NGUYỆT MÃN XUÂN SƠN LÂU - 6
Cập nhật lúc: 2025-04-07 15:34:28
Lượt xem: 1,181
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
17.
“Nói bậy!” Ta quỳ xuống đất.
Mang theo nghẹn ngào nức nở, ta phải biện hộ cho chính mình:
“Xin công chúa minh xét. Tiểu nữ thực sự bị oan uổng.”
“Vừa rồi quả thực có thích khách xông vào, xong xuôi thì đã chạy trốn qua cửa sổ.”
“Hắn bịt mặt, ta không nhìn rõ mặt. Tỷ tỷ ta đã bị doạ sợ đến hôn mê bất tỉnh.”
Công chúa nhìn qua cửa sổ. Mùa đông lạnh giá, cửa sổ đáng lẽ phải đóng kín nhưng lúc này lại mở rộng để gió bắc thổi vào. Nàng lại ra hiệu cho tỳ nữ tới xem Tần Thanh một chút. Tần Thanh đã sợ hãi đến không còn biết gì nữa. Ta cúi đầu, lại tiếp tục khóc lóc:
“Đem chúng ta hỏi tội, thực sự là có lợi cho nhóm quan gia nhất. Họ có thể đổ lỗi rằng đại thống lĩnh đang hành phòng nên họ không có cách nào bảo vệ được.”
“Như vậy có thể che đậy sự sơ suất của họ, khiến cho thích khách có cơ hội ra tay!”
“Nhưng nếu cứ như vậy, kẻ g.i.ế.c đại thống lĩnh thực sự chẳng phải thoát tội sao?”
“Hơn nữa, nếu thực sự muốn để chúng ta thành kẻ c.h.ế.t thay, vậy thì đám quan gia ấy cũng phải bị vấn tội!”
“Chính họ mới là người mở cửa, chỉ đường cho ta!”
“Cô… cô… đừng có ngậm m.á.u phun người chứ!”
Thủ lĩnh hộ vệ hoảng hốt, lắp bắp khó nói nên lời Trong lòng ta cười lạnh. Loại người như Hàn Sung, chắc chắn những kẻ đi theo hắn cũng chỉ là những kẻ tiểu nhân, tìm lợi né hại. Không ai sẽ trung thành đến mức nhất định phải giúp hắn tìm ra hung thủ.
Vậy còn công chúa thì sao?
Ta đổ mồ hôi trong lòng bàn tay. Cúi đầu chờ đợi nàng phán xét. Chỉ nghe thấy nàng lạnh lùng mắng thủ lĩnh hộ vệ:
“Cả một đám người các ngươi, không đi bắt thích khách, lại muốn đổ tội cho hai cô nương, kết án qua loa, các ngươi có rắp tâm gì?”
Không ngoài dự đoán. Ta thở phào nhẹ nhõm. Công chúa cao quý, đoan chính. Với Hàn Sung mà nói, nàng quả thực là trăng treo cao rọi xuống cống rãnh hôi thối.
Nàng có thể bình tĩnh nhìn qua cửa sổ, nhìn Tần Thanh. Nhưng lại không hề nhìn Hàn Sung. Ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi.
Ta và công chúa nhìn nhau. Ta biết, công chúa thuận nước đẩy thuyền mà giúp ta. Ta cũng vô tình giải thoát cho nàng.
18.
Ta đã bảo Ngưu Tam dẫn theo Tần Thanh về Xuân Sơn Lâu trước. Ta muốn tự mình đi đến nơi vắng vẻ một chút. Lưu lạc từ nhỏ đến lớn đã giúp ta luyện thành đôi tai thính, có thể nghe rõ và phân biệt được vị trí. Vẫn luôn có người âm thầm theo dõi hết thảy mọi chuyện hôm nay.
"Ai đang theo dõi ta? Ra đi!"
Người đó biết ta đã phát hiện ra hắn, liền nhảy ra từ bóng đêm. Hắn mặc một bộ y phục dạ hành hòa mình vào trong đêm tối. Nhưng đầu hắn lại phát ra ánh sáng. Ta bước tới, một tay kéo xuống chiếc mặt nạ trên gương mặt hắn.
Đây không phải là hòa thượng đã từng đưa vàng cho ta sao?
