Niềm Vui Của Người Nông Dân Cổ Đại - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-04-20 00:19:53
Lượt xem: 186
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những kinh nghiệm sống trong thôn đều , chuyện gà mái một ngày đẻ hai quả trứng là , nhưng hiếm gặp, điều kiện tiên quyết là gà mái ăn đồ , mà gà mái trong nhà chỉ ăn cám với đồ linh tinh, thể nào tháng đột nghiên gà mái nghiện đẻ trứng, cả đàn đều bắt đầu đẻ hai trứng .
Tưởng bà tử nghĩ thế nào cũng thấy hợp lí, bà luôn cảm thấy việc chắc chắn vấn đề.
"Cái bà già , gà mái đẻ nhiều trứng là chuyện , nhờ thế trong nhà mới thể thu nhiều tiền hơn đó.
Chờ nhóm gà ấp xong , trong thôn ai tới bắt gà con, thể bán cho họ một ít.
Còn để trong nhà nuôi, cũng để cho con dâu cả bận rộn, đỡ gây chuyện thị phi khắp nơi."
Thiện Thiết Căn đang định nhắm mắt ngủ, vợ liền mở mắt , suy nghĩ một chút .
Mọi việc trong nhà qua cứ tưởng Tưởng bà tử chủ, nhưng Thiện Thiết Căn mới chính là quyết định, chỉ vì tính tình trầm lặng nên mới năng gì.
Trên thực tế, chủ kiến trong nhà vẫn là của Thiện Thiết Căn.
Mỗi khi gặp khó khăn, Tưởng bà tử đều hỏi ý kiến của ông.
“Lão gia, ông dự định gì khác ?”
Tưởng bà tử cảm thấy gì đó đúng.
Con dâu trưởng lắm chuyện cũng ngày một ngày hai, nhưng chỉ cần gây mâu thuẫn gì lớn, hai vợ chồng già bọn họ cũng mặc kệ.
Thế mà hôm nay lão gia nhà tự nhiên nhắc tới chuyện .
“Phúc Đức nhà năm nay bốn tuổi, tính hai năm nữa, cũng cho nó học đường sách, cho nên bây giờ tích góp dần dần tiền nhập học.”
Đèn sách chuyện nhỏ, huống chi Thiện gia chu cấp cho trưởng tôn Thiện Phúc Tông, giờ chu cấp thêm cho một , cho dù là Thiện gia, áp lực cũng hề nhỏ.
Tưởng bà tử tuy yêu thương đứa cháu nhỏ , nhưng nay từng ý định như .
Vì , khi lão gia tự nhiên nhắc tới, khỏi kinh ngạc, trực tiếp dậy, bước xuống thắp ngọn đèn bên cạnh giường, nghiêm túc lão gia phân tích.
“Để hai thằng bé cùng đèn sách là chuyện nhỏ, chúng cho Phúc Tông của đại phòng , bây giờ cho Phúc Đức của tam phòng, tới khi Phúc Tài của nhị phòng đủ tuổi, lẽ chúng cho?”
Tưởng bà tử , mấy năm nay nhị phòng chịu nhiều thiệt thòi, nhưng gì cũng lý do danh chính ngôn thuận.
Trong nhà chu cấp cho một đèn sách, đó là chuyện vinh quang của gia tộc.
nếu giờ cũng cho con trai lão tam học, lý do liền trở thành hợp lí.
Bà cho dù thiên vị, cũng tới mức bạc đãi nhà lão nhị như .
“Cho chứ, đều cho hết.”
Hiển nhiên cái ý định chôn giấu trong lòng Thiện lão gia từ lâu, Tưởng bà tử xong câu đó, ông chút do dự gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, chắc chắn.
“Lão gia, ông sốt đó chứ?”
Tưởng bà tử há miệng, dùng mu bàn tay đặt lên trán lão gia dò xét.
Ba đèn sách, trong nhà thể chu cấp .
"Ta nghĩ kĩ .
Lúc chúng tâm ý chu cấp cho lão đại, dù lão tam thông minh hơn nhưng vẫn đổi ý định.
Kết quả thì ? Lão đại tốn nhiều tiền bạc như , đậu nổi tú tài."
Thiện lão gia thở dài, chuyện khiến ông luôn cảm thấy thiệt thòi cho con trai út thông minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/niem-vui-cua-nguoi-nong-dan-co-dai/chuong-17.html.]
ai bảo sinh , nhỏ hơn con trai trưởng tận bảy tuổi, chờ bộc lộ sự thông minh, con trai trưởng cũng học từ lâu, tiền cũng tốn.
