ngọn lửa và tro tàn - chap 12 :

Cập nhật lúc: 2025-10-23 14:12:40
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng tại homestay

Gia Nghi chạy đến, tay vẫn cầm chiếc bánh mì nướng, mắt lấp lánh:

– “chị Vy , hôm đó chị sợ ? em thấy lúc khói đầy cả phòng, ánh mắt chị lộ … như đang tìm kiếm một ai đó.”

Sở Vy nhíu mày, nhưng vẫn giữ bình tĩnh:

– “ chỉ… nghĩ về cách cứu thôi. Không cần lo lắng.”

– “Ừ, nhưng chị lúc đó, em đoán chắc trong lòng chị nghĩ về cứu hỏa Dật Phong !” – Gia Nghi nháy mắt tinh nghịch.

– “em chuyện với ai .” – Sở Vy đáp, khẽ mỉm .

Thế Hiên từ bếp bước , tay cầm một tách cà phê, nheo mắt hai cô gái:

– “Hai cô đang thì thầm gì đó hả? Nghe cũng thú vị đấy.”

– “Không !” – Gia Nghi vội giơ tay che miệng.

Hạo Khiêm bước , tay đặt lên vai Thế Hiên, xuống hồ:

– “Cả nhóm nên tận hưởng buổi sáng . Ai dạo quanh hồ, ai nghỉ, đều . Chỉ cần đừng náo động Vy là .”

– “Cậu thế nhưng chắc chắn Vy cũng sẽ tham gia trò chơi ‘bám sát ’ của đấy!” – Thế Hiên trêu, Sở Vy.

Sở Vy nhíu mày, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng:

– “… chỉ dạo một vòng, hít thở khí trong lành.”

Gia Nghi nhảy lên, reo hò:

– “Vậy thì luôn! Chúng thành đội, thử xem ai chạy nhanh hơn!”

– “Gia Nghi, đừng kéo mấy trò trẻ con .” – Sở Vy khẽ , nhưng bước chân vẫn nhịp nhàng theo nhịp của cô bạn.

– “chị Vy , chị thấy , em bao giờ thấy chị nhiều như hôm nay.” – Gia Nghi thì thầm khi bên cạnh.

Sở Vy chỉ lặng lẽ Gia Nghi, đôi mắt thoáng lấp lánh nụ :

– “Có lẽ… một tuần nghỉ sẽ đủ để … và cả , tạm quên những căng thẳng .”

Bước chân dọc theo bờ hồ, từng làn gió mát nhẹ thổi qua, rải lên mặt nước những ánh sáng lung linh. Trong khoảnh khắc , Sở Vy cảm nhận sự bình yên hiếm hoi, xen lẫn một niềm cảm giác lạ lùng – một niềm tin rằng những xung quanh, cả Dật Phong đồng đội, đều đang an , và cô cũng đang dần mở lòng để nhận lấy những rung động âm thầm .

Khi ánh hoàng hôn trải dài mặt hồ phẳng lặng, sắc vàng cam nhuộm cả gian thành một bức tranh mơ hồ, dịu êm. Sở Vy đang dọc bờ hồ, từng bước chân chậm rãi in nền đất ẩm. Gió thổi qua khe lá, tà áo khoác mỏng của cô khẽ lay động, mái tóc dài rối nhẹ. Trong khoảnh khắc yên bình hiếm hoi , trái tim cô cũng lắng xuống, như tháo bỏ gánh nặng bao ngày căng thẳng.

Một tiếng động nhỏ vang lên từ phía bãi đậu xe. Sở Vy khẽ đầu, và khi ánh mắt cô bắt gặp bóng dáng quen thuộc , cả thế giới như chợt ngưng . Dật Phong. Anh đó, dáng cao lớn, vai áo sẫm màu in rõ từng đường nét mạnh mẽ. Chỉ một thoáng, đôi mắt trầm lặng của bắt lấy ánh của cô – ánh bất ngờ, khó tin, như thể vẫn luôn chờ đợi.

Anh bước đến, từng bước vững chãi nhưng quá nhanh, như sợ phá vỡ sự mong manh đang bao phủ xung quanh. Khi cách chỉ còn vài bước, giọng cất lên, trầm ấm, mang theo âm hưởng quen thuộc khiến tim cô rung động:

– “Em chứ? Nghe tổ trọng án nghỉ ngơi… chắc rằng em thật sự .”

Sở Vy mím môi, khóe môi nhếch lên thành một nụ nhẹ. Giọng cô dịu dàng, nhưng chút nghèn nghẹn như che giấu những cảm xúc cuộn trào bên trong:

– “  . Thật thời gian đúng là hiếm hoi để hít thở khí bình yên.”

Ánh hoàng hôn phản chiếu trong mắt cô, long lanh như mặt hồ gợn sóng. Dật Phong khẽ gật đầu, đôi mắt sâu như chứa cả bầu trời chiều đang dần ngả tối. Anh cô thật lâu, chậm rãi , giọng chắc nịch nhưng sự dịu dàng khó giấu:

– “ thấy em vẫn giữ bình thản… nhưng , vụ án và cả trận cháy hôm đó, em gắng gượng quá nhiều. Có lẽ… em bao giờ cho phép yếu đuối.”

