Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta đưa tay lên khẽ chạm nhẹ vào vết bầm tím vẫn còn hằn rõ trên cổ tay mình, cảm giác áp bức, ngột ngạt trong ngự thư phòng ba ngày trước dường như vẫn còn đang lởn vởn quanh đây.
Khi đó, hoàng đế cũng đã từng dùng chính cái giọng điệu này, ép buộc ta phải trở thành nữ nhân của hắn.
Nhưng bây giờ, hương long diên hương thơm nồng nàn quyện chặt vào mùi m.á.u tanh tưởi, chỉ khiến cho lòng ta cảm thấy nhẹ nhõm, thanh thản như vừa mới tháo bỏ được một gông xiềng nặng trĩu.
“Thần thiếp lại thích ngắm nhìn sương khói bảng lảng nơi Giang Nam hơn.”
Ta từ từ gỡ chiếc trâm cài tóc xuống, một lọn tóc đen tuyền mềm mại rơi xuống, bị cơn gió đêm cuốn nhẹ lên không trung.
Ta mỉm cười, đoạn nhẹ giọng cất tiếng nói:
“Nếu như vương gia thực sự muốn đi du ngoạn, chi bằng hãy cùng thần thiếp đến thành Lạc Dương để ngắm hoa mẫu đơn trước đã.”
Lúc chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh chầm chậm qua con đường Trường An đã được phủ một lớp tuyết trắng xoá, ta cuối cùng cũng đã hỏi ra được câu hỏi đã canh cánh trong lòng ta suốt cả đêm qua:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phoi-hon-voi-ke-thu-khong-doi-troi-chung-cua-hoang-de/16.html.]
“Hoàng đế trước khi c.h.ế.t rốt cuộc đã tính toán những gì, và vì sao chàng lại có thể dễ dàng tin tưởng ta đến như vậy?”
Phó Chiêu lúc đó đang cẩn thận lau chùi thanh Tùy Xuân đao quý giá của mình, nghe thấy ta hỏi vậy thì động tác của hắn hơi khựng lại trong giây lát.
Ánh trăng bạc bên ngoài xe xuyên qua tấm rèm cửa sổ, khẽ hắt lên gương mặt tuấn tú của hắn, làm nổi bật lên vết sẹo vừa mới kéo da non.
Hắn lặng lẽ nhìn ta trong chốc lát, rồi bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
“Bởi vì…”
Hắn dùng vỏ đao khẽ gạt đi một lọn tóc mai đang vương trên má ta, khoé môi cong lên thành một nụ cười ấm áp:
“Ta cũng là một người đã từng được sống lại một kiếp giống như nàng vậy.”
Hết.