Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

PHƯƠNG NIỆM TỪ - 18

Cập nhật lúc: 2025-05-06 03:12:14
Lượt xem: 168

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

27.

Dạo gần đây Tạ Chỉ bị nhiều quan đại thần trong triều  tội. Chỉ vì trắc thất được sủng ái hành xử quá mức phô trương. Không chỉ chèn ép chính thất mà còn công khai khiêu khích các phu nhân quý tộc trong kinh thành.

Những món trang sức quý giá của Châu Ngọc Lâu đều bị vị thiếp thất kia vơ vét hết cả. Còn lớn tiếng tuyên bố Hầu gia nhà nàng ta chỉ hận không thể dâng hết châu báu thiên hạ cho nàng. Thậm chí còn nói năng hỗn xược, ngay cả Thiên tử cũng phải nể mặt Hầu gia ba phần.

Lời vừa truyền ra, Thiên tử nổi giận, cách chức Đại Lý Tự khanh của hắn. Đúng là tường đổ mọi người thi nhau đẩy. Trước kia hắn kết oán với nhiều người, lại đắc tội với Tướng gia, tin đồn càng ngày càng lan xa. Thậm chí còn có lời đồn hắn có ý đồ mưu phản, muốn đoạt ngôi vị.

Thánh thượng tuổi đã cao nhưng con nối dõi lại ít ỏi, chỉ có Tuệ tần sinh được một hoàng tử nhưng còn đang nằm trong nôi. Làm sao ngài có thể không đề phòng, chỉ vài ngày đã tước hết quyền hành của Tạ Chỉ.

Tạ Chỉ vẫn bình tĩnh, ngoan ngoãn ở trong Hầu phủ, đóng cửa không ra ngoài. Nhưng không ai biết, đêm đó Tạ Chỉ đã đến phòng Tô Tầm Nguyệt, dỗ dành nàng ta một phen. Đêm đó Tô Tầm Nguyệt liền viết thư, nhờ Tướng quốc đại nhân ở trước mặt Hoàng thượng nói giúp vài lời cho phu quân.

Còn ta thì bị cấm túc trong phòng. Cả trên dưới Hầu phủ đều hoang mang lo sợ, một mặt sợ Thánh thượng trách tội Hầu gia rồi liên lụy đến mình. Mặt khác, Tô Tầm Nguyệt gần đây lại ngóc đầu dậy, còn ta thì mất hết cánh tay đắc lực, e rằng thế cục trong Hầu phủ sắp thay đổi.

Nhưng ta lại nhận ra một số điều bất thường, mỗi đêm đều có tiếng còi kỳ lạ vang lên. Mà tiếng còi vừa vang lên, bốn phía Hầu phủ gió nổi lên ào ào, trên tường như có bóng người lấp ló. Ta lén nhìn qua khe cửa sổ vài lần, những người đó chắc là ám vệ của Tạ Chỉ. Nhưng dáng vẻ của bọn họ rất kỳ lạ, ai nấy đều mặt không cảm xúc, cứ như… cứ như người chết.

Ta giật mình vì suy đoán của chính mình, nhưng bị cấm túc trong phòng nên cũng không thể dò la hư thực. May mà Tạ Chỉ tuy giam ta ba ngày nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được lén đến phòng ta. Ta cố ý lấy lòng, tự nhiên dùng hết sức mình để hầu hạ hắn.

Sau một hồi mây mưa, ta khẽ dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c hắn, trên mặt đầy vẻ tự trách.

"Hôm đó Sở Sở không nên đòi mặt dây chuyền đó, khiến Hầu gia bị Hoàng thượng nghi ngờ.”

"Nhưng Hầu gia phải tin Sở Sở, những lời đó Sở Sở quyết không nói!"

Hắn nhắm mắt, hừ lạnh một tiếng: "Bản hầu đương nhiên biết, trước kia ta vì hắn mà tay nhuốm m.á.u tươi, vì hắn mà dọn sạch triều đình, rước lấy tiếng xấu muôn nơi. Nay chẳng qua hắn chỉ mượn cớ sinh sự!"

Ta khựng lại, thì ra hắn nhìn như không để tâm nhưng trong lòng sớm đã oán hận Hoàng thượng.

Ta thăm dò: "Hoàng thượng già cả lú lẫn, lại dám nghi ngờ lòng trung thành của Hầu gia! Theo Sở Sở thấy, Hầu gia chi bằng cứ để lời đồn này thành sự thật, hiện giờ trong số huynh đệ của Hoàng thượng, còn ai xứng đáng ngồi vào vị trí đó hơn Hầu gia chứ!"

Tạ Chỉ khẽ mở mắt, trên mặt lại không hề trách cứ: "Sở Sở, đừng nói bậy!"