Lời khiến n.g.ự.c Sở Vy khẽ siết . Cô cúi nhẹ đầu, ngón tay siết chặt mép cuốn sách đang cầm, khẽ đáp, giọng nhỏ:

– “Trong lúc đó… hình ảnh lao biển lửa vẫn hiện mãi trong tâm trí . tin rằng… sẽ đến. Anh sẽ cứu . Và… sẽ cứu .”

Dật Phong thoáng lặng . Đôi mắt thoáng xao động, nhưng nhanh chóng trở nên kiên định. Anh khẽ nhích tới gần hơn một bước, giọng trầm khàn hạ xuống, dường như chỉ dành riêng cho cô:

– “ sẽ luôn đến… đặc biệt là vì em.”

Sở Vy giật , trái tim đập thình thịch. Gió thổi qua, cuốn theo mái tóc của cô vướng nhẹ vai . Trong giây phút đó, đôi mắt họ chạm , sâu thẳm như thể thể thấy tận đáy lòng đối phương.

Cô khẽ , nụ ngập ngừng nhưng mang theo chút ấm áp, ánh mắt như nhiều hơn lời. Anh, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh dịu , ẩn chứa sự quan tâm thể giấu.

Cùng lúc đó tiếng chuyện vang lên , đó là đội cứu hoả họ cũng mặt ở đây . Khi thấy Sở Vy cạnh Dật Phong đều chào hỏi .

 Người nhanh nhẩu trong nhóm Chu Thiên Lạc liền : ‘ em Thiên Lạc , xin chào chị dâu nhé’.

 cả đội bỗng chốc im lặng . còn Sở Vy khi lời chào của nhóc liền đỏ mặt , bt đáp như thế nào . Để tránh khí ngượng ngùng Trí Hào liền giải vây : ‘ chào cô Sở Vy , lâu ko gặp . Thằng nhóc Thiên Lạc tính nó nhanh nhẩu , vui tính như thế đấy cô dừng bận tâm quá nhé’ .

Từ xa , tiếng rộn rã vang lên. Gia Nghi xuất hiện, tay ôm một bó củi to, thấy cảnh tượng Sở Vy và Dật Phong cạnh liền reo to, giọng kéo dài đầy tinh nghịch:

– “Ôi trời đất ơi, bất ngờ ! Ai đưa đội trưởng cứu hỏa đến tận đây thế ?”

Cả nhóm lưng cô cũng tò mò bước . Hạo Khiêm khẽ nhướn mày, nhạt:

– “ là duyên phận thật. Đã trốn nghỉ dưỡng mà vẫn bắt gặp việc ?”

Sở Vy giật , vội vàng mặt để che gò má thoáng hồng ánh chiều. Còn Dật Phong, một thoáng hắng giọng lấy vẻ nghiêm nghị, khóe môi khẽ cong lên một nụ kín đáo.

Gia Nghi nhanh chân chạy gần, dí củi tay Thế Hiên kéo tay Sở Vy, giọng ríu rít:

– “Thôi nào, đến tận nơi thì ngoài. Anh Dật Phong, và em trong đội cùng chơi với bọn em . Hôm nay tiệc nướng bùng nổ, thiếu một thì vui !”

Thế Hiên khoanh tay, lướt qua Dật Phong, gương mặt thường ngày lạnh lùng nay cũng bật một nụ khó đoán:

– “ đấy, coi như bọn mời . Một bữa tiệc thì chỗ cho cả đội cứu hỏa lẫn tổ trọng án.”

Hạo Khiêm thêm lời, giọng trầm nhưng đầy thiện chí:

– “Anh tới thì đừng khách sáo nữa. Coi như chúng đổi khí bao nhiêu ngày mệt mỏi.”

Dật Phong sững, ánh mắt khẽ liếc qua Sở Vy – cô đang cúi đầu, khẽ c.ắ.n môi, lời nào. Trong thoáng chốc, cảm thấy sự chờ đợi lặng lẽ ấm áp hơn bất kỳ ngọn lửa nào từng đối mặt.

Anh khẽ gật đầu, giọng trầm thấp vang lên:

– “Được. bọnTôi sẽ ở một lúc.”

Không khí bỗng chốc trở nên rộn rã hơn. Cả nhóm , cùng bước sân homestay. Bóng chiều buông xuống, ánh nắng cuối ngày phủ lên gương mặt từng , còn giữa tất cả, hai ánh mắt chạm vội lảng – nhưng sợi dây vô hình thì siết chặt thêm một vòng.

Lửa than hồng rực, mùi thịt nướng thơm lừng tỏa khắp sân. Gia Nghi tíu tít lật xiên que, chuyện ngớt:

– “Này, đội trưởng Thẩm a mà cũng quanh bếp lửa ? Tưởng chỉ quen dập thôi chứ?”

Mọi ồ. Dật Phong khẽ nhướng mày, ánh mắt điềm nhiên:

– “Dập lửa là nghề, giữ lửa… thì cần học hỏi thêm.”

Câu vô tình khiến khí bàn tiệc chững nửa nhịp, bật tiếng sảng khoái. Gia Nghi giả vờ vỗ tay:

– “Đấy, , chất quá trời chất!”

Thế Hiên lắc đầu, rót nước cốc đẩy về phía :

– “Thôi, ăn uống . Hôm nay coi như là khách quý.”

Hạo Khiêm đối diện, nheo mắt quan sát, nhưng cũng xen lời, chỉ mỉm nhẹ.

