
Mạnh Vân bên cạnh cũng gật đầu, nhìn ta đầy hy vọng. Trong tầm mắt ta, ánh mắt của Tạ Trì cũng không rời khỏi người ta. Ta gật đầu, đưa tay chỉ vào người đó.
“Ta muốn gả cho hắn.”
Mạnh đại nương đang định cười, vừa thấy hướng tay ta chỉ thì lập tức biến sắc. Mạnh Vân cũng không thể tin:
“Phùng Xuân, nàng…”
Còn tổ mẫu, phụ thân và tiểu thúc thì ngoài kinh ngạc còn có chút mừng thầm. Tiểu thẩm thì nhìn ta bằng ánh mắt xót xa, mẫu thân lại đầy vẻ lo lắng. Nhà họ Mạnh rốt cuộc không nhịn được, chỉ tay vào tổ mẫu mắng:
“Nhà họ Lý, chắc chắn là bà! Bà ép con bé Phùng Xuân gả cho tên góa phụ đó đúng không?”
“Đồ không có lương tâm! Vì chút đồ này mà bán cháu gái, bà còn là người sao?!”
Tổ mẫu ta chẳng phải hạng chịu lép vế, trợn mắt hừ lạnh:
“Chút đồ đó? Đây là năm bao thóc! Năm cân thịt heo lớn!”
“Phải nói là nhà họ Mạnh quá keo kiệt! Mới ba bao thóc! Ngay cả Thuý Hoa có vết bớt trên mặt khi xuất giá còn có ba bao thóc cùng một cân thịt kia mà!”
“Phùng Xuân nhà ta nhan sắc khắp làng trên xóm dưới cũng chỉ có một, dĩ nhiên phải cao giá hơn! Nhà họ Mạnh không nỡ thì có người khác nỡ!”
“Bà!”
Mạnh đại nương bị chạm vào nỗi đau, mặt đỏ như gấc.
“Ai bảo bà kéo dài những bốn năm! Nữ tử càng lớn thì càng mất giá!”
Bà ta nghiến răng nói với ta:
“Phùng Xuân à, ngươi chính là đại khuê nữ, đừng có hồ đồ…”
Lời còn chưa dứt đã bị Mạnh Vân ngắt lời:
“Là tổ mẫu ép nàng đúng không?”
“Phùng Xuân, nàng đừng sợ, nói cho ta biết…”
Hắn dịu dàng nhìn ta, định nắm lấy tay ta nhưng ta tránh đi.
“Không ai ép ta cả.”
Ta ngừng lại một chút, nghiêm túc nói:
“Mạnh Vân, ta không gả cho ngươi.”
“Ta muốn gả cho Tạ Trì.”