7
Hồi đó, tôi là cô gái nhỏ con nhất lớp.
Lý An thường nói cậu ấy chỉ cần một tay là nhấc bổng tôi lên được.
Vì đã có sức lực, đầu óc cũng tỉnh táo hơn bao giờ hết, cộng thêm không còn phải lo sợ bị quấy rối, hiệu suất học tập của tôi cũng tăng lên rõ rệt.
Kỳ thi giữa kỳ, tôi đứng thứ năm toàn khối.
Đây là thành tích mà trước giờ tôi chưa bao giờ đạt được.
Nhưng tôi vẫn thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy mình đang ở trong xưởng may, bị những bộ quần áo đầy chỉ vụn quấn chặt lấy.
Tôi cắt mãi, cắt mãi, nhưng chỉ vụn cứ ngày một nhiều thêm.
Mỗi lần tỉnh dậy, tôi đều thấy hoang mang.
Không biết việc tôi đang tiếp tục đi học là thật hay chỉ là giấc mơ?
Nhưng có một điều tôi rất rõ:
Chỉ cần tôi lơ là, chỉ cần tôi thụt lùi,
thì những sợi chỉ vụn không bao giờ dứt kia sẽ là cuộc đời mà tôi không thể trốn thoát.
Trường học tắt đèn lúc 10:30 tối, đánh chuông báo thức lúc 6:30 sáng.
Tôi thường ngủ lúc 11:30 và dậy từ 5:30.
Mùa hè trời sáng sớm, đủ ánh sáng để đọc sách.
Nhưng vào mùa thu thì không.
May mà đèn trước nhà vệ sinh sáng cả đêm.
Dù trong đó rất hôi, nhưng cũng đủ giúp tôi tỉnh táo.
Ban đầu, Tiểu Địch học cùng tôi.
Nhưng sau một tuần, cô ấy không chịu nổi nữa:
“Buồn ngủ c.h.ế.t mất, tớ đi ngủ đây.”
Tôi kéo cô ấy lại: “Cậu không muốn học cấp ba, vào đại học sao?”
Cô ấy ngáp dài: “Ngày mai… mai tớ học tiếp.”
Nhưng hôm sau, cô ấy vẫn không học được nữa.
Năm đó mùa đông rất lạnh, dự báo thời tiết nói là mùa đông lạnh nhất trong mười năm.
Sáng dậy, những giọt nước đóng băng dài đến 20cm dưới hiên nhà.
Nhà vệ sinh không có cửa, gió lạnh rít lên từng cơn.
Đứng 10 phút là người lạnh cóng.
Tôi mặc hết quần áo, đi lại liên tục nhưng vẫn chẳng ấm lên được là bao.
Một tối, khi đồng hồ điểm 10:50, tiếng bước chân của quản sinh vang lên.
Tôi hoảng hốt trốn vào nhà vệ sinh, nhưng không ngờ bà ấy bước vào theo.
Đứng ở cửa, mặt lạnh như băng:
“Đi theo tôi.”
Bà ấy đưa tôi về ký túc xá của bà, ném cho tôi một túi chườm nước nóng sạc điện:
“Từ giờ học ở đây đi, nếu em c.h.ế.t cóng thì tôi phải chịu trách nhiệm đó!”
Mùa hè, sau khi làm xong việc đồng áng, ông nội theo thầu công trình đi làm phụ hồ.
Có lần được nghỉ, tôi ghé qua công trường thăm ông.
Ông cúi người, đã có một bao xi măng trên vai, ra hiệu cho đồng nghiệp chất thêm bao nữa.
Khi bao thứ hai đè lên, ông lảo đảo, thấp đi cả chục phân.
Tôi lo ông ngã, kêu toáng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-ganh-ca-bau-troi-cho-toi/chuong-4-nhat-dinh-phai-kien-tri.html.]
Nhưng ông giữ được thăng bằng, quay sang ra hiệu tôi tránh xa ra:
“Ở đây bụi lắm, đi xa chút đừng để bị ngộp.”
Sau khi vận chuyển xong, ông đến tìm tôi, người đã phủi sạch được phần nào lớp bụi trên áo.
Không lâu sau, người thầu xây dựng đi qua, cười hỏi:
“Đây là cháu gái ông hả?”
Ông vỗ vai tôi: “Cháu phải học cho giỏi, ông nội tuổi này còn chưa được nghỉ ngơi, tất cả cũng vì cháu đó!”
Ông xua tay: “Đừng nói bậy.”
Sau khi ông ấy đi, ông nội bảo:
“Ở nhà cũng chẳng làm gì, ra ngoài làm một chút cho giãn gân cốt, đỡ sinh bệnh.”
Ông đẩy xe đạp: “Đi thôi, về nhà. Hôm nay ông bảo chú Vương đồ tể để dành cho một cái móng giò, tối nay mình ăn món ngon.”
8
Trời đêm như mây cuộn, cuồn cuộn tràn lên.
Đã sang thu, đường núi vắng lặng, thỉnh thoảng mới có tiếng chim hót.
Tôi tựa vào lưng ông nội, cảm nhận được rõ từng khúc xương gầy guộc nơi sống lưng.
“Ông ơi, ông sống đến trăm tuổi được không?”
“Cháu đùa à, quanh đây chưa ai sống tới trăm tuổi cả.”
“Nhưng cháu muốn ông sống lâu một chút, chờ cháu lớn để cháu hiếu thảo với ông.”
Gió đêm thổi tung áo ông, mang theo câu nói nhẹ nhàng của ông:
“Được chứ, vì Linh Linh, ông sẽ cố sống đến trăm tuổi.”
“Ông muốn thấy Linh Linh học đại học, kết hôn, sinh con, làm bà.” – ông cười – “Lúc ấy, ông sẽ thành ông già không chịu c.h.ế.t mất thôi.”
Không đâu, ông ơi.
Cháu chỉ mong ông sống thật lâu.
Để rồi khi cháu trưởng thành, có năng lực, cháu sẽ dốc hết lòng yêu thương ông.
Mang theo tâm niệm ấy, tôi học càng chăm chỉ hơn.
Trời không phụ lòng người có tâm.
Kỳ thi cuối kỳ, tôi đứng nhì toàn khối.
Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng bất ngờ:
“Bành Linh, em có năng khiếu học đấy. Nhất định phải kiên trì, đừng lãng phí món quà ông trời ban cho.”
Người đời muôn vạn.
Mỗi người có một kiểu tài năng khác nhau.
Có người như Lý An – hoạt bát, khỏe mạnh.
Có người như Tiểu Địch – dịu dàng, tinh tế.
Còn tôi, tuy vụng về yếu ớt, nhưng đầu óc lại nhanh nhạy.
Ông trời đóng lại một cánh cửa, luôn sẽ mở ra một ô cửa khác
Nửa năm cuối, tôi dồn hết tâm sức.
Không mua nổi sách luyện đề, tôi dày mặt mượn Lý An chép tay.
Không có giấy nháp, tôi giúp giáo viên chấm bài để lấy giấy nháp cũ từ văn phòng.
Tôi làm đi làm lại những bài sai, luyện đến khi thuộc lòng.
Kết quả của tôi lại vươn lên, vững vàng giữ hạng nhất.
Nhưng tôi biết, đây chưa phải kết thúc.
Tôi không để tâm đến điều gì khác, dốc toàn lực đánh cược một phen.