Sở Vy im lặng bên cạnh, tay cầm xiên thịt nhưng chẳng ăn mấy, đôi mắt lén Dật Phong cúi xuống. Cảm giác như tim cô lời nữa, cứ đập nhanh hơn từng hồi.

Gia Nghi nhận liền huých nhẹ vai Sở Vy, ghé tai thì thầm:

– “Này, chị kìa. Đừng giả vờ mãi thế.”

Sở Vy giật , lắc đầu quầy quậy:

– “… .”

đúng lúc , ánh mắt Dật Phong thực sự dừng ở cô. Anh gì, chỉ chậm rãi đặt một xiên thịt chín vàng lên đĩa mặt Sở Vy:

– “Ăn . Cả ngày nay em chẳng ăn gì tử tế .”

Sở Vy khựng , gò má nóng bừng. Những còn liếc , một vài ánh mắt tinh nghịch lóe lên nhưng ai cũng giả vờ bận rộn với đồ ăn.

Không khí dần trở nên ấm áp lạ lẫm – như điều gì đó mới mẻ đang âm thầm bắt đầu trong đêm tiệc nướng .

Sau bữa ăn, khi lửa trại cháy rực, Gia Nghi vỗ tay cái “bốp”:

– “Nào nào, giờ đến phần thú vị nhất! Chúng chơi Thật Thách!”

Cả nhóm đồng loạt ồn ào hưởng ứng. Thế Hiên khẩy, nhấc lon nước ngọt lên:

– “Lần đừng mong tha, ai cũng chơi!”

Chu Thiên Lạc hí hửng lấy chai nước rỗng đặt giữa vòng tròn:

– “Xoay chai quyết định, ai chỉ thì chọn.”

Tiếng chai xoay vòng vòng, rộn ràng.

Ván đầu, chai dừng ngay mặt Gia Nghi. Cô nàng lớn, chống nạnh:

– “Chọn thách! Đừng nương tay!”

Thế Hiên lập tức chen :

– “Được thôi, quanh hồ một vòng… hát thật to!”

Cả nhóm phá lên , Gia Nghi trợn mắt lườm nhưng vẫn hăng hái lao .

Ván thứ hai, chai xoay chậm dần… dừng ngay mặt Dật Phong. Không khí lập tức náo nhiệt.

Gia Nghi trở về, liền reo to:

– “Đội trưởng, chọn , Thật Thách?”

Ánh lửa phản chiếu trong mắt , Dật Phong khẽ nhếch môi:

– “Thật.”

Chu Thiên Lạc vỗ tay đ.á.n.h “bốp”:

– “Câu hỏi dành cho : Trong đội, ai là khiến để ý nhất?”

Cả vòng tròn rộ lên tiếng hú hét. Sở Vy đang im lặng, bàn tay bất giác siết chặt gấu áo.

Dật Phong cúi đầu, ngón tay gõ nhịp lên đầu gối, giọng trầm tĩnh nhưng mang theo chút ẩn ý:

– “Người đó… chính là thường khiến suy nghĩ nhiều nhất.”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Sở Vy. Khuôn mặt cô thoáng đỏ bừng, tim đập dồn dập.

Gia Nghi hò hét trêu:

– “Ối giời ơi, ẩn dụ chi cho mệt, chỉ tên chứ!”

Dật Phong chỉ khẽ, thêm.

primrose

Ngay đó, chai xoay. Lần … nó chỉ đúng Sở Vy. Không khí sôi sục.

– “Thật Thách?” – Gia Nghi nhanh nhảu hỏi.

Sở Vy ngập ngừng, mắt liếc thoáng qua Dật Phong, nhỏ giọng:

– “Thật…”

Chu Thiên Lạc gian:

– “Vậy thì, trong lòng chị, đàn ông lý tưởng nhất như thế nào?”

Sở Vy thoáng bối rối, khẽ c.ắ.n môi. Dưới ánh lửa, cô ngập ngừng đáp:

– “Là một … lạnh lùng nhưng ấm áp, kiên định, và luôn xuất hiện khi cần nhất.”

Tiếng reo hò vang lên. Dật Phong chỉ im lặng, nhưng ánh mắt rời khỏi cô, sâu như Sau khi Dật Phong trả lời câu hỏi “Thật”, cả nhóm kịp hạ nhiệt thì Chu Thiên Lạc láu cá xoay chai thêm một vòng nữa. Chiếc chai lăn tròn dừng một nữa chỉ Dật Phong.

Cả đám đồng loạt hò hét:

– “Không chọn Thật nữa nha! Lần chọn Thách!” – Gia Nghi gian, chỉ tay thẳng .

Dật Phong nhướng mày, nét mặt điềm tĩnh nhưng khóe môi khẽ cong:

– “Được. Vậy thì… Thách.”

Không khí bùng nổ. Gia Nghi vỗ tay liên hồi, mắt lấp lánh:

– “Tuyệt! Vậy thì … nắm tay một trong vòng suốt 10 giây, và đó do chọn.”

Tiếng ồn ào nổi lên, tất cả ánh mắt gần như đồng loạt đổ dồn về phía Sở Vy.

Cô khẽ giật , đôi má ửng đỏ, vội cúi xuống giả vờ chỉnh vạt áo. Tim cô đập nhanh đến mức dường như át cả tiếng xung quanh.

