Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 23: Cực âm cực sát
Cập nhật lúc: 2025-07-01 13:38:08
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gần mười hai giờ đêm, tôi mới tiễn Đổng San San về ký túc xá. Trễ nữa thì cổng sẽ đóng, cô ấy không vào được.
Tới dưới lầu, tôi buông tay cô ra, nói:
“Cậu lên trước đi.”
Cô ấy gật đầu rồi hỏi:
“Tuần sau cậu còn đến không?”
Tôi thầm nghĩ: Tuần sau ư? Nếu đêm nay mình còn sống thì nói chuyện tiếp nhé… Tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu.
Nhưng không biết phải trả lời sao cho thỏa đáng, nghĩ một lát, tôi đành cười gượng:
“Có chứ, sao lại không đến. Tuần sau lại đến ăn chực đây.”
Cô ấy nghe vậy liền mừng ra mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng biết vì lạnh hay vì ngại mà đỏ bừng bừng.
Đổng San San quay người bước đi, nhưng chưa được bao xa lại quay lại.
Cô tháo chiếc khăn len quàng trên cổ, quàng sang cổ tôi, dịu dàng nói:
“Trời lạnh rồi, chút nữa đi xe về nhớ cẩn thận. Về đến nơi nhớ nhắn cho tớ một cái nhé.”
Nói xong, cô ấy chạy vụt lên lầu, bóng dáng nho nhỏ ấy dần khuất trong bóng đêm.
Tôi đứng ngây người tại chỗ.
Đúng là mùa đông ở Đông Bắc ban đêm lạnh thấu xương,
Nhưng trái tim tôi lúc này lại ấm áp lạ thường.
Ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ còn vương lại trên khăn, tôi càng thêm vững lòng với quyết tâm của mình:
“Tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu!”
Tôi quay người, bước về phía tòa nhà. Vì hôm qua vừa mới xảy ra tai nạn, nên hôm nay công trình vẫn chưa có ai làm việc.
Sau đó mò ra bảy lá bùa trong túi áo lông vũ, chia thành ba loại rồi nhét vào ba túi riêng biệt. Tiếp đến lại lấy ra hai chiếc lá liễu đã ngâm rượu từ hôm trước cùng một cuộn băng keo hai mặt dùng để dán tranh. Tôi dán một chiếc lá liễu lên trán, còn chiếc còn lại thì dùng để lau mắt. Mà phải nói thật, dùng lá khô không có nước đúng là chán thật đấy, vừa chạm vào đã vỡ vụn, còn rơi cả vụn vào mắt nữa.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, tôi cố ra vẻ ngầu lòi tiến đến đứng dưới lầu tòa nhà cũ.
Ngẩng đầu nhìn lên, nữ quỷ áo vàng hôm qua quả nhiên vẫn đang đứng trong khung cửa sổ tầng bảy.
Có lẽ là nhìn thấy tôi rồi, vì nó đang chằm chằm trừng mắt nhìn xuống đây.
Má nó, ông đây không sợ mày!
Tôi châm một điếu thuốc để lấy can đảm. Lúc này còn nghe rõ mồn một tiếng tim mình đập:
Thình thịch — thình thịch —
Tay phải tôi cầm chặt lấy một tấm “Đinh Ất Cự Khanh hộ thể phù”, hít một hơi thuốc thật sâu, rồi chui qua cửa sổ tầng một vốn đã bị vỡ, lẻn vào bên trong tòa nhà.
Má ơi, tối như hũ nút, đúng kiểu phiên bản đời thực của Silent Hill, tầm nhìn gần như bằng không.
Nói thật với các vị độc giả, các bạn sợ điều gì nhất? Tất nhiên, nếu bạn trả lời là “sợ vợ nhất” thì được miễn.
Còn tôi á? Tôi sợ bóng tối nhất.
Tôi tin có nhiều người cũng giống tôi. Bởi vì trong bóng tối, ta không biết thứ gì vô hình đang tồn tại, thứ đáng sợ nhất không phải là ma quỷ, mà chính là trí tưởng tượng của chính mình.
Tôi cũng vậy, cực kỳ giỏi tự dọa bản thân.
Có lẽ là do xem quá nhiều mấy phim kinh dị rác rưởi, giờ đây tôi căng thẳng toàn thân, chỉ sợ nữ quỷ kia từ đâu nhảy xổ ra sau lưng dọa tôi một phát.
