Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-11-26 13:24:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Một câu suýt chút nữa bốn lớn tan chảy! Bà cụ Lôi đôi mắt to đen láy lộ vẻ tủi sáng như tuyết của cháu gái bảo bối, còn sức mà chống đỡ? Cháu bà hái trời, bà cũng nguyện ý bắc thang cho hái. Bà vung tay: “Đi, Huyên Bảo xem trong thành thì cứ !”

 

Trước Huyên Bảo khác với những đứa trẻ khác, cửa là dùng ánh mắt giễu cợt hoặc đồng tình, thậm chí ngay mặt Huyên Bảo còn xúi giục đem ném , cái gì mà nuôi tốn cơm, gả liên lụy gia đình... Bởi họ ít khi đưa cô bé ngoài.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Nhược Thủy cũng lập tức : “Đi, về Huyên Bảo , cha đều đưa con .” Lưu thị đỏ hoe mắt gật đầu: “ , Huyên Bảo chỗ nào nương đều mang con .” Nhược Xuyên: “Huyên Bảo, cha cháu đưa thì lục thúc cũng mang cháu !”

 

Nhược Huyên liền : “Nãi nãi, cha, nương, tiểu thúc thật !”

 

Nhược Huyên thầm nghĩ: Làm thật ! Trước trong thiên địa chỉ nàng là một đóa hoa, ngoại trừ thỉnh thoảng thượng thần trời và động vật hóa linh đến lấy nước Nhược Thủy với nàng vài câu, còn thì tịch mịch vô cùng. Giờ nàng nhiều nhà, rốt cuộc còn cô độc nữa.

 

Lúc nàng còn lời lớn với trẻ con, nhiều khi chỉ là dỗ dành cho vui thôi, thì nghiêm túc lắm nhưng mấy khi !

 

Hai chiếc xe đẩy tay, phân công hành động. Nhà họ Nhược là hộ ngoại lai, sống ở cuối thôn. Vào phủ thành đường núi từ cuối thôn sẽ nhanh hơn. Vào huyện thành thì đường quan đạo ở đầu thôn sẽ tiện hơn.

 

Đi đầu thôn băng qua nửa cái làng. Nhược Thủy đẩy xe đẩy tay, Lưu thị bế Nhược Huyên xe, về phía quan đạo đầu thôn. Lúc trời mới tờ mờ sáng, mặt trời mọc, trong thôn yên tĩnh, chỉ vài tiếng gà gáy, tiếng ch.ó sủa và vài làn khói bếp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-10.html.]

Nhược Huyên hít hít cái mũi, đây là thở khói lửa nhân gian ? Dễ ngửi thật!

 

Nhược Huyên bưng cái bánh bột ngô rau dại nhấm nháp từng miếng nhỏ, nàng tò mò quan sát bốn phía nông gia tiểu viện, phát hiện nhà là to nhất, nhất trong thôn. Gạch xanh, cột đá, tường đầu hồi, còn cả những hoa văn chim chóc loang lổ, tất cả đều chứng minh nhà họ Nhược từng giàu , hiển hách.

 

Nàng ngẩng đầu thoáng qua đỉnh đầu Lưu thị và Nhược Thủy, hắc khí chợt lóe biến mất. Khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tư: Cha , còn cả tam bá, ngũ thúc, lục thúc... đều là tướng mạo phú quý song ; nãi nãi cũng là tướng đại phú đại quý, phúc lộc thọ đủ, đáng lẽ bà hưởng phúc từ lâu. Một gia đình phúc trạch sâu dày như thế, vì vận đen quấn ? Không tu vi, nàng cũng . Thái dương mau đây, nàng vẫn là tu luyện !

 

May mắn nàng là một đóa hoa linh trí, hiểu hình thức tu luyện “tác dụng quang hợp”, thể phơi nắng, ăn, ngắm, tu luyện.

 

Nhược Thủy đẩy xe lên đến quan đạo liền gặp Đàm bà t.ử và nhi t.ử Chân Hổ cùng thôn. Đàm bà t.ử thấy Nhược Thủy đẩy xe, lập tức chặn họ : “Nhược Thủy, các thành bán đồ vật? Bán cái gì đấy?”

 

Mụ đầu tiên liếc Nhược Huyên trong lòng Lưu thị, đó ghét bỏ dời mắt , ánh mắt dừng ở bốn cái sọt. Ánh mắt đó hận thể xuyên thấu lớp cỏ tranh phủ bên để xem trong sọt đựng cái gì. Nhà họ Nhược nghèo đến mức sắp c.h.ế.t đói, còn cái gì để bán chứ?

 

Lưu thị và Nhược Huyên đang ăn cỏ dại bánh, chỉ gật đầu đáp: “Ân.”

 

“Kia thật xảo, Hổ T.ử nhà thành sách, đuổi thời gian. Nhược Thủy ngươi dừng cho con lên xe nhờ một đoạn, thật sự nổi nữa . Ái chà, Nhược Thủy tức phụ, các ăn chính là rau dại bánh bột ngô? Thơm thế, Hổ T.ử nhà còn ăn gì !”

 

Chân Hổ bĩu môi : “Thím, đói, thím phân cho một trương rau dại bánh bột ngô !”

 

“Rau dại bánh bột ngô hết . Thím nổi thì xe bò mà , hoặc bảo Chân Hổ cõng. Chân Hổ, ngươi mười bốn tuổi đúng độ tuổi trẻ lực tráng, Nhược Thủy ca ngươi già , xe phóng quá nhiều đồ vật, kéo nổi, cũng .” Lưu thị ưa hai con nhà , trực tiếp từ chối.

Loading...