Dật Phong im lặng vài giây, ánh lửa hắt lên gương mặt cương nghị của . Rồi một lời, vươn tay , bàn tay to lớn, vững chãi nắm lấy tay cô.

Sở Vy ngẩng phắt lên, đôi mắt mở to, chạm ngay ánh sâu thẳm của . Trong tích tắc, tất cả như lắng – tiếng gió, tiếng côn trùng, tiếng ồn ào – tất cả tan biến, chỉ còn ấm truyền qua bàn tay.

Chu Thiên Lạc hò hét đếm ngược:

– “Mười… chín… tám…”

Gia Nghi huýt sáo trêu chọc, Thế Hiên thì lắc đầu bất lực.

Mười giây kết thúc, nhưng Dật Phong vẫn buông tay ngay. Anh khẽ siết nhẹ, như một sự khẳng định thầm lặng, khi chậm rãi thả .

Gương mặt Sở Vy hồng rực, cô vội xoay sang hướng khác, cố giấu cảm xúc đang cuộn trào.

Gia Nghi reo to:

– “Ôi giời ơi, khí tình bể bình thế mà bảo là trò chơi ?”

Cả nhóm rộ lên tiếng vang. Chỉ hai , trong lòng dấy lên một cơn sóng ngầm khó ai hiểu .

Cả nhóm còn đang vang thì Chu Thiên Lạc liền vỗ tay đ.á.n.h bốp một cái, giọng lanh lảnh:

– “Rồi , đến lượt em! Đừng tưởng em nhỏ tuổi nhất mà tha nhé. Em chọn… thật!”

Ngô Dịch Phong lập tức gian,

Ngô Dịch Phong khoanh tay, nheo mắt em út:

– “Được , câu hỏi cho nhóc đây: Trong đội, ai là sợ nhất?”

Chu Thiên Lạc tròn mắt, chớp liên tục:

– “Ơ… cái cần trả lời thật ?”

Trương Hạo Dương đập bàn cái rầm, giọng to như sấm:

– “Thật chứ còn gì nữa! Đừng vòng vo!”

Chu Thiên Lạc nuốt nước bọt cái ực, chỉ… thẳng Hạo Dương:

– “Em… em sợ nhất! Tại lúc nào cũng quát như sấm rền…”

Cả bàn bật ầm ĩ. Hạo Dương đỏ mặt:

– “Cái thằng nhóc ! Anh là vì rèn cho chú thôi!”

Gia Nghi ôm bụng :

– “Thế mà ngày thường cứ bộ hùng. Thì ở nhà sợ Hạo Dương như cọp cơ đấy!”

Không khí đang náo nhiệt, Tống Duệ An bỗng lạnh lùng xen , giọng đều đều:

– “Được , ồn ào quá. Lượt tiếp theo là của Dịch Phong.”

Ngô Dịch Phong chống tay lên cằm, đầy thách thức:

– “Được, chọn thách!”

Gia Nghi mắt sáng rực:

– “Tốt! Vậy hãy lên, cất một câu hát tình cảm nhất mà , dành tặng cho trong đội mà thấy… hợp nhất!”

Cả đám đồng loạt “ôôô!” đầy phấn khích. Ngô Dịch Phong lập tức nhíu mày, liếc quanh. Rõ ràng, khí đang đẩy thế khó, nhưng cũng buổi tối thêm phần náo nhiệt.

Ngô Dịch Phong chống nạnh, nhăn nhó:

– “Mấy đúng là ác thật… hát thì , nhưng mà… ca sĩ ?”

Gia Nghi chống cằm, giọng kéo dài:

– “Không cần , chỉ cần tình cảm thôi~.”

Cả nhóm hùa theo, tiếng vang cả sân:

– “ , đúng ! Mau hát !”

Ngô Dịch Phong đành thở dài, bật dậy. Anh đảo mắt một vòng bất ngờ chỉ… Trương Hạo Dương:

– “Bài … tặng cho Hạo Dương!”

Cả nhóm phá lên. Trương Hạo Dương há hốc mồm:

– “Cái gì cơ?! Cậu… định giỡn mặt với ?”

Ngô Dịch Phong bộ nghiêm túc, hắng giọng … cất giọng hát, nửa hát nửa :

– “Tình yêu dành cho … như ngọn lửa bao giờ tắt~~~”

Âm cuối kéo dài, chói tai đến mức khiến ai nấy ôm bụng ngặt nghẽo. Chu Thiên Lạc lăn cỏ, đến chảy nước mắt:

– “Trời ơi, em chịu nổi nữa! Anh Dịch Phong ơi, mai em cho thi… ‘Giọng hát phá đám’ !”

Hạo Dương đỏ mặt, định lao tới bóp cổ Dịch Phong:

– “Cậu tin đập cho một trận ?!”

Ngô Dịch Phong vội giơ tay chạy quanh bàn:

– “Ấy , đùa thôi mà! Đùa thôi!”

Không khí sôi động hơn bao giờ hết, tiếng vang dội át cả tiếng côn trùng ngoài hồ.

Ở góc bàn, Sở Vy lặng lẽ khung cảnh , khóe môi khẽ cong lên. Bầu khí náo nhiệt khiến cô thấy lòng ấm áp lạ thường. Lén liếc sang Dật Phong, cô bắt gặp cũng đang mỉm hiếm hoi – một nụ dành cho trò đùa, mà như để giấu điều gì đó sâu kín trong tim.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngon-lua-va-tro-tan/chap-12.html.]