Nói thật, cảm giác này còn kích thích hơn gấp bội mấy ngôi nhà ma ngoài hội chợ, vì lúc này tôi biết chắc chắn có một con quỷ thật sự đang chờ tôi phía trên kia.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là, nó không hề hiện ra dọa, suốt dọc đường tôi đi lên, ngoại trừ lần bị giẫm phải mảnh kính vỡ trên cầu thang làm giật mình ra, thì hoàn toàn không có chuyện gì lạ.
Lên tới tầng năm, tôi bắt đầu cảm thấy một luồng khí áp lực đè nặng.
Càng lên cao, cảm giác ấy càng rõ rệt.
Nhiều năm sau, trên mạng có lan truyền một tấm ảnh chế rất nổi tiếng. Trong ảnh có dòng chữ:
“Tôi cảm thấy toàn bộ con người mình sắp sụp đổ rồi.”
Đó chính là tâm trạng tôi khi ấy.
Tôi cố kìm nén cơn run, dằn lại cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy, leo lên tầng bảy.
Dưới ánh sáng lờ mờ từ màn hình điện thoại, tôi bước đến căn phòng thứ hai từ bên trái.
Hít sâu một hơi, đẩy cửa ra thật mạnh!
Lập tức một luồng sát khí tạt thẳng vào mặt!
Chính xác — là sát khí!
May mà tôi đã chuẩn bị từ trước, vội giơ tay hét lớn:
“Cấp cấp như luật lệnh!”
Tấm “Đinh Ất Cự Khanh hộ thể phù” trong tay phát ra ánh sáng lục nhạt, lập tức xé toạc luồng sát khí làm đôi, để nó lướt qua hai bên người tôi.
Má ơi, suýt nữa thì đi đời!
Tôi nổi hết da gà da vịt khắp người.
Quay sang nhìn nữ quỷ đó, tôi mới thê thảm phát hiện ra:
Nó… thật ra còn chưa ra tay gì cả.
Luồng sát khí vừa nãy chỉ là tự tỏa ra từ cơ thể.
Còn bản thân nó thì vẫn đứng bên cửa sổ, quay mặt ra ngoài, chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, như thể tôi chẳng đáng một xu.
Mặc dù tôi cũng không kỳ vọng gì việc được nó coi trọng, nhưng mà phải biết rằng —
Ngay cả chó già cũng có vài cái răng.
Tôi đến là để nói chuyện nghiêm túc, vậy mà nó lại coi như không khí, không thèm quay đầu lại lấy một cái à?
Má mày, tôi nghĩ thầm trong bụng:
“Coi thường ông thì đừng trách ông chơi bài độc.”
Tôi nhanh chóng rút ra một tấm “Giáp Ngọ Ngọc Khanh phá sát phù” từ túi áo, cầm chặt trong tay.
Hê hê hê…
Sư phụ tôi — Cửu Thúc — từng nói, cho dù là loại quỷ hung ác đến đâu, chỉ cần dán tấm bùa này lên “quỷ môn” (tức trán), thì nhất định sẽ bị uy lực của Lục Giáp Dương Thần đánh cho hồn phi phách tán.
Tay vừa rút lá bùa ra, đột nhiên cô ta cất tiếng, nhưng vẫn không hề quay lại.
Tôi nghe rõ ràng giọng nói ấy:
“Cậu... thấy được tôi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-23-cuc-am-cuc-sat.html.]
Giọng nói ấy thật ra khá dễ nghe, nhưng lại khiến tôi — kẻ vừa mới bình tĩnh được một chút — lại nổi hết cả da gà lần nữa.
Cô ta biết nói chuyện, nghĩa là vẫn còn ý thức. Như vậy tôi vẫn còn cơ hội thương lượng. Vậy giờ tôi nên làm gì?
Đáp án A: Trả lời cô ta, nói chuyện và khuyên nên sớm đầu thai.
Đáp án B: Giả vờ không thấy, giả làm người đi đường, ra cửa sổ hóng gió rồi thừa dịp cô ta không đề phòng, ra tay tiêu diệt.
Đáp án C: Dẹp, bỏ chạy mới là thượng sách!
Ba đáp án lướt nhanh trong đầu như đèn LED chạy chữ. Nhưng tôi loại ngay phương án C — đã tới nước này rồi, sao còn nghĩ tới chuyện chạy trốn?
Sau đó cũng loại luôn phương án B — ai mà tin nổi giữa nửa đêm nửa hôm, có thằng rảnh nào leo lên tầng 7 một tòa nhà ma để... ngắm cảnh?
Chỉ còn lại phương án A.