Mà khi đó điều kiện Thiện gia cũng kém xa so với hiện tại, Thiện lão gia cách nào cho cả hai con trai cùng học.
Bởi , cũng chỉ thể nhắm mắt cho qua.
bây giờ, Thiện lão gia rút kinh nghiệm, tính toán cho cả ba đứa cháu cùng học.
Vừa , mỗi phòng đều một đứa con trai, như phòng nào hơn thua phòng nào.
Với điều kiện hiện tại của Thiện gia, nếu chi tiêu dè dặt thì cũng thể chu cấp cho ba đèn sách.
Chưa kể, bây giờ còn tới thời điểm hai đứa cháu cùng học, vẫn còn tận mấy năm nữa, chắc trong nhà tích góp nhiều bạc.
Thiện lão gia nghĩ kĩ , chỉ chu cấp cho mỗi cháu trai đến 15 tuổi, nếu mà lúc đó thi đậu, thì sách nữa, về nhà, lên cửa hàng huyện thành học việc, ở phòng thu chi, lão đại dẫn dắt, cũng đến nỗi nào.
Như giảm bớt gánh nặng cho gia đình, mà đối với bản đứa nhỏ cũng là chuyện .
Chớ như với cái Liễu gia , ba mươi tuổi vẫn thành danh, tuổi cao, học hành giỏi, bản lĩnh mưu sinh, tới khi hai vợ chồng già Liễu gia qua đời, sẽ sống bằng cách nào.
Thiện lão gia thể tích góp gia sản như , đủ chứng minh ông là xa trông rộng.
Ngay cả ba con, tuy rằng tính cách khác nhưng về mặt nào đó thì cũng là thông minh.
Như Thiện Tuấn Sơn thấy khả năng đèn sách kịp thời dừng , lão nhị Thiện Tuấn Hà luôn thế nào là đủ, lão tam Thiện Tuấn Hải như chỉ ăn chơi, thực tế trong lòng cũng tính toán.
Tất cả những thứ đều do hai ông bà đích dạy dỗ.
Nghe lão gia phân tích, trong lòng Tưởng bà tử cũng thấy do dự.
Đối với nhị tôn tử yêu thương, lão gia đề nghị cho đèn sách, bà dĩ nhiên vui mừng, nhưng cũng chút lo lắng.
Việc nuôi ba cùng đèn sách, tuy rằng còn nhiều thời gian để chuẩn , nhưng áp lực , bà mơ hồ cảm nhận .
“Được.”
Nghĩ tới nghĩ lui, Tưởng bà tử vẫn miễn cưỡng chấp nhận việc , “Đến lúc gà trong nhà ấp xong, sẽ giữ 15 con gà mái với 5 con gà trống.”
Tính sức , hơn nữa trong nhà còn mấy con heo nái, nuôi nhiều gà vịt như coi như cực hạn.
Cũng may trong nhà ít ruộng đất, đến lúc đó nếu thể mua cám cho gà và gia súc, thì trồng nhiều rau dưa một chút, cũng thể miễn cưỡng nuôi mấy con gà.
Bởi vì quan hệ của con trai trưởng, nên so với bình thường lên huyện bán, trứng gà họ bán giá cao hơn một ít.
Bởi , tiền trong nhà mỗi năm đều thể tăng thêm.
Nếu như…
Tưởng bà tử mím môi, nếu như mấy con gà mái đó thể sức đẻ trứng như bây giờ, thì càng .
Nhớ tới chuyện , Tưởng bà tử bỗng nhiên nhớ lạc đề, tối nay ý định của bà là tới chuyện .
“Lão gia, ông những chuyện đều liên quan tới Phúc Bảo nhà ?”
Tưởng bà tử nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ thể giải thích như , xem, những chuyện đều xảy khi cháu gái đời, còn nhớ tới đầu tiên heo nái trong nhà sinh tới 16 con heo con, bà thể nghĩ đây là may mắn do cháu gái mang đến.
Càng nghĩ bà càng cảm thấy chuyện như .
DTV
Ông bà , vài sinh chính là mang tới may mắn, ở bên cạnh những , cái gì cũng thể xảy .
Tưởng bà tử cảm thấy, cháu gái bảo bối của chính là như , mang tới may mắn cho khác.