Tạ Chỉ không phải không động lòng, hắn và Hoàng thượng là huynh đệ họ hàng xa. Hoàng thượng chẳng có tài trị nước, những năm nay chẳng phải nhờ có hắn mới giữ vững được triều đình hay sao? Giờ lợi dụng xong rồi, lại muốn qua cầu rút ván, g.i.ế.c ngựa lấy thịt!

Thiên hạ nào có đạo lý như vậy! Ta nhìn bộ dạng hắn, liền biết hắn đã nghe lọt tai.

Mấy ngày sau, ngày nào hắn đến, cũng khéo léo thổi gió bên gối.

An tướng quân đến vài ngày sau đó. Lần này hắn đến là để đón Tiểu Quả Tử về nhà.

"Hôm đó ở cung yến gặp mặt, ta đã nghi ngờ, cho người đi tra xét mới biết nó chính là đứa con trai út bị thất lạc của ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phuong-niem-tu/18.html.]

Thấy chúng ta chăm sóc Tiểu Quả Tử rất tốt, hắn vô cùng cảm kích, lạp tức hứa hẹn: "Ân tình của Hầu gia, An Hạ mãi ghi nhớ trong lòng. Nếu có thể giúp Hầu gia, An Hạ nhất định dốc hết sức lực!"

Rồi lại hết sức kín đáo kể hết nỗi oán hận của mình đối với Hoàng thượng. Thì ra năm đó, An Hoàng hậu không phải bệnh mất ở bên ngoài như lời đồn. Mà là bị người ta hãm hại, thế nhưng Hoàng thượng lại không chịu trừng trị Lan phi đang được sủng ái. Vì vậy, An Hoàng hậu u uất mà chết.

Còn An Hạ cũng bị Hoàng thượng tống cổ đến chiến trường, nếu không phải hắn lập được chiến công, e rằng ngay cả kinh thành cũng không về được.

Ta nghe xong không khỏi thở dài, không ngờ tôn quý như Hoàng hậu nương nương, cũng sẽ có kết cục bi thảm như vậy. Hắn thẳng thắn muốn đón Tiểu Quả Tử, Tạ Chỉ tự nhiên không có lý do gì để từ chối.

Còn lời ta nói với Tiểu Quả Tử hôm đó đã truyền đến tai hắn, lại thêm tính tình hắn vốn tự phụ, cho rằng đã cưng chiều ta như vậy, ta cũng đã động lòng với hắn, quên hết chuyện cũ, không cần lợi dụng Tiểu Quả Tử để ràng buộc ta nên cũng đồng ý.

Chỉ là Tiểu Quả Tử vẫn còn lưu luyến ta, hai mắt đỏ hoe, cứ bước ba bước lại ngoảnh lại một lần. Ta lại cảm thấy hơi mệt, cũng không nhìn nó, chỉ gọi người dìu ta về phòng.

Mà tâm tư của Tạ Chỉ thâm trầm, phần lễ vật của An tướng quân quá nặng, nặng đến mức khiến người ta nghi ngờ.

Hắn nhất định sẽ điều tra. Ta cũng không nói thêm gì nữa, tin rằng An Hạ đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, không sợ để hắn điều tra.

Điều mà ta cần làm lúc này, chính là chờ đợi.

28.

Chờ đến khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, trong mắt Tạ Chỉ đã tràn đầy vẻ quyết tâm. Nhưng hiện tại hắn đang bị người của Hoàng thượng giám sát, làm sao có thể gặp mặt An tướng quân.

Lúc này, ta tình nguyện xung phong nhận việc: "Chi bằng để ta đi. Hoàng thượng giám sát Hầu gia nhưng sẽ không giám sát ta, hơn nữa, nếu bị người ta biết được, ta sẽ nói là đi gặp Tiểu Quả Tử, cũng không liên quan gì đến Hầu gia."

Tạ Chỉ im lặng một lát, xem như đồng ý.

An gia.

Lần này xem như là lần đầu tiên ta, An Hạ và Vương Thanh gặp mặt. Vương Thanh đã đầu quân dưới trướng An Hạ.

Tiểu Quả Tử trố mắt nhìn ta: "Tỷ tỷ! Sao tỷ lại..."

Ánh mắt ta trong veo: "Tiểu Quả Tử có muốn giúp tỷ tỷ hoàn thành một việc lớn không?”

"Nếu thành công, những kẻ từng ức h.i.ế.p chúng ta đều sẽ bị trừng phạt thích đáng."

Nó nhíu mày, có vẻ không hiểu, chỉ hỏi ta:

"Tỷ tỷ, vậy đến lúc đó tên đại ác nhân kia sẽ bị bắt sao?"

Mắt ta sáng lên: "Phải."

"Vậy Tiểu Quả Tử bằng lòng, cực kỳ bằng lòng!"

Loading...