Mẹ nó, cứ thử nói chuyện xem sao. Biết đâu còn cách hòa bình để giải quyết. Dù sao thì đánh nhau cũng chắc chắn không có cửa thắng. Tôi rõ ràng vẫn chỉ là tay mơ, chân còn đang run cầm cập đây này.
Mẹ kiếp, là đàn ông thì không thể để một con quỷ dọa sấp mặt được!
Cho dù có c.h.ế.t tan xác, tôi cũng phải kéo nữ quỷ này xuống địa ngục theo!
Tôi lấy hết can đảm, mở miệng nói:
“Ừ... tôi thấy được cô.”
Cô ta từ từ quay đầu lại, một luồng oán khí lập tức ập thẳng vào mặt tôi.
Ở đây tôi xin phép giải thích với các độc giả một chút về cái gọi là “oán khí”.
Có khi nào bạn từng đang ngủ ngon, bỗng lạnh toát toàn thân, một cảm giác lạnh lẽo khó tả đến mức bạn rùng mình bất an? Tôi tin rất nhiều người từng trải qua rồi.
Còn cảm giác lúc đó của tôi á? Nó còn đáng sợ gấp bội lần cái lạnh vô hình kia!
Cô ta quay đầu chậm rãi. Ánh đèn đường từ khuôn viên trường chiếu lờ mờ qua ô cửa sổ, tôi loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt ấy.
Nhìn chung cũng là một cô gái khá xinh, chỉ có điều da trắng bệch đến mức ghê người.
Mà nhắc đến mới nhớ, hình như con quỷ nào cũng đều được miêu tả da trắng bệch, nhưng đúng là như vậy thật.
Cô ta lạnh lùng nhìn tôi — thằng nhóc tóc nhuộm xanh lè, giọng nói không hề có biểu cảm:
“Cuối cùng... cũng tìm được một người có thể nói chuyện với tôi.”
Quỷ mà cũng biết nói chuyện không cần mở miệng á?!
Mẹ nó, tôi lần đầu trong đời tận mắt chứng kiến đấy. Nhưng nghe câu này xong, tôi rợn cả sống lưng, đừng nói là muốn tìm người thế thân nhá??
Tôi nghĩ bụng:
“Dù sao cũng bắt chuyện được rồi, thì cứ nói chuyện xem sao...”
Sau đó cẩn thận lên tiếng:
“Nhưng... không phải ai cũng có thể nói chuyện với cô như tôi đâu. Cô có phải là... còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”
Ở đây cũng xin nói rõ: Tôi nói câu này không phải ngẫu hứng, mà là vì trong một cuốn cổ thư tôi từng đọc, có nhắc tới trường hợp tương tự — kiểu như nguồn gốc hình thành những loại oan hồn thế này.
Truyện kể rằng: Ngày xưa có một địa chủ ác bá, chuyên ức h.i.ế.p dân nghèo, làm chuyện ác không ghê tay. Có lần, ông ta phạm tội đáng c.h.é.m đầu, nhưng vì đó là thời kỳ đen tối, ông ta dùng tiền mua chuộc quan huyện, ép một người làm trong nhà thế mạng cho mình. Người làm đó chịu nỗi oan khuất vô cùng to lớn, sắp bị xử trảm dù hoàn toàn vô tội. Đến ngày hành hình, gã địa chủ còn đích thân tới pháp trường xem c.h.é.m đầu. Người làm uất hận gào to trước khi chết: “Sau khi tôi chết, tôi nhất định sẽ hóa thành ác quỷ, cắn nát cổ ông!!” Cả nhà họ địa chủ nghe xong thì kinh hãi xanh mặt, chỉ có tên địa chủ vẫn bình thản ung dung. Hắn nhìn thẳng vào người làm đang quỳ chờ chém, cười lạnh nói: “Nếu sau khi bị c.h.é.m mà cái đầu của mày có thể bay lên, cắn được vào cây cờ bên cạnh, thì tao mới tin lời mày nói.”
Người làm trừng mắt nhìn tên địa chủ, khi giờ hành quyết điểm, đao phủ vung d.a.o c.h.é.m xuống — chuyện kỳ lạ kinh hoàng đã xảy ra: cái đầu của người làm sau khi lìa khỏi cổ liền bay lên, há miệng cắn chặt lấy cây cột cờ bên cạnh, trên mặt thậm chí còn hiện ra một nụ cười kỳ quái. Cả nhà tên địa chủ sợ đến tái mặt, không ngờ cái đầu kia thật sự có thể bay lên cắn trúng cột cờ. Họ bắt đầu lo rằng người làm sẽ quay về báo thù. Nhưng tên địa chủ lại phá lên cười: “Đừng lo, gã đi rồi. Vì lúc chết, trong đầu gã căn bản không nghĩ đến việc báo thù, mà chỉ tập trung vào việc làm sao để cái đầu bay lên cắn được vào cột cờ. Giờ cắn được rồi, nguyện vọng đã hoàn thành, hồn phách cũng yên ổn mà đi.” Nói xong, địa chủ thản nhiên quay lưng về nhà. Quả nhiên, sau đó không có chuyện gì xảy ra thật.
