Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Từng Là Đồ Chơi Của Tôi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-04-23 04:20:18
Lượt xem: 94

1

Trong căn phòng, điều hòa bị cố tình chỉnh xuống mức lạnh buốt.

Toàn thân Thẩm Vọng ướt sũng, bị lạnh đến mức sắc mặt tái nhợt.

Anh quỳ nửa người bên chân tôi, dùng khăn giấy lau vết kem trên mu bàn chân tôi.

Thẩm Vọng có ngoại hình hoàn toàn hợp gu của tôi — làn da trắng lạnh như tuyết, hàng mi dài thẳng tắp, và nốt ruồi lệ đỏ dưới đuôi mắt khiến người ta xao lòng.

"Tôi xin lỗi nhé, Thẩm Vọng."

Anh cụp mắt, đã quá quen với những lời xin lỗi của tôi sau khi làm điều tàn nhẫn.

"Anh dầm mưa xếp hàng rất lâu mới mua được, vậy mà tôi lại vụng về làm rơi mất."

"Chỉ lau đi như vậy, tiếc quá đi mất."

Tôi ngừng một nhịp, rồi nâng chân lên trước mặt anh, bàn chân duỗi thẳng.

"Hay là... anh ăn nó đi?"

Vừa dứt lời, loạt bình luận ảo trên đầu anh lập tức lăn nhanh không dứt.

【Cái quái gì! Con nhỏ này chơi thật táo bạo! Cho tôi đóng hai tập đi!】

【Khốn thật, dám sỉ nhục nam chính như thế, đúng là nữ phụ độc ác.】

Thẩm Vọng ngước mắt nhìn tôi.

Đôi mắt dài, sâu, đen như mực loang, như một tấm lưới khổng lồ đang chuẩn bị nuốt chửng lấy tôi.

Tôi dùng đầu ngón chân chạm vào cằm anh, lạnh lẽo như băng giá.

Tôi cong môi cười: "Sao? Không muốn à?"

【A a a, chị nữ phụ này thật sự là đang tìm đường chết!】

【Nhưng tôi thấy nét mặt nam chính hình như lại đang tận hưởng thì phải...】

【Xàm, nhìn ánh mắt anh ấy đi, rõ ràng là muốn g.i.ế.c cô ta.】

Thật sao?

Tôi hạ chân xuống, dẫm lên hõm đùi Thẩm Vọng.

Kem màu trắng sữa dây lên áo sơ mi đen của anh.

Tôi hờ hững nói:

"Muốn g.i.ế.c tôi sao, Thẩm Vọng?"

2

Nửa năm trước, tôi được chẩn đoán mắc ung thư.

Bác sĩ nói tôi nhiều nhất chỉ sống được một năm.

Đúng lúc ấy, một thứ tự xưng là “hệ thống” tìm đến tôi.

Thì ra tôi đang sống trong một cuốn tiểu thuyết thể loại “cứu rỗi”.

Nam chính sẽ bị nữ phụ độc ác ngược đãi đến mức hắc hóa trả thù, cuối cùng được nữ chính như ánh mặt trời cứu vớt, sống hạnh phúc viên mãn.

Nhưng nữ phụ ác độc vốn có trong kịch bản lại bất ngờ bỏ vai.

Vậy nên hệ thống tìm đến tôi, hứa sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ cho tôi một thân phận mới để tiếp tục sống.

Tôi vốn chẳng lưu luyến gì cuộc sống hiện tại, liền đồng ý.

Chỉ là tôi không ngờ… nam chính lại là Thẩm Vọng.

Tôi và Thẩm Vọng, nếu miễn cưỡng mà nói, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã.

Anh là con trai của người giúp việc cũ trong nhà tôi, trước năm 17 tuổi vẫn còn sống nhờ tại nhà tôi.

Thành tích học tập xuất sắc, tính cách lạnh lùng.

Chúng tôi gần như chưa từng nói chuyện với nhau.

Tôi tìm thấy Thẩm Vọng trong một quán bar dành cho người đồng tính.