Hắn cười cười rồi sờ đầu. Ta chỉ cảm thấy trước mắt quay cuồng. Hòa thượng biến mất. Tất cả mọi thứ trước mắt đều biến mất. Những vòng xoay của năm tháng cuốn ta vào một hố đen. Ta hoàn toàn mất đi tri giác.
19.
Khi ta tỉnh lại lần nữa, đầu ta nóng như thiêu đốt. Ta đang nằm trên giường của mình, trong sương phòng của chính mình, Tần Thanh đang ngồi bên mép giường. Ta nắm lấy tay nàng:
"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
Nàng liếc mắt nhìn ta: "Ta có thể làm sao được?"
"Quan phủ không phái người đến bắt chúng ta sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyet-man-xuan-son-lau/6.html.]
Tần Thanh vẫn tỏ vẻ tức giận như mọi khi:
"Đầu óc muội sốt đến hỏng rồi à? Nói những lời gì mà xui xẻo như vậy. Muốn vào nhà lao, muốn gặp Diêm Vương thì muội tự đi đi. Đừng kéo ta vào."
Nói xong, nàng đặt một chiếc khăn lạnh lên trán ta. Ta lại hỏi:
"Người trong phủ hàn Sung cũng không đến gây chuyện sao?"
Tần Thanh lắc đầu, vẻ mặt chán ghét:
"Người nào? Không quen! Nghe muội nói linh tinh, thật sự làm ta mệt chết.”
"Ta xuống phòng bếp, bảo Ngưu Tam làm chút đồ ăn cho muội."
Không quen? Ta nhìn nàng đứng dậy bước ra ngoài. Giống như mọi chuyện liên quan đến Hàn Sung chưa từng xảy ra.
Trong phòng chỉ còn lại một mình ta. Ta nhìn ra cửa sổ, không biết là ai đã đóng chặt nó. Cũng không biết đã bị đóng bao lâu.
Không ổn rồi…
Tống Sơn…
Ta mò mẫm đứng dậy, dùng hết sức mở cửa sổ.
20.
Trên đầu và vai của Tống Sơn rải đầy vụn tuyết. Lông mày cùng tóc mai phủ đầy sương giá. Không biết có phải vì bị đông lạnh quá không mà đôi mắt của hắn lại càng trong suốt hơn so với mọi khi. Phảng phất như có nước mắt bị đóng băng ngay dưới đáy mắt.
Ta lẩm bẩm: “Tống Sơn…”
Hắn vẫn luôn đứng ở cửa sổ sao? Tuyết đã rơi trong bao lâu rồi? Hắn đã đứng đó từ khi nào? Ta ngây ngốc giơ tay lên, muốn chạm vào người hắn.. Nhưng anh ấy cất bước chạy đi. Ta đuổi theo sau lưng, kiên trì giải thích:
“Tống Sơn, sao vẫn còn giận dữ như vậy?”
“Mấy ngày nay ta ngủ mê man, không biết là ai đã đóng cửa sổ giúp…”
Hắn không để ý đến ta, cúi đầu đi về phòng ngủ của mình, tránh sau bức bình phong.
“Tống Sơn… Tống Sơn…”
“Ngươi còn không thèm để ý ta, ta sẽ nhìn lén đó.”
“Ta đếm một, hai…”
Chưa đếm đến ba, hắn đã lao ra ngoài. Ta cong môi mỉm cười:
“Ngươi thay quần áo làm gì vậy? Bộ lúc rồi chẳng phải rất đẹp sao?”
Ai ngờ vừa mới dứt lời, ta đã cảm thấy đôi chân mình bị nâng bổng lên. Cơ thể bị hắn ôm chặt vào lòng. Ngực hắn vững chắc, cánh tay rắn rỏi có lực ôm ta thật chặt, vừa ấm lại vừa nóng. Hơi thở nhẹ nhàng như cánh lông vũ quét qua bên tai ta.
“Bộ vừa rồi mặc sẽ lạnh.”
Ta không khỏi lắp bắp:
“Ta… ta bị sốt… lạnh… lạnh cũng tốt…”
“Được!” Hắn cúi đầu, áp sườn mặt về phía ta.
Tựa như đám mây mềm mại và mát lạnh, hắn đặt lên má ta, làm dịu đi nhiệt độ nóng bỏng. Cơ thể ta mềm nhũn, tan chảy trong vòng tay hắn.
Nghe hắn lẩm bẩm: “Vẫn tốt, may mà ngươi không sao.”