Nghe tiếng Nhan Thanh Văn gọi, Lý Vĩnh Quý vội vàng ngoài,
“Thanh Văn tới đây, chuyện gì ? Chẳng lẽ giếng nhà con cũng nước ?”
Lý Vĩnh Quý mở cửa , thấy Nhan Thanh Văn mặt mày hớn hở,
“Thôn trưởng gia, cha con thương nặng, thúc con từ hôm qua đào mãi đến giờ ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đào nước , gia gia bảo con đến báo cho thôn trưởng gia một tiếng.
Gia gia còn bảo con hỏi xem bên nước ?
Nước nhà con lượng nhỏ, chất lượng , uống ngọt lành vô cùng ngon.”
Nghe tin nhà họ Nhan đào nước, Lý Vĩnh Quý vô cùng vui mừng, y kéo Nhan Phúc Minh trong,
“Thanh Văn con xem , nhà cũng đào nước .”
Mặc dù nửa đêm, nhưng chuyện giếng nước nhà họ Nhan và nhà họ Lý đào nước nhanh chóng lan truyền.
Mọi trong thôn cũng ngủ nữa, họ lập tức cầm dụng cụ, đốt lửa, bắt đầu đào giếng ở những nơi cỏ xanh mọc cạnh giếng khô.
Dù thôn thiếu nước cũng một hai ngày, nãy đều uống nước ở nhà họ Lý và nhà họ Nhan, nước đó thật sự ngon.
Ba năm , đầu tiên uống nước thỏa thích.
Lúc đều vô cùng phấn chấn, những tráng đinh khỏe mạnh đang đào giếng, những phụ nữ ngủ thì một bên trò chuyện,
“Ban ngày về nhà nương đẻ còn phía Bắc nhiều nơi bỏ xứ tị nạn .
Bên đó hạn hán còn nghiêm trọng hơn cả chỗ chúng , mấy năm nay bên ít nhất còn mưa vài trận nhỏ, nhưng bên đó thì gần như mưa chút nào.
Nghe giếng bên đó chẳng còn một giọt nước, còn cách nào khác để sống sót nên đành bỏ xứ .
Ta vốn còn đang lo lắng thôn chúng cứ tiếp tục thế thì sẽ , ngờ trời tuyệt đường chúng , cuối cùng cũng nước .”
“Theo mà , vẫn là lão Nhan gia phúc khí. Ngươi xem trưởng bối nhà họ Nhan đó, ai cũng Dốc Sói hiểm ác vạn phần, về.
Thế mà hôm nay y núi những mang về ít đồ vật, còn thần tiên chỉ điểm đào nước, đây quả là phúc khí trời ban.”
“ , lão Nhan gia những năm nay thật là xui xẻo bao, nuôi gì cũng thành, trồng gì cũng c.h.ế.t hết, nhưng hôm nay thế nào mà đột nhiên chuyển vận .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/chuong-18.html.]
Đột nhiên một phu nhân rướn gần, nhỏ giọng ,
“Các ngươi vì lão Nhan gia nhặt một đứa nhóc con nên mới chuyển vận ?”
“Đây là lời kiểu gì, nhặt con nít còn thể chuyển vận ư?”
“Ngươi đừng tin, thôn nhà nương đẻ một hộ cũng nghèo rớt mồng tơi, đến chuột qua cũng rơi lệ.
Thế nhưng gia đình y lương thiện nhặt một đứa trẻ về, ngờ từ khi nhặt đứa trẻ đó về thì gia đình y trực tiếp chuyển vận, gì cũng thuận lợi, trồng gì cũng thành công.
Cho nên thấy con bé gái mà nhà họ Nhan nhặt chính là một tiểu phúc tinh, lão Nhan gia chừng sẽ thật sự chuyển vận đấy.”
“Nếu đứa trẻ đó thật sự là tiểu phúc tinh, ngươi bà Lưu già đó hối hận ?”
“Bà hối hận thì ích gì?
Nhà họ Nhan yêu thích con gái đến mức nào chúng đều rõ, những năm nay nhà họ Nhan vẫn luôn mong một đứa con gái.
Đáng tiếc thê t.ử của Nhan Phúc Minh, trưởng bối nhà họ Nhan, lớn tuổi , trong nhà bốn đứa con trai, họ chắc chắn sẽ mạo hiểm sinh thêm đứa thứ năm.
Mà Nhan Phú Lượng khờ , ngay cả vợ cũng khó tìm, với tính cách của nhà họ Lưu thì đứa con gái nhặt họ chắc chắn sẽ trả ..”
Nghe thấy động tĩnh xem xét tình hình, Lưu Mãn Chí khẽ nhíu mày. Vốn y định qua giúp đào vài xẻng, nhưng bây giờ cũng còn tâm trạng nữa.
Y dứt khoát chạy về nhà gõ cửa phòng Lưu lão thái,
“Nương! Nương tỉnh con chuyện với .”
Trong phòng Lưu lão thái vang lên tiếng sột soạt, đó là tiếng bà cằn nhằn bất mãn,
“Mãn Chí, con ngủ đêm hôm khuya khoắt gọi lão nương dậy gì?
Con là ngu ngốc đào giếng đấy chứ?
Đêm hôm tối mịt thế , chỉ mấy kẻ ngốc mới chịu thức đêm đào giếng.
Dù cái giếng đó là cả thôn dùng chung, mai con đào vài nhát cho lệ là , còn tin họ dám cho lão Lưu gia chúng dùng nước.”
“Nương, chuyện đào giếng, là chuyện đứa nhóc con đó.”