Buổi sáng tại homestay

Gia Nghi chạy đến, tay vẫn cầm chiếc bánh mì nướng, mắt lấp lánh:

– “chị Vy , hôm đó chị sợ ? em thấy lúc khói đầy cả phòng, ánh mắt chị lộ … như đang tìm kiếm một ai đó.”

Sở Vy nhíu mày, nhưng vẫn giữ bình tĩnh:

– “ chỉ… nghĩ về cách cứu thôi. Không cần lo lắng.”

– “Ừ, nhưng chị lúc đó, em đoán chắc trong lòng chị nghĩ về cứu hỏa Dật Phong !” – Gia Nghi nháy mắt tinh nghịch.

– “em chuyện với ai .” – Sở Vy đáp, khẽ mỉm .

Thế Hiên từ bếp bước , tay cầm một tách cà phê, nheo mắt hai cô gái:

– “Hai cô đang thì thầm gì đó hả? Nghe cũng thú vị đấy.”

– “Không !” – Gia Nghi vội giơ tay che miệng.

Hạo Khiêm bước , tay đặt lên vai Thế Hiên, xuống hồ:

– “Cả nhóm nên tận hưởng buổi sáng . Ai dạo quanh hồ, ai nghỉ, đều . Chỉ cần đừng náo động Vy là .”

– “Cậu thế nhưng chắc chắn Vy cũng sẽ tham gia trò chơi ‘bám sát ’ của đấy!” – Thế Hiên trêu, Sở Vy.

Sở Vy nhíu mày, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng:

– “… chỉ dạo một vòng, hít thở khí trong lành.”

Gia Nghi nhảy lên, reo hò:

– “Vậy thì luôn! Chúng thành đội, thử xem ai chạy nhanh hơn!”

– “Gia Nghi, đừng kéo mấy trò trẻ con .” – Sở Vy khẽ , nhưng bước chân vẫn nhịp nhàng theo nhịp của cô bạn.

– “chị Vy , chị thấy , em bao giờ thấy chị nhiều như hôm nay.” – Gia Nghi thì thầm khi bên cạnh.

Sở Vy chỉ lặng lẽ Gia Nghi, đôi mắt thoáng lấp lánh nụ :

– “Có lẽ… một tuần nghỉ sẽ đủ để … và cả , tạm quên những căng thẳng .”

Bước chân dọc theo bờ hồ, từng làn gió mát nhẹ thổi qua, rải lên mặt nước những ánh sáng lung linh. Trong khoảnh khắc , Sở Vy cảm nhận sự bình yên hiếm hoi, xen lẫn một niềm cảm giác lạ lùng – một niềm tin rằng những xung quanh, cả Dật Phong đồng đội, đều đang an , và cô cũng đang dần mở lòng để nhận lấy những rung động âm thầm .

Khi ánh hoàng hôn trải dài mặt hồ phẳng lặng, sắc vàng cam nhuộm cả gian thành một bức tranh mơ hồ, dịu êm. Sở Vy đang dọc bờ hồ, từng bước chân chậm rãi in nền đất ẩm. Gió thổi qua khe lá, tà áo khoác mỏng của cô khẽ lay động, mái tóc dài rối nhẹ. Trong khoảnh khắc yên bình hiếm hoi , trái tim cô cũng lắng xuống, như tháo bỏ gánh nặng bao ngày căng thẳng.

Một tiếng động nhỏ vang lên từ phía bãi đậu xe. Sở Vy khẽ đầu, và khi ánh mắt cô bắt gặp bóng dáng quen thuộc , cả thế giới như chợt ngưng . Dật Phong. Anh đó, dáng cao lớn, vai áo sẫm màu in rõ từng đường nét mạnh mẽ. Chỉ một thoáng, đôi mắt trầm lặng của bắt lấy ánh của cô – ánh bất ngờ, khó tin, như thể vẫn luôn chờ đợi.

Anh bước đến, từng bước vững chãi nhưng quá nhanh, như sợ phá vỡ sự mong manh đang bao phủ xung quanh. Khi cách chỉ còn vài bước, giọng cất lên, trầm ấm, mang theo âm hưởng quen thuộc khiến tim cô rung động:

– “Em chứ? Nghe tổ trọng án nghỉ ngơi… chắc rằng em thật sự .”

Sở Vy mím môi, khóe môi nhếch lên thành một nụ nhẹ. Giọng cô dịu dàng, nhưng chút nghèn nghẹn như che giấu những cảm xúc cuộn trào bên trong:

– “  . Thật thời gian đúng là hiếm hoi để hít thở khí bình yên.”

Ánh hoàng hôn phản chiếu trong mắt cô, long lanh như mặt hồ gợn sóng. Dật Phong khẽ gật đầu, đôi mắt sâu như chứa cả bầu trời chiều đang dần ngả tối. Anh cô thật lâu, chậm rãi , giọng chắc nịch nhưng sự dịu dàng khó giấu:

– “ thấy em vẫn giữ bình thản… nhưng , vụ án và cả trận cháy hôm đó, em gắng gượng quá nhiều. Có lẽ… em bao giờ cho phép yếu đuối.”

