Cho dù biết rõ hắn làm như vậy chỉ là để cho người khác nhìn thấy, nhưng một kẻ đang tuyệt vọng ở nơi ngõ cụt thì làm sao có thể để tâm đến những điều đó được chứ.
Chỉ cần một chút ánh sáng le lói ở cuối con đường, là đã đủ lắm rồi.
Về sau này, A Lục đã gặp được Minh Thành quận chúa.
Minh Thành đã mang theo những tư tưởng mà nàng ta đã quên đi việc phải thu hồi lại, rồi bước vào trong cuộc đời của A Lục.
A Lục biết rõ, “được đường đường chính chính sống ở dưới ánh mặt trời” nghe có vẻ thật buồn cười.
Nhưng Minh Thành sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể hiểu được, đối với một nha hoàn nhỏ bé như A Lục, những lời mà nàng ta đã nói vào năm ấy đã khiến cho trái tim của nàng đập loạn lên như thế nào.
A Lục đã học chữ, đã luyện võ, tất cả chỉ là để có thể sống được một cuộc đời bình đẳng mà thôi.
Nhưng đáng tiếc thay, ở nơi này, nàng đã phải cố gắng gấp nhiều lần so với những người khác thì mới có thể thoát ra khỏi được vũng bùn lầy lội đó.
Thuở nhỏ, Minh Thành thấy A Lục có ích cho nên đã không cho nàng được tự do. Khi lớn lên, nàng ta lại càng muốn A Lục phải làm bàn đạp cho chính mình, cho nên lại càng không hề muốn buông tha cho nàng.
Dẫu cho sau này A Lục có mượn tay của người khác để có thể thoát ra được, thì cũng chỉ là rơi vào trong một chiếc lồng giam khác mà thôi.
Mang trong lòng một mối thù hận sâu sắc, cho dù có được đứng ở dưới ánh mặt trời, thì cũng không thể nào cảm nhận được một chút ấm áp nào cả.
Không phá thì không thể nào lập được, câu nói ấy quả nhiên không hề sai chút nào.
Khi A Lục đang mê man ở trong cơn sốt cao, đã có người cõng nàng ra khỏi thủy lao.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, A Lục đã níu lấy áo của người đó, rồi yếu ớt cất tiếng nói:
“Ta đã dùng lệnh bài để gọi ngươi đến đây, không phải là để cứu ta đâu. Ở trong thư phòng của hắn vẫn còn có rất nhiều những sổ sách ghi chép về việc tham ô đó.”
Cửu hoàng tử thoáng sững sờ trong giây lát, rồi lập tức đổi hướng đi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-xuyen-khong-gap-ke-trung-sinh/18.html.]
“Sao ngươi không nói sớm hơn hả?”
A Lục cố gắng mở mắt ra, rồi cười đến mức cả lồng n.g.ự.c cũng phải rung lên:
“Nếu như ta nói sớm hơn, thì ngươi có đến để cứu ta hay không?”
Không hề có.
Chúng ta đều biết rõ, ngươi sẽ không làm như vậy đâu.
12.
Kể từ khi Cửu hoàng tử giả c.h.ế.t rồi trở về kinh thành cùng với những cuốn sổ sách ghi chép về việc tham ô, hắn đã lập tức trở thành một cái gai ở trong mắt của các phe phái trong triều đình.
Thái tử và cả Bát hoàng tử đều đang dõi theo hắn tựa như hổ đang rình mồi vậy.
Triều đình lúc này sóng ngầm đang cuồn cuộn dâng trào, cùng lúc đó, Sở tướng quân cũng đã mang theo tin chiến thắng để trở về kinh thành.
Chẳng bao lâu sau đó, không biết bằng cách nào, Sở Du Du lại gật đầu đồng ý với hôn sự cùng Cửu hoàng tử.
Có được phủ tướng quân làm chỗ dựa vững chắc, Cửu hoàng tử đã trở nên nổi bật hơn hẳn giữa các vị hoàng tử khác.
“Đây chính là lý do vì sao mà cả Thái tử và Bát hoàng tử đều muốn được ra ngoài tiền tuyến, cho dù không tiếc bất cứ giá nào đi chăng nữa.”
“Ý tại rượu mà lại không hề tại rượu.”
A Lục ôm lấy bả vai đang bị thương của mình, ở trong thư phòng nàng vẫn cặm cụi vẽ lên trên tấm bản đồ.
Cửu hoàng tử nay đã được phong làm vương, nhưng phủ vương gia của hắn vẫn còn rất đơn sơ, người làm cũng chẳng có được mấy người. Để có thể lấy lòng được hoàng đế và cả Sở tướng quân, hắn đã cố ý tiết giảm đi những chi tiêu không cần thiết.
Cả phủ, ngoài A Lục ra, thì cũng chỉ có năm sáu người lo việc quét dọn và thêm một người nữa phụ trách việc nấu ăn mà thôi.