Anh đang rất cần tiền.

Bị người ta lừa đi làm thêm, rồi bị bỏ thuốc.

Lúc tôi đến, anh đang dùng mảnh chai rượu vỡ kề sát cổ một gã đàn ông béo phị đầy mỡ.

Máu từ cổ tay trắng lạnh của anh rỉ xuống, tạo thành một vệt dài ướt lạnh.

Tôi ra hiệu, vệ sĩ lập tức kéo Thẩm Vọng ra, lôi tên béo mập kia ra khỏi phòng bao.

Thẩm Vọng quay đầu nhìn tôi.

Ánh mắt dính đầy oán hận, u ám và dữ tợn — như một con dã thú bị dồn vào đường cùng.

Thuốc khiến anh đánh mất lý trí cuối cùng.

Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, tôi cởi chiếc áo khoác ngoài trên người anh xuống.

"Anh biết tôi là ai không?"

Thẩm Vọng thở dốc đầy khó chịu, "Đạ… đại tiểu thư…"

"Không, là chủ nhân."

Tôi né tránh sự đụng chạm của anh, cười đầy tàn nhẫn:

"Thẩm Vọng, cầu xin tôi đi."

Thẩm Vọng sững lại.

Một lúc lâu sau, ngẩng đầu lên nhìn tôi, đáy mắt tối đen như vực thẳm.

"Cầu xin cô… chủ nhân."

 

3

Tôi hỏi: “Hệ thống, chỉ số hắc hóa của Thẩm Vọng đã đến bao nhiêu rồi?”

Hệ thống đáp: 【26%.】

…Gì cơ?

Tôi đã liên tục hành hạ Thẩm Vọng suốt gần bốn tháng trời, đến mức ngay cả đám bình luận cũng cho rằng anh sắp g.i.ế.c tôi đến nơi, vậy mà mới chỉ có 26%?

Cứ đà này, chưa kịp chờ anh hắc hóa, tôi đã c.h.ế.t vì bệnh trước rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-tung-la-do-choi-cua-toi/chuong-1.html.]

Tôi cụp mắt nhìn Thẩm Vọng thật lâu.

Rồi lên tiếng gọi: “Cởi đồ.”

Thẩm Vọng đứng dậy: “Tôi đi tắm trước.”

Tôi mất kiên nhẫn, lặp lại: “Tôi bảo anh, cởi đồ.”

Ánh mắt Thẩm Vọng dừng trên tôi.

Tiếng khóa thắt lưng vang lên "cạch" một cái.

Vai rộng eo thon.

Cơ thể rất đẹp.

Chỉ tiếc là chi chít những vết cắn và dấu tay. Nếu không có những dấu tích ấy, hẳn là càng mê người hơn nữa.Thẩm Vọng đứng trần trụi, lặng lẽ mở ngăn kéo ra.

Bên trong là đủ loại món đồ chuyên dùng để tra tấn người khác.

Tôi bước chân trần trên sàn lạnh, tiến đến trước mặt anh.

Ánh mắt Thẩm Vọng gắt gao khóa chặt lấy tôi, đôi môi mím chặt.

Tôi liếc qua món đồ trong tay anh, rồi cúi người, trong lúc anh còn chưa kịp phản ứng, tôi kéo ngăn dưới ra, lấy hộp thuốc.

“Ngồi xuống, tôi bôi thuốc.”

【Ủa? Giang Uyển chẳng phải rất thích để lại dấu vết trên người nam chính sao? Chưa từng cho bôi thuốc mà? Tôi nhớ nhầm tình tiết à?】

【Cái quái gì? Chị nữ phụ này lại định giở trò gì nữa đây!】

Rõ ràng, Thẩm Vọng cũng nghĩ vậy.

“Cô muốn làm gì, nói thẳng đi.”

Vẻ mặt anh chẳng có chút cảm xúc nào.

Tôi không nói gì, bóp một ít thuốc mỡ lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng thoa lên n.g.ự.c anh, rồi khẽ thổi thổi.