Lời khiến n.g.ự.c Sở Vy khẽ siết . Cô cúi nhẹ đầu, ngón tay siết chặt mép cuốn sách đang cầm, khẽ đáp, giọng nhỏ:

– “Trong lúc đó… hình ảnh lao biển lửa vẫn hiện mãi trong tâm trí . tin rằng… sẽ đến. Anh sẽ cứu . Và… sẽ cứu .”

Dật Phong thoáng lặng . Đôi mắt thoáng xao động, nhưng nhanh chóng trở nên kiên định. Anh khẽ nhích tới gần hơn một bước, giọng trầm khàn hạ xuống, dường như chỉ dành riêng cho cô:

– “ sẽ luôn đến… đặc biệt là vì em.”

Sở Vy giật , trái tim đập thình thịch. Gió thổi qua, cuốn theo mái tóc của cô vướng nhẹ vai . Trong giây phút đó, đôi mắt họ chạm , sâu thẳm như thể thể thấy tận đáy lòng đối phương.

Cô khẽ , nụ ngập ngừng nhưng mang theo chút ấm áp, ánh mắt như nhiều hơn lời. Anh, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh dịu , ẩn chứa sự quan tâm thể giấu.

Cùng lúc đó tiếng chuyện vang lên , đó là đội cứu hoả họ cũng mặt ở đây . Khi thấy Sở Vy cạnh Dật Phong đều chào hỏi .

 Người nhanh nhẩu trong nhóm Chu Thiên Lạc liền : ‘ em Thiên Lạc , xin chào chị dâu nhé’.

 cả đội bỗng chốc im lặng . còn Sở Vy khi lời chào của nhóc liền đỏ mặt , bt đáp như thế nào . Để tránh khí ngượng ngùng Trí Hào liền giải vây : ‘ chào cô Sở Vy , lâu ko gặp . Thằng nhóc Thiên Lạc tính nó nhanh nhẩu , vui tính như thế đấy cô dừng bận tâm quá nhé’ .

Từ xa , tiếng rộn rã vang lên. Gia Nghi xuất hiện, tay ôm một bó củi to, thấy cảnh tượng Sở Vy và Dật Phong cạnh liền reo to, giọng kéo dài đầy tinh nghịch:

– “Ôi trời đất ơi, bất ngờ ! Ai đưa đội trưởng cứu hỏa đến tận đây thế ?”

Cả nhóm lưng cô cũng tò mò bước . Hạo Khiêm khẽ nhướn mày, nhạt:

– “ là duyên phận thật. Đã trốn nghỉ dưỡng mà vẫn bắt gặp việc ?”

Sở Vy giật , vội vàng mặt để che gò má thoáng hồng ánh chiều. Còn Dật Phong, một thoáng hắng giọng lấy vẻ nghiêm nghị, khóe môi khẽ cong lên một nụ kín đáo.

Gia Nghi nhanh chân chạy gần, dí củi tay Thế Hiên kéo tay Sở Vy, giọng ríu rít:

– “Thôi nào, đến tận nơi thì ngoài. Anh Dật Phong, và em trong đội cùng chơi với bọn em . Hôm nay tiệc nướng bùng nổ, thiếu một thì vui !”

Thế Hiên khoanh tay, lướt qua Dật Phong, gương mặt thường ngày lạnh lùng nay cũng bật một nụ khó đoán:

– “ đấy, coi như bọn mời . Một bữa tiệc thì chỗ cho cả đội cứu hỏa lẫn tổ trọng án.”

Hạo Khiêm thêm lời, giọng trầm nhưng đầy thiện chí:

– “Anh tới thì đừng khách sáo nữa. Coi như chúng đổi khí bao nhiêu ngày mệt mỏi.”

Dật Phong sững, ánh mắt khẽ liếc qua Sở Vy – cô đang cúi đầu, khẽ c.ắ.n môi, lời nào. Trong thoáng chốc, cảm thấy sự chờ đợi lặng lẽ ấm áp hơn bất kỳ ngọn lửa nào từng đối mặt.

Anh khẽ gật đầu, giọng trầm thấp vang lên:

– “Được. bọnTôi sẽ ở một lúc.”

Không khí bỗng chốc trở nên rộn rã hơn. Cả nhóm , cùng bước sân homestay. Bóng chiều buông xuống, ánh nắng cuối ngày phủ lên gương mặt từng , còn giữa tất cả, hai ánh mắt chạm vội lảng – nhưng sợi dây vô hình thì siết chặt thêm một vòng.

Lửa than hồng rực, mùi thịt nướng thơm lừng tỏa khắp sân. Gia Nghi tíu tít lật xiên que, chuyện ngớt:

– “Này, đội trưởng Thẩm a mà cũng quanh bếp lửa ? Tưởng chỉ quen dập thôi chứ?”

Mọi ồ. Dật Phong khẽ nhướng mày, ánh mắt điềm nhiên:

– “Dập lửa là nghề, giữ lửa… thì cần học hỏi thêm.”

Câu vô tình khiến khí bàn tiệc chững nửa nhịp, bật tiếng sảng khoái. Gia Nghi giả vờ vỗ tay:

– “Đấy, , chất quá trời chất!”

Thế Hiên lắc đầu, rót nước cốc đẩy về phía :

– “Thôi, ăn uống . Hôm nay coi như là khách quý.”

Hạo Khiêm đối diện, nheo mắt quan sát, nhưng cũng xen lời, chỉ mỉm nhẹ.

