Phúc Bảo Có Không Gian: Xuyên Năm Đói Kém, Thịt Cá Đầy Kho - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-11-26 01:55:11
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên Dốc Sói, Nhan Phúc Minh đang gian nan tiến bước.

Bởi lẽ ngọn núi quanh năm đặt chân đến, cỏ dại và bụi rậm đều cao hơn cả .

Nhan Phúc Minh cầm một con d.a.o phát củi trong tay, chú ý những cành cây khô chân.

Đột nhiên một con thỏ hiếu kỳ chạy đến bên y. Nhan Phúc Minh con thỏ ngây ngô , vô cùng kinh ngạc và vui mừng.

Xem Dốc Sói quả thật nhiều động vật. Nhan Phúc Minh định bắt thì phát hiện con thỏ chạy mất.

Y đuổi theo con thỏ, mục tiêu của y hôm nay là dê hoặc nai. Nhan Phúc Minh quyết định tìm nguồn nước .

Đã lâu mưa lớn, mà Dốc Sói trông hề dấu hiệu khô hạn. Nhan Phúc Minh nghĩ chắc chắn nơi đây thiếu nước.

Đi thẳng về phía bao xa, Nhan Phúc Minh liền thấy một trận động tĩnh khác thường.

Y vội vàng tìm một cái cây lớn nhanh chóng trèo lên.

Vừa mới trèo lên cây, y thấy ba con lợn rừng to lớn loạng choạng chạy tới.

Hai con lợn rừng lớn bờm và răng nanh dài, chúng lao thẳng về phía Nhan Phúc Minh.

May mà Nhan Phúc Minh đủ nhanh, nếu lẽ y núi lợn rừng húc trúng .

Y nhanh chóng trèo lên thêm một đoạn nữa, khi xác định lợn rừng thể với tới , y mới dừng .

Nhan Phúc Minh vốn tưởng lợn rừng húc y thì sẽ tự bỏ .

Không ngờ lợn rừng những , mà còn xuống gốc cây, y như đấu sức với y .

Con lợn rừng loài kỳ lạ cây, chút bực bội. Vốn dĩ nó đang ngủ trong hang của , đột nhiên ngửi thấy một mùi hương vô cùng yêu thích, thế nên chúng mới chạy đến đây.

Nó chỉ ngửi mùi hương loài mà thôi.

Uyển Bảo đang say ngủ chợt mở mắt. Nàng tại đột nhiên một giấc mơ, mà hình như mơ, cứ như những hình ảnh đó cứ thế xộc thẳng đầu nàng.

Cha nàng lợn rừng dọa sợ đến mức trèo tót lên cây.

Quan trọng là suy nghĩ của con lợn rừng , nàng thể hiểu!

Phát hiện khiến Uyển Bảo vô cùng chấn động. Kiếp nàng tuy duyên với động vật, nhưng xưa nay chỉ mắt lớn trừng mắt nhỏ với chúng, từng hiểu chúng gì.

Nàng liếc mái nhà lợp ngói còn hở ánh sáng, nhà đúng là nghèo thật.

Chớ gia cầm gia súc, mà ngay cả một con chuột cũng .

Nàng vốn tìm một con vật nào đó để thử, tiếc là chẳng gì.

Nghĩ cảnh tượng mơ, hình như ba con lợn rừng đang trông chừng cha nàng gốc cây.

Lão cha nàng căn bản lợn rừng ác ý với y. Nhìn đôi chân y run lẩy bẩy, cha nàng dọa sợ nhẹ chút nào.

Nàng khẽ niệm thầm: Nếu lợn rừng thể tự rời thì mấy. Cha y vì nàng mà núi, nàng chịu cảnh yểu mệnh mất cha.

Điều Uyển Bảo là, nàng niệm thầm xong, ba con lợn rừng vốn đang ngáy khò khò gốc cây, tiếc nuối liếc lên cây một cái, nghênh ngang theo đường cũ bỏ .

Nhan Phúc Minh vốn đang sốt ruột đợi cây, thấy lợn rừng bỏ liền nhanh nhẹn trèo xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/chuong-9.html.]

Y bao xa thấy một đàn chim kỳ lạ, những con chim sặc sỡ đủ màu, trông vô cùng mắt.

Chỉ điều khiến y ngạc nhiên là, những con chim cứ vây quanh y mà líu lo ngừng.

Dường như chúng đang bàn tán điều gì đó, điều khiến Nhan Phúc Minh nhớ đến đám phụ nữ trong thôn vốn thích buôn chuyện khác.

Y chợt cảm thấy bầy chim giống hệt đám phụ nữ đang bàn tán về .

cũng chỉ là mấy con chim, y chẳng thèm để ý đến chúng mà tiếp tục đường.

Đột nhiên trượt chân, Nhan Phúc Minh ngã lăn xuống đất. Y chẳng màng đến đầu gối cành cây xước, cũng chẳng màng đến quần áo rách, loạng choạng bò dậy định lên tiếp tục tìm dê.

Y ngẩng đầu lên sợ toát mồ hôi lạnh.

Hổ?

Nếu y lầm, con vật vằn đen vàng với chữ "Vương" trán mặt đây chính là hổ.

Hổ thể ăn thịt , dù Nhan Phúc Minh gan to đến mấy cũng dọa sợ nhẹ.

Y cảm thấy lẽ sẽ bỏ mạng ở đây. Y hối hận vì chuyến , chỉ là chút tiếc nuối vì tìm thức ăn cho con gái .

Uyển Bảo đang đói đến hoảng loạn, định tự thôi miên ngủ thêm một lát, chợt trong đầu lóe lên một hình ảnh, cha nàng hình như gặp hổ .

Phản ứng đầu tiên của nàng là nguy hiểm, nàng vội vàng hét lớn, nàng quên mất là một hài nhi nhỏ bé, cuối cùng tiếng hét lớn biến thành tiếng oa oa.

Nghe thấy cháu gái bảo bối , Trần Nhị Anh vội vàng đặt việc đang xuống bế nàng.

Uyển Bảo vô cùng uất ức ngừng , nhớ chuyện con lợn rừng nãy, xem nàng thật sự thể hiểu tiếng lòng của động vật.

Thế là nàng thử dùng ý niệm với con hổ:

"Cha sẽ hại ngươi, cũng xin phiền hổ đại vương đừng hại cha ."

Bên , Nhan Phúc Minh hổ dọa sợ đến mềm cả chân, con hổ há cái miệng rộng như chậu máu, y chạy trốn nhưng đáng tiếc chân mềm nhũn, hữu tâm vô lực.

Con hổ l.i.ế.m một cái lên mặt y, y thể cảm nhận rõ ràng những cái gai ngược lưỡi con hổ.

Ngay lúc y nghĩ sắp bỏ mạng, con hổ dừng . Hổ Nhan Phúc Minh một cái, nghênh ngang bỏ .

Y thấy rõ sự chê bai trong mắt con hổ.

Nhan Phúc Minh ngớ , ý gì đây? Chẳng lẽ là chê thịt y quá hôi ?

Nghĩ cũng , vì thiếu nước nên y nhiều ngày tắm rửa , ngờ y thối đến nỗi ngay cả hổ cũng chê bai.

Haizz!

Chê bai thì chê bai , dù y cũng nhặt một mạng, chỉ cần hiền thê y chê là .

Nhìn thấy hổ rời , Nhan Phúc Minh dậy định tiếp tục về phía . y ngẩng đầu lên thấy một đàn nai rừng chạy về phía .

Nhan Phúc Minh ngớ , ý gì đây?

Tự động dâng tới tận cửa ?

 

Loading...