Phải nói rằng tên địa chủ trong truyện kia quả thật rất có đầu óc, hắn nắm đúng trọng điểm của cái gọi là “nguyện vọng cuối đời”.
Người làm lúc c.h.ế.t chỉ nghĩ đến việc cắn vào cột cờ, chứ không nghĩ đến việc trả thù.
Cho nên hồn phách không còn vướng bận.
Câu chuyện đó chính là lý do tôi mới hỏi nữ quỷ này xem có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không.
Nếu tôi giúp cô ta thực hiện được điều đó, biết đâu cô ta sẽ tự nguyện lên đường, rời khỏi dương gian.
Nữ quỷ nhìn tôi, ánh mắt khiến từng tế bào trên người tôi nổi hết cả gai ốc.
Sau đó, cô ta không hề cử động môi, nhưng giọng nói vẫn vang lên rõ ràng trong đầu tôi:
“Trước tiên... cậu nói cho tôi biết đi, vì sao cậu nhìn thấy được tôi?”
Mẹ nó, cẩn thận thật.
Tôi đành trả lời một cách do dự:
“Tôi... thật ra là một thầy âm dương, nên mới thấy được cô.”
Cũng không hẳn là nói dối, sư phụ tôi là thầy âm dương, tôi là đồ đệ của ông ấy, nên tự nhận vậy cũng không quá đà.
Ở vùng Đông Bắc, nghề “thầy âm dương” đã có từ rất lâu đời. Dù có dính líu đến tín ngưỡng dân gian, nhưng hầu như ai cũng từng nghe qua.
Cô ta có vẻ cũng từng biết đến danh từ này khi còn sống.
Nghe tôi nói xong, trên gương mặt trắng bệch kia thoáng hiện vẻ kinh ngạc, có lẽ là vì khó mà liên tưởng được một thằng nhóc tóc xanh lè như tôi lại có thể gắn liền với một nghề nghiệp huyền bí như vậy.
Cô ta lại hỏi:
“Thầy âm dương, cậu tên là gì?”
Nhìn kiểu hỏi chuyện này, tôi bỗng có cảm giác: Cô ả này chắc lúc sống là kiểu người không giỏi bắt chuyện.
Vì hai câu đầu tiên đều là kiểu:
“Bạn làm nghề gì thế?”
“Bạn tên gì?”
Hệt như gặp bé gái 14–15 tuổi trên QQ, vừa mới add nhau đã hỏi thông tin cá nhân như công an tra hộ khẩu.
Nhưng có điều, lúc này tôi không còn quá sợ hãi nữa.
Tôi dần nhận ra — cũng chẳng có gì kinh khủng lắm. Đến nước này rồi, cũng chỉ là một “cô gái đặc biệt” thôi.
Phải biết rằng, tôi đây lên đại học, số lần ngồi net còn nhiều hơn số buổi lên lớp, đối phó với mấy kiểu con gái kiểu này, vốn đã có đầy đủ kinh nghiệm thực chiến.
Nhưng tôi vẫn cẩn thận giữ lại một chút phòng bị.
Bởi vì ngày xưa ông bà từng dặn kỹ:
“Nếu có ngày chạm mặt ma quỷ, tuyệt đối không được nói tên thật. Nếu nói ra, có khả năng sẽ bị quỷ câu hồn.”
Nghĩ tới nghĩ lui, rồi đảo tròng mắt một vòng, ý tưởng lóe lên.
Tôi bèn nói với con ma nữ đó:
“Tôi họ Tần, tên là Ái Đức.”
Thật ra vốn định bảo tên mình là Bào Kim Long, nhưng nghĩ lại thấy làm thế quá thiếu nghĩa khí, nên đành tùy tiện bịa ra một cái tên “Tần Ái Đức”.
Hiển nhiên, nữ quỷ không có đầu óc lắm, chẳng nghe ra ẩn ý quỷ quái trong cái tên này.
Cô ta u ám nói:
“Tần Ái Đức, cậu có muốn nghe câu chuyện của tôi không?”