Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Phu quân câm của ta - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-05-25 10:31:07
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10.

 

Đi đường vất vả bao lâu, hôm nay cuối cùng cũng phải ra mắt trưởng bối, thân tộc rồi.

 

Ta khoác áo choàng đỏ tươi, đội bộ trâm mới tinh, lại tỉ mỉ trang điểm cho Uẩn lang, khiến chàng cũng bảnh bao, rạng rỡ không kém gì ta. Nhất quyết phải khiến người thân bên họ nội tự hào về chúng ta.

 

Uẩn lang chỉ cười, ngoan ngoãn mặc kệ ta loay hoay, ngoan đến mức khiến người ta muốn cưng chiều mãi.

 

Trong số họ hàng thân thích, người gần gũi với chúng ta nhất là Đại bá phụ, ca ca ruột của Diệp lão gia. Nhưng vấn đề là, Uẩn lang không thể nói, lại ít giao tiếp, còn ta thì hoàn toàn chưa gặp mặt họ bao giờ. Nhìn đại sảnh chật ních người, ta thấy có chút hồi hộp.

 

May mà Đại bá là người ôn hòa, từ tốn giới thiệu từng người một.

 

Giới thiệu đến ai, Uẩn lang liền hành lễ theo vai vế, ta đứng cạnh vừa thi lễ vừa dịu dàng chào hỏi:

 

“Cháu dâu kính chào Đại gia gia.”

“Cháu dâu kính chào Thất thúc.”

“Em dâu kính chào Tứ ca.”

 

Chỉ một vòng chào hỏi thôi mà ta gần như đứng không vững, nhưng mặt mày vẫn phải duy trì nụ cười đoan trang, lễ độ.

 

Chuyện Uẩn lang không thể nói, chắc Diệp đại nhân đã báo trước, nên không ai nhắc đến. Mọi người chỉ gật đầu rồi tiếp tục, cho đến khi có một đứa trẻ tầm ba, bốn tuổi, đứng sau Tứ ca, ngây thơ hỏi:

 

“Lục thúc sao không nói chuyện? Mẹ con bảo thấy người lớn phải chào hỏi mà.”

 

Trái tim ta thắt lại.

 

Chúng ta ra ngoài đã lâu, gặp toàn là người quen hoặc thương nhân. Người quen thì biết chuyện, không nói năng vô ý. Thương nhân thì khôn khéo, chẳng ai tự dưng đào bới chuyện riêng. Đây là lần đầu tiên, có người chỉ thẳng mặt Uẩn lang mà hỏi sao không biết nói.

 

Tứ tẩu lập tức giữ tay con lại, nghiêm giọng:

 

 “Nương dặn con rồi, không được chỉ tay vào trưởng bối.”

 

Nàng ngẩng đầu áy náy nhìn ta:

 

“Trẻ con không hiểu chuyện, Lục đệ đừng để bụng.”

 

Ta đứng bên cạnh, lòng lo lắng không yên… sợ Uẩn lang buồn.

 

Uẩn lang chỉ mỉm cười dịu dàng với Tứ tẩu, rồi quay sang đứa trẻ kia, chỉ vào cổ họng mình, lắc đầu một cái …nói với bé rằng, mình không thể nói chuyện.

 

Đứa trẻ ngây ngô nhìn chàng, rồi khẽ gật đầu.

 

Các trưởng bối biết chàng không nói được cũng không truy hỏi thêm chuyện Diệp gia, chỉ dặn dò vài câu lễ nghĩa, rồi lần lượt rời đi.

 

Rời khỏi đại sảnh, ta không nhịn được nắm lấy tay chàng giấu dưới lớp tay áo. Ta biết chàng không giận, cũng chẳng oán trách, nhưng ta vẫn sợ chàng buồn.

 

Uẩn lang dường như hiểu được, chỉ khẽ cười, dùng tay kia véo nhẹ má ta một cái, lắc đầu ra hiệu mình không sao, rồi nắm tay ta dẫn đi tiếp.

 

 

11.

 

Ngoài đại sảnh có cây đa cổ thụ trăm năm. Cành lá sum suê rủ xuống tận đất, lại vươn lên đ.â.m chồi nảy lộc, tươi tốt, sinh khí tràn trề.

 

Uẩn lang kéo ta đến trước gốc đa, quay người lại, hướng về phía cây rất nghiêm trang hành lễ. Ta còn đang ngơ ngác, Chung bá ở bên cạnh nhắc nhỏ:

“Thiếu phu nhân, năm xưa tổ tiên Diệp gia kết duyên chính dưới gốc cây này. Bao năm nay, nhiều cặp phu thê mới cưới trong tộc đều đến đây tế bái, cầu xin gia đạo hòa thuận, phu thê viên mãn.”

 

Ta gật đầu, vừa quay đầu đã thấy Uẩn lang nhìn ta, ánh mắt lấp lánh dưới nắng đông dịu nhẹ, phản chiếu ánh sáng như dải ngân hà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-quan-cam-cua-ta/chuong-6.html.]

