A Lục cười lạnh một tiếng, rồi tàn nhẫn chỉ ra sự thật:
“Thừa nhận đi, ngươi đã trở thành một quân cờ bị người ta vứt bỏ rồi.”
Không khí ở trong trà thất bắt đầu trở nên vô cùng căng thẳng.
A Lục nhìn chằm chằm vào gương mặt đang đầy vẻ kinh hoảng của Minh Thành, nàng đã phòng bị việc nàng ta sẽ xông tới.
Nhưng không ngờ rằng, sau cơn giận dữ đó, đôi mắt của nàng ta lại trở nên thật u ám, đầy vẻ suy sụp.
“Vậy thì ta còn có thể làm gì được nữa chứ. Thứ mà hắn có thể cho ta, cũng chỉ có thể đến thế này mà thôi. Một người như hắn, bảo hắn phải từ bỏ, thì thực sự là quá khó khăn rồi.”
Từ bỏ điều gì cơ chứ.
Là từ bỏ đi ngôi vị hoàng đế sao.
Nhưng Minh Thành cho dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng là thiên kim của Quốc Công phủ, cho dù có mang tiếng nhơ nhuốc đi chăng nữa, thì ít nhất nàng ta vẫn còn giữ được danh phận của mình.
Ngay cả khi Quốc Công phủ có gả thêm người mới vào, chẳng lẽ Bát hoàng tử lại không nhận, bọn họ còn dám ép buộc hắn hay sao.
Tất cả những điều đó chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ mà thôi.
Một cái cớ để có thể trấn an được Minh Thành, nhưng lại vô tình trở thành một niềm an ủi cuối cùng của nàng ta.
A Lục kéo giãn khoảng cách ra xa với Minh Thành, sau đó lại ném ra một khối ngọc bội, ở trên đó có khắc hình long phụng trình tường – đó chính là một vật thuộc về hoàng gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-xuyen-khong-gap-ke-trung-sinh/20.html.]
“Đây chính là của vương gia.
“Ngọc bội này được lấy từ người mà Bát vương gia yêu thương nhất. Hắn đã giấu nàng ta rất kỹ, cho nên Thái tử đã phải tốn không ít công sức thì mới có thể tìm ra được.”
A Lục nhếch môi cười một cái, rồi nhìn sắc mặt của Minh Thành đang dần dần trở nên c.h.ế.t lặng đi, trong lòng nàng bỗng cảm thấy một chút sảng khoái.
Nhưng sau cái cảm giác sảng khoái ấy, lại chính là sự trống rỗng đến lạ thường.
Minh Thành ở hiện tại và A Lục ở kiếp trước, có khác gì nhau đâu chứ. Tất cả đều chỉ là những quân cờ nằm ở trong tay của kẻ khác mà thôi.
A Lục ghé sát vào tai của Minh Thành, rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ nàng ta:
“Nếu như hắn mà đăng cơ, thì không thể nào tránh khỏi được việc sẽ đưa nữ nhân kia vào trong cung. Đến lúc đó, e rằng ngay cả chốn dung thân cuối cùng của ngươi cũng sẽ chẳng còn nữa đâu.”
Minh Thành đã rời đi trong một tâm trạng vô cùng tuyệt vọng.
Nhìn theo bóng dáng của nàng ta khuất xa dần, A Lục bỗng nhiên nhận ra một điều, việc làm tổn thương người khác thực sự đã mang lại một cảm giác khoái cảm đến lạ. Có lẽ, đó chính là lý do đã khiến cho những kẻ quyền cao chức trọng kia say mê không thể nào dứt ra được.
Thực ra, vốn dĩ chẳng hề có một nữ nhân nào như vậy cả.
Chỉ là Bát hoàng tử đúng thật là có không ít những mối tình cũ, nhưng A Lục lại chẳng hề có hứng thú để mà bận tâm đến bọn họ.
14.
Mọi chuyện đã tiến triển một cách rất thuận lợi.
Bát hoàng tử đã bị hạ thuốc để triệt sản, người ra tay chính là Minh Thành.