Có lẽ thuốc hơi lạnh, cơ thể Thẩm Vọng đột ngột căng cứng lại.

Tôi khẽ cau mày nhìn anh, trời thì lạnh thế này, sao người anh lại nóng như phát sốt?

Chẳng lẽ lại bị tôi hành đến phát bệnh rồi?

Tôi đưa tay định chạm trán anh, nhưng bị anh né tránh.

“Cô từng nói, tôi chỉ là món đồ chơi mà cô mua về.”

Giọng anh khàn khàn: “Không cần vừa đánh vừa dỗ như vậy đâu.”

“Ừ, đúng thế.”

Tôi cúi đầu, khe khẽ cười.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Nhưng hình như… tôi lại thích món đồ chơi này mất rồi.”

Đồng tử Thẩm Vọng đột ngột co lại.

Tôi nhìn anh chằm chằm, đôi mắt chất chứa sự hoang mang và dằn vặt.

“Thẩm Vọng, anh dạy tôi đi… tôi phải làm sao bây giờ?”

4

Thẩm Vọng nghiêng đầu, né tránh ánh mắt tôi, bàn tay siết chặt trong im lặng.

Tấm gương lớn bên cạnh phản chiếu rõ từng dấu đỏ loang lổ trên cơ thể anh.

Một lúc sau, anh cười khẩy, giọng đầy mỉa mai:

“Đây gọi là... thích sao?”

Tôi dẫm lên mu bàn chân anh, thân mình áp sát, hơi thở rối loạn phả bên tai.

Tôi giữ lấy cằm anh, nhẹ giọng hỏi:

“Vậy… là anh đang trách tôi à?”

Đầu ngón tay vẫn còn vương thuốc mỡ, chậm rãi lướt xuống dưới, như vô tình lướt nhẹ qua huyệt Dữu Du.

“Giang Uyển, rốt cuộc cô muốn làm gì!”

Thẩm Vọng giữ chặt bàn tay đang quấy phá của tôi, lồng n.g.ự.c phập phồng.

“Tôi thích anh… nên muốn đối xử tốt với anh một chút.”

Thẩm Vọng bất ngờ đẩy tôi ra, giọng nghẹn lại vì căng thẳng:

“Cô nghĩ dựa vào đâu mà tôi sẽ tin lời đó?”

“Tôi chưa từng bôi thuốc cho ai cả.”

Tôi lại bóp thuốc lên đầu ngón tay, thoa lên n.g.ự.c anh, mắt ánh lên tia sáng, môi khẽ cong thành nụ cười dịu nhẹ:

“Thẩm Vọng, anh là người đầu tiên.”

Trong khoảnh khắc, vẻ mặt Thẩm Vọng hiện lên chút sững sờ.

Đôi mắt đen sâu như mực khóa chặt lấy tôi, như muốn nhìn thấu từng lời tôi nói có thật lòng hay không.

Bình luận lại ùa đến như sóng trào:

【A a a! Chị ơi chị quyến rũ em mất rồi! Em chịu không nổi nữa!】

【Nam chính đừng tin! Cô ta là nữ phụ độc ác, không có trái tim đâu!】

【Tỉnh lại đi nam chính! Cô ta bảo thích anh, chứ không phải tôi thích con người anh!】

Thẩm Vọng lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa chúng tôi.

“Cô là đại tiểu thư nhà họ Giang, muốn gì mà chẳng được.”

Anh cụp mắt, giọng lạnh lẽo:

“Tôi có gì mà đáng để cô thích?”

“Sao lại không có?”

Tôi cong môi cười, vuốt nhẹ lên gò má anh:

“Ví dụ như… gương mặt này của anh, tôi rất thích.”

Thẩm Vọng thoáng ngẩn ra: “Cô… thích gương mặt tôi?”

Nhưng ngay giây tiếp theo, anh ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt bừng lên cơn giận vô cớ.

“Vậy nếu tôi không có gương mặt này… thì cô sẽ chẳng buồn liếc tôi lấy một cái, đúng không?”

Loading...