Phu quân câm của ta - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-25 10:28:39
Lượt xem: 72
1.
Ta gả cho người ta không yêu.
Ngồi trong hỷ phòng, tân nương ta đây chẳng có lấy chút cảm giác vui mừng xúc động nào. Ta vẫn nghĩ người mình sẽ gả là Diệp gia nhị công tử phong lưu tuấn tú, tài hoa ngút trời. Nào ngờ, cuối cùng ta lại gả cho Diệp gia Đại công tử, đáng tiếc đại công tử, chàng ấy bị câm.
2.
Ngày Diệp gia mang lễ vật đến cầu thân, phu nhân lén dẫn ta ra nhìn một cái. Phu nhân chỉ vào công tử đang đứng dưới gốc cây trò chuyện với gia nhân, rồi khẽ hỏi ta có thích chàng không. Đó chính là Diệp gia nhị công tử tới cầu hôn.
Ta lén lút nhìn sang, thấy thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi ấy, mắt sáng ngời, thần thái rạng rỡ, tựa sương sớm đầu xuân, trong trẻo, tràn trề sinh khí.
Ta thẹn thùng gật đầu.
Nói là thích thì cũng chưa hẳn, bởi đó là lần đầu tiên ta thấy Nhị công tử. Ta từng nghe biểu ca kể về Nhị công tử cho nghe.
Biểu ca bảo, Diệp gia nhị công tử, trong học viện là nhân tài kiệt xuất, được tiên sinh yêu quý nhất, không chỉ tuấn tú mà còn học rộng hiểu sâu, tính tình lại ôn hòa điềm đạm.
Được gả cho người như vậy, dĩ nhiên ta thấy rất vui.
Từ đó, ta an tâm ở nhà chờ ngày xuất giá. Cho đến lễ nạp trưng (lễ hỏi hiện nay), ta ngồi sau bình phong sảnh chính, thấy người đứng đầu hành lễ rất lạ mặt, nhưng dáng vẻ kia, lễ nghi kia lại rõ là tân lang của ta, lúc ấy ta mới phát hiện có điều không ổn.
Thì ra vì phụ thân Diệp gia đại công tử là Thị lang Công bộ, thượng cấp trực tiếp của phụ thân ta, nên khi sắp xếp hôn sự, phụ mẫu ta không dám từ chối. Lại sợ ta phản đối, liền cố ý lừa ta, để ta tưởng rằng mình sẽ lấy nhị công tử.
Nực cười.
Thật ra ta có thể không đồng ý sao? Dù tính ta có chút cứng đầu, nhưng "phụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn", ta nào có thể trái? Chỉ là người nhà ta không tin ta, không chịu nói thật với ta.
Ta biết, Diệp đại công tử cũng không phải lựa chọn tồi. Cho dù ban đầu phụ mẫu không giấu ta, để ta tự mình quyết định, có lẽ ta cũng vẫn sẽ ngoan ngoãn đồng ý.
Điều ta oán giận, chỉ là vì tất cả bọn họ đều dối gạt ta, không ai thật lòng đối đãi với ta.
Sau khi biết Đại công tử mới là vị hôn phu của mình, ta nhờ biểu ca dò la tin tức về người ấy.
Hôm ấy ta chỉ nhìn chàng qua lớp bình phong, không rõ dung mạo, có nét giống nhị công tử, nhưng liếc qua là biết không phải cùng một người.
Biểu ca nói, Diệp đại công tử từ nhỏ từng mắc trọng bệnh, sau đó không thể nói chuyện, cũng không theo học ở thư viện nữa, bị nuôi dưỡng trong khuê phòng như một tiểu thư. Biểu ca còn hỏi thăm Nhị công tử, ngài ấy bảo huynh trưởng mình tính tình đơn thuần thiện lương, tâm tư dịu dàng tinh tế.
Kỳ thực, ta vẫn luôn thích những công tử rực rỡ hoạt bát. Thiếu nữ nào lại không si mê thiếu niên tài mạo song toàn?
Tân lang sức khỏe không tốt, cũng ít tiếp xúc với bên ngoài, trong yến tiệc chẳng ai dám mời rượu, nên chàng vào tân phòng rất sớm.
Dưới lớp khăn voan, ta nhìn thấy đôi ủng đen của chàng từng bước tiến gần, rồi chàng vén khăn lên.
Ta cố gắng nở một nụ cười thật đẹp, ngẩng đầu nhìn chàng. Dù trong lòng ta từng có chút oán than, nhưng đã là phu thê, phải sống với nhau cả đời, cuộc sống này vẫn phải tiếp tục.