Sở Vy im lặng bên cạnh, tay cầm xiên thịt nhưng chẳng ăn mấy, đôi mắt lén Dật Phong cúi xuống. Cảm giác như tim cô lời nữa, cứ đập nhanh hơn từng hồi.

Gia Nghi nhận liền huých nhẹ vai Sở Vy, ghé tai thì thầm:

– “Này, chị kìa. Đừng giả vờ mãi thế.”

Sở Vy giật , lắc đầu quầy quậy:

– “… .”

đúng lúc , ánh mắt Dật Phong thực sự dừng ở cô. Anh gì, chỉ chậm rãi đặt một xiên thịt chín vàng lên đĩa mặt Sở Vy:

– “Ăn . Cả ngày nay em chẳng ăn gì tử tế .”

Sở Vy khựng , gò má nóng bừng. Những còn liếc , một vài ánh mắt tinh nghịch lóe lên nhưng ai cũng giả vờ bận rộn với đồ ăn.

Không khí dần trở nên ấm áp lạ lẫm – như điều gì đó mới mẻ đang âm thầm bắt đầu trong đêm tiệc nướng .

Sau bữa ăn, khi lửa trại cháy rực, Gia Nghi vỗ tay cái “bốp”:

– “Nào nào, giờ đến phần thú vị nhất! Chúng chơi Thật Thách!”

Cả nhóm đồng loạt ồn ào hưởng ứng. Thế Hiên khẩy, nhấc lon nước ngọt lên:

– “Lần đừng mong tha, ai cũng chơi!”

Chu Thiên Lạc hí hửng lấy chai nước rỗng đặt giữa vòng tròn:

– “Xoay chai quyết định, ai chỉ thì chọn.”

Tiếng chai xoay vòng vòng, rộn ràng.

Ván đầu, chai dừng ngay mặt Gia Nghi. Cô nàng lớn, chống nạnh:

– “Chọn thách! Đừng nương tay!”

Thế Hiên lập tức chen :

– “Được thôi, quanh hồ một vòng… hát thật to!”

Cả nhóm phá lên , Gia Nghi trợn mắt lườm nhưng vẫn hăng hái lao .

Ván thứ hai, chai xoay chậm dần… dừng ngay mặt Dật Phong. Không khí lập tức náo nhiệt.

Gia Nghi trở về, liền reo to:

– “Đội trưởng, chọn , Thật Thách?”

Ánh lửa phản chiếu trong mắt , Dật Phong khẽ nhếch môi:

– “Thật.”

Chu Thiên Lạc vỗ tay đ.á.n.h “bốp”:

– “Câu hỏi dành cho : Trong đội, ai là khiến để ý nhất?”

Cả vòng tròn rộ lên tiếng hú hét. Sở Vy đang im lặng, bàn tay bất giác siết chặt gấu áo.

Dật Phong cúi đầu, ngón tay gõ nhịp lên đầu gối, giọng trầm tĩnh nhưng mang theo chút ẩn ý:

– “Người đó… chính là thường khiến suy nghĩ nhiều nhất.”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Sở Vy. Khuôn mặt cô thoáng đỏ bừng, tim đập dồn dập.

Gia Nghi hò hét trêu:

– “Ối giời ơi, ẩn dụ chi cho mệt, chỉ tên chứ!”

Dật Phong chỉ khẽ, thêm.

Ngay đó, chai xoay. Lần … nó chỉ đúng Sở Vy. Không khí sôi sục.

– “Thật Thách?” – Gia Nghi nhanh nhảu hỏi.

Sở Vy ngập ngừng, mắt liếc thoáng qua Dật Phong, nhỏ giọng:

– “Thật…”

Chu Thiên Lạc gian:

– “Vậy thì, trong lòng chị, đàn ông lý tưởng nhất như thế nào?”

Sở Vy thoáng bối rối, khẽ c.ắ.n môi. Dưới ánh lửa, cô ngập ngừng đáp:

– “Là một … lạnh lùng nhưng ấm áp, kiên định, và luôn xuất hiện khi cần nhất.”

Tiếng reo hò vang lên. Dật Phong chỉ im lặng, nhưng ánh mắt rời khỏi cô, sâu như Sau khi Dật Phong trả lời câu hỏi “Thật”, cả nhóm kịp hạ nhiệt thì Chu Thiên Lạc láu cá xoay chai thêm một vòng nữa. Chiếc chai lăn tròn dừng một nữa chỉ Dật Phong.

Cả đám đồng loạt hò hét:

– “Không chọn Thật nữa nha! Lần chọn Thách!” – Gia Nghi gian, chỉ tay thẳng .

Dật Phong nhướng mày, nét mặt điềm tĩnh nhưng khóe môi khẽ cong:

– “Được. Vậy thì… Thách.”

Không khí bùng nổ. Gia Nghi vỗ tay liên hồi, mắt lấp lánh:

– “Tuyệt! Vậy thì … nắm tay một trong vòng suốt 10 giây, và đó do chọn.”

Tiếng ồn ào nổi lên, tất cả ánh mắt gần như đồng loạt đổ dồn về phía Sở Vy.

Cô khẽ giật , đôi má ửng đỏ, vội cúi xuống giả vờ chỉnh vạt áo. Tim cô đập nhanh đến mức dường như át cả tiếng xung quanh.