 

Ta bật cười, đứng cạnh chàng, cùng chắp tay thành kính cúi đầu trước cây:

“Con dâu họ Giang, tên là Minh Châu, cầu xin cây thần phù hộ cho con và Uẩn lang trăm năm tình viên mãn, đời đời kiếp kiếp bên nhau.”

 

Tiệc xuân rượu biếc, khúc ca một lời.

Một nguyện chàng sống ngàn thu,

Hai nguyện thiếp thân bình an,

Ba nguyện như én bên rường, năm nào cũng được cùng chàng bên nhau.

 

Ta từng gả cho một người mà mình không yêu.

Sau này, ta lại mong… được bên người ấy mãi mãi không rời.

 

Trước thềm năm mới, ta và Uẩn lang cuối cùng cũng hoàn tất tế tổ. Mấy hôm nay cả hai đều mệt nhoài, trên người phảng phất mùi trầm hương.

 

Thể trạng ta và Uẩn lang đều không tốt, đi đường không thể quá gấp, dù giờ có khởi hành thì cũng chẳng thể kịp về kinh thành trước giao thừa. Bàn bạc rồi, chúng ta quyết định ăn Tết tại Giang Nam, chờ sau rằm rồi hồi kinh.

 

Giang Nam cảnh sắc mỹ lệ. Ta và Uẩn lang cùng Chung bá mỗi ngày đều rong chơi không ở nhà, nếm đủ mỹ vị, thưởng hết cảnh sắc. Đến cả Chung bá cũng phải trầm trồ: “Chưa bao giờ bá theo hầu mà vui thế này!”

 

Ta còn phát hiện Uẩn lang rất khéo tay. Giang Nam có nhiều món đồ thủ công tinh xảo, chỉ cần xem một lần, chàng đã có thể học theo bảy tám phần, nhất là nghề mộc. Khi nhìn những thợ mộc làm việc, mắt Uẩn lang sáng rực như ánh sao.

 

Ta lén sai Chung bá chuẩn bị đủ loại gỗ cùng công cụ, còn mời thợ giỏi đến dạy riêng, để chàng có thể thỏa sức làm điều mình thích.

 

Sáng sớm hôm ấy, vừa mở mắt đã thấy “xưởng đồ chơi” mà ta chuẩn bị, Uẩn lang cười đến ngốc nghếch, chạm cái này, ngắm cái kia, vui như trẻ con được quà Tết.

 

Ta cứ tưởng hôm đó chàng sẽ chẳng thèm để ý tới ta nữa, ai ngờ chàng lại kéo ta vào phòng, hôn tới tấp, như muốn dùng hành động bày tỏ niềm vui cảm kích với ta.

 

Nụ hôn kia, ban đầu chỉ là ngây ngô trong sáng, sau rồi lại tràn đầy rung động mập mờ. Và thế là, người thợ mộc đáng thương phải uống trà suốt cả buổi sáng ở gian bên.

 

Trời ơi, xấu hổ ch.ết đi được. Ai cũng biết chúng ta… giữa ban ngày ban mặt lại không kiềm chế nổi!

 

 

 

Uẩn lang thật sự có khiếu, lại siêng năng học hỏi. Chỉ trong vài ngày đã làm ra được những món đồ gỗ tinh xảo chẳng kém gì hàng bán ngoài phố.

 

Chàng làm trâm ngọc gỗ để tặng phụ thân, một cặp trâm cài cho mẫu thân, một quyển sách gỗ cho Diệp Hy Việt. Ta hỏi chàng định tặng gì cho ta, chàng đỏ mặt, đưa cho ta một tượng gỗ nhỏ có hình dáng của chàng.

 

Ta hỏi: “Uẩn lang tặng cả chính mình cho ta sao?”

Chàng ấy gật đầu, rất nghiêm túc.

 

Uẩn lang viết, chàng nghĩ mãi không biết nên tặng gì, thôi thì tặng bản thân mình, vì “chỉ có mình ta là duy nhất.”

 

Ta hôn nhẹ chàng, cười bảo:

“Chàng vốn đã là của ta rồi.”

 

Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đón Tết chỉ có hai người.

 

Ta muốn ngắm pháo hoa, nhưng sợ lạnh, bèn sai người dọn nhuyễn tháp ra sân, trải chăn bông thật dày, ôm nhau đón giao thừa.

 

Ta dựa vào lòng Uẩn lang. Cơ thể chàng tuy không cường tráng, nhưng vòng tay ấy lại đủ ấm áp để che chở ta cả đời.

 

Pháo hoa nổ rực trời trời đêm, ta ôm lấy eo chàng, ngẩng đầu hôn lên môi:

“Uẩn lang, ta yêu chàng.”

 

Hoàn chính văn

 

 

 

Loading...