Chàng rất tuấn tú, có lẽ vì lâu ngày không ra ngoài, làn da trắng trẻo. Đôi mắt trong suốt như lưu ly, lấp lánh ánh sao.
Không rõ là do ánh nến đỏ hay chàng vốn đã ngượng ngùng, mặt có phần ửng hồng. Chàng ngồi xuống bên cạnh ta, hơi cứng nhắc, cùng ta lặng lẽ nghe bà mối nói lời cát tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-quan-cam-cua-ta/chuong-1.html.]
Bà mối đút cho ta một chiếc bánh chẻo sống, cười hỏi: “Sinh hay không sinh?” ( sống trong bánh sống và sinh trong si.nh đẻ trong tiếng Trung đồng âm, nên lúc này nữ chính trả lời nghĩa là bánh còn sống nhà bà con).
“Sinh.” Ta gật đầu, miệng ngậm bánh nên giọng nói có phần mơ hồ.
Chẳng mấy chốc bà mối rời đi, ta vẫn đang chật vật nhai chiếc bánh chẻo sống ấy bất chợt chàng giơ tay lên.
Ta nghiêng đầu thấy chàng đưa khăn tay tới gần môi ta, ra hiệu chỉ vào miệng ý bảo ta nhả ra.
Ta có chút ngại ngùng, bánh đã nhai nát, nhả ra thật chẳng dễ coi chút nào. Nhưng đây là lần đầu phu quân chủ động thân thiết, ta không nỡ làm chàng buồn.
Ta khẽ che miệng nhả bánh ra, vội vã đặt khăn sang một bên. Khi đó ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay ấm nóng, khô ráo của chàng, đây là lần đầu tiên ta chạm tay nam nhân, bất giác mặt đỏ tim run.
Chàng mỉm cười, từ tay áo lấy ra giấy bút, viết ba chữ: “Diệp Uẩn Sơ”.
“Đây là tên chàng sao?” Ta nhìn chữ “Diệp” đầu tiên, liền đoán ra.
Chàng gật đầu, rồi chỉ tay vào ta.
Ta cầm lấy giấy bút, viết dưới tên chàng: “Giang Minh Châu”.
Hai cái tên lồng vào nhau, thật có dáng vẻ của phu thê.
Chàng trông rất vui, lại lui ra một chút, viết thêm hai chữ: “Uẩn lang”.
“Uẩn lang? Chàng muốn ta gọi chàng như thế sao?” Ta mỉm cười hỏi.
Chàng gật đầu.
“Người thân của ta đều gọi ta là Châu nương, hoặc Châu Châu.”
Ta vừa định bảo chàng cũng có thể gọi ta vậy, lại sực nhớ chàng không thể cất lời, đành dịu dàng nói:
“Chàng cũng có thể gọi thầm như thế trong lòng.”
Chàng cười, gật đầu, rồi viết: “Mau đi rửa mặt rồi ăn chút gì đi, hôm nay nàng vất vả rồi.”
Tuy chàng không thể nói, nhưng ta lại cảm thấy những lời ấy như trực tiếp chạm tới trái tim, khiến lòng ta bất giác ngọt ngào.
“Vậy ta đi rửa mặt trước. Hôm nay chàng cũng mệt rồi, Uẩn lang.”
Diệp Duẫn Sơ là người rất đỗi dịu dàng, nụ hôn của chàng cũng giống như chính con người chàng vậy.
Ta từng xem qua “Bích hỏa đồ”, cô cô còn dặn sẽ hơi đau, bảo ta phải thả lỏng cơ thể, gắng nhịn sẽ ổn. Nhưng ta lại cảm nhận được một cảm giác hoàn toàn khác, chẳng phải đau, mà là thứ cảm giác ảo diệu khó tả.
Giống như say rượu, bước đi dưới chân không vững, lại như có chỗ ngưa ngứa sau lưng nhưng chẳng thể với tay tới, một cảm giác tê dại mềm mại, chẳng phải đau, lại khiến ta khó chịu, nhưng chẳng rõ khó chịu chỗ nào.
Chỉ đến khi Uẩn lang thực sự ôm chặt lấy ta, nỗi đau ấy lại trở thành một loại giải thoát, thành kho.ái cả.m trọn vẹn.
Sau đó là nóng bỏng, là nụ hôn cháy bỏng, là tiếng thở gấp gáp nặng nề bên tai.
Rèm xa trướng đỏ lay động, cánh hoa nhỏ xinh bung nở, rực rỡ xinh đẹp, đau đớn cùng ngây ngất cứ như thủy triều kéo đến nhấn chìm đôi ta.