Dật Phong im lặng vài giây, ánh lửa hắt lên gương mặt cương nghị của . Rồi một lời, vươn tay , bàn tay to lớn, vững chãi nắm lấy tay cô.

Sở Vy ngẩng phắt lên, đôi mắt mở to, chạm ngay ánh sâu thẳm của . Trong tích tắc, tất cả như lắng – tiếng gió, tiếng côn trùng, tiếng ồn ào – tất cả tan biến, chỉ còn ấm truyền qua bàn tay.

Chu Thiên Lạc hò hét đếm ngược:

– “Mười… chín… tám…”

Gia Nghi huýt sáo trêu chọc, Thế Hiên thì lắc đầu bất lực.

Mười giây kết thúc, nhưng Dật Phong vẫn buông tay ngay. Anh khẽ siết nhẹ, như một sự khẳng định thầm lặng, khi chậm rãi thả .

Gương mặt Sở Vy hồng rực, cô vội xoay sang hướng khác, cố giấu cảm xúc đang cuộn trào.

Gia Nghi reo to:

– “Ôi giời ơi, khí tình bể bình thế mà bảo là trò chơi ?”

Cả nhóm rộ lên tiếng vang. Chỉ hai , trong lòng dấy lên một cơn sóng ngầm khó ai hiểu .

Cả nhóm còn đang vang thì Chu Thiên Lạc liền vỗ tay đ.á.n.h bốp một cái, giọng lanh lảnh:

– “Rồi , đến lượt em! Đừng tưởng em nhỏ tuổi nhất mà tha nhé. Em chọn… thật!”

Ngô Dịch Phong lập tức gian,

Ngô Dịch Phong khoanh tay, nheo mắt em út:

– “Được , câu hỏi cho nhóc đây: Trong đội, ai là sợ nhất?”

Chu Thiên Lạc tròn mắt, chớp liên tục:

– “Ơ… cái cần trả lời thật ?”

Trương Hạo Dương đập bàn cái rầm, giọng to như sấm:

– “Thật chứ còn gì nữa! Đừng vòng vo!”

Chu Thiên Lạc nuốt nước bọt cái ực, chỉ… thẳng Hạo Dương:

– “Em… em sợ nhất! Tại lúc nào cũng quát như sấm rền…”

Cả bàn bật ầm ĩ. Hạo Dương đỏ mặt:

– “Cái thằng nhóc ! Anh là vì rèn cho chú thôi!”

Gia Nghi ôm bụng :

– “Thế mà ngày thường cứ bộ hùng. Thì ở nhà sợ Hạo Dương như cọp cơ đấy!”

Không khí đang náo nhiệt, Tống Duệ An bỗng lạnh lùng xen , giọng đều đều:

– “Được , ồn ào quá. Lượt tiếp theo là của Dịch Phong.”

Ngô Dịch Phong chống tay lên cằm, đầy thách thức:

– “Được, chọn thách!”

Gia Nghi mắt sáng rực:

– “Tốt! Vậy hãy lên, cất một câu hát tình cảm nhất mà , dành tặng cho trong đội mà thấy… hợp nhất!”

Cả đám đồng loạt “ôôô!” đầy phấn khích. Ngô Dịch Phong lập tức nhíu mày, liếc quanh. Rõ ràng, khí đang đẩy thế khó, nhưng cũng buổi tối thêm phần náo nhiệt.

Ngô Dịch Phong chống nạnh, nhăn nhó:

– “Mấy đúng là ác thật… hát thì , nhưng mà… ca sĩ ?”

Gia Nghi chống cằm, giọng kéo dài:

– “Không cần , chỉ cần tình cảm thôi~.”

Cả nhóm hùa theo, tiếng vang cả sân:

– “ , đúng ! Mau hát !”

Ngô Dịch Phong đành thở dài, bật dậy. Anh đảo mắt một vòng bất ngờ chỉ… Trương Hạo Dương:

– “Bài … tặng cho Hạo Dương!”

Cả nhóm phá lên. Trương Hạo Dương há hốc mồm:

– “Cái gì cơ?! Cậu… định giỡn mặt với ?”

Ngô Dịch Phong bộ nghiêm túc, hắng giọng … cất giọng hát, nửa hát nửa :

– “Tình yêu dành cho … như ngọn lửa bao giờ tắt~~~”

Âm cuối kéo dài, chói tai đến mức khiến ai nấy ôm bụng ngặt nghẽo. Chu Thiên Lạc lăn cỏ, đến chảy nước mắt:

– “Trời ơi, em chịu nổi nữa! Anh Dịch Phong ơi, mai em cho thi… ‘Giọng hát phá đám’ !”

Hạo Dương đỏ mặt, định lao tới bóp cổ Dịch Phong:

– “Cậu tin đập cho một trận ?!”

Ngô Dịch Phong vội giơ tay chạy quanh bàn:

– “Ấy , đùa thôi mà! Đùa thôi!”

Không khí sôi động hơn bao giờ hết, tiếng vang dội át cả tiếng côn trùng ngoài hồ.

Ở góc bàn, Sở Vy lặng lẽ khung cảnh , khóe môi khẽ cong lên. Bầu khí náo nhiệt khiến cô thấy lòng ấm áp lạ thường. Lén liếc sang Dật Phong, cô bắt gặp cũng đang mỉm hiếm hoi – một nụ dành cho trò đùa, mà như để giấu điều gì đó sâu kín trong tim.

Loading...