ngọn lửa và tro tàn - chap 11 :
Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:36:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm tại trụ sở cảnh sát ,phòng họp nhỏ của tổ trọng án, ánh sáng xuyên qua ô cửa kính mờ, rọi lên gương mặt mỗi . Không còn sự căng thẳng thường thấy trong những cuộc họp vụ án, hôm nay Hạo Khiêm thả lỏng hơn, giọng trầm ấm nhưng vẫn dứt khoát:
– “Trước mắt, vụ việc Vương Chấn Hạo khép . Cấp đồng ý cho cả tổ nghỉ một tuần để phục hồi thể lực và tinh thần.”
Cả phòng như nổ tung. Gia Nghi reo lên đầu tiên, ngả ghế xoay một vòng:
– “Ôi trời, cuối cùng cũng thở ! Một tuần nghỉ cơ đấy!”
Thế Hiên lập tức nheo mắt:
– “Cô định nghỉ ngơi bằng cách mua sắm mấy cái váy hồng chói lóa của ?”
– “Anh thì gì!” – Gia Nghi chống nạnh. – “Đi biển, du lịch, cà phê, spa! Một tuần là sống cho đáng.”
primrose
– “Cẩn thận đen như than, lúc đó đừng với ai.” – Thế Hiên nhếch mép khẩy.
– “Anh…” – Gia Nghi tức đến mức bật dậy, nhưng Hạo Khiêm lập tức giơ tay ngăn:
– “Được ! Hai tính định già mười tuổi ngay trong kỳ nghỉ ?”
Cả phòng bật . Không khí nhẹ nhõm hiếm hoi bao phủ.
Sở Vy im lặng suốt từ đầu. Nghe đồng đội bàn tán, cô chỉ mỉm , ánh mắt ngoài cửa sổ, nơi nắng sớm rải xuống sân. Nụ dịu dàng, nhưng trong lòng cô lặng lẽ dấy lên một hình ảnh khác – ánh mắt sâu thẳm, kiên định của Dật Phong trong biển lửa.
…
Buổi chiều cùng ngày, tổ trọng án thuê một homestay gần hồ để nghỉ dưỡng. Ngôi nhà gỗ nhỏ lọt thỏm giữa rừng cây xanh rì, phía là mặt hồ phẳng lặng, gió thổi mang theo nước mát lành. Ánh nắng chiều phản chiếu lên mặt hồ, tạo nên những vệt sáng lung linh như những hạt pha lê, khiến cảnh vật xung quanh trở nên yên ả đến lạ thường.
Gia Nghi chạy vòng quanh, hú hét như trẻ con:
– “Ôi trời ơi, quá! Tối nay nướng thịt ở đây mới !”
Thế Hiên nhíu mày quanh:
– “Đẹp thì thật, nhưng muỗi nhiều đấy.”
– “Anh đúng là kẻ phá hỏng bầu khí.” – Gia Nghi lườm nguýt.
Hạo Khiêm bất lực, vỗ vai Thế Hiên:
– “Thôi, chịu khó . Đừng để tách hai đứa như chia trẻ con nữa.”
Cả nhóm kê bàn ghế sân, chuẩn cho bữa nướng ngoài trời. Mùi gỗ thông thoang thoảng hòa cùng mùi đất ẩm khiến gian trở nên dễ chịu, thư giãn hẳn.
Trong khi náo nhiệt, Sở Vy chọn ở ban công tầng hai, ôm một cuốn sách mỏng. Gió lùa qua, mái tóc cô khẽ bay, tạo nên những sợi tóc đung đưa, lấp lánh trong ánh chiều vàng. Cô sách, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng dừng chiếc điện thoại đặt cạnh. Cô dãy quen thuộc – của đội cứu hỏa – lòng bỗng rung lên một nhịp khó tả.
Cô nhắm mắt một giây, hít một thật sâu, tự nhủ bản giữ bình tĩnh. trong đầu, hình ảnh Dật Phong – đôi mắt nghiêm nghị, khuôn mặt lạnh lùng nhưng ẩn giấu sự quan tâm sâu sắc – cứ chập chờn hiện . Cô tưởng tượng đang chỉ huy đội của , dõi theo tình huống, mồ hôi lấm tấm, đôi tay chắc nịch cầm vòi nước, giọng trầm vang: “Mọi an .”
Cô mím môi, nhắn một dòng tin nhắn: Anh vẫn chứ? ngón tay rụt về. Cô nhủ thầm: Anh đang bận… nên phiền lúc .
Một cơn gió mạnh quét qua, khẽ rung tấm rèm cửa. Sở Vy mặt hồ tĩnh lặng, và trong khoảnh khắc , cô cảm nhận một niềm bình yên nhỏ bé. Mặc dù tâm trí vẫn bận rộn với những hình ảnh hồi hộp từ vụ án, cô thấy đang nạp năng lượng – yên tĩnh, an , nhưng vẫn âm thầm dõi theo mà trái tim cô khẽ nhắc nhở.
Cô khẽ nhấc cuốn sách lên, nhưng thực sự , mắt xa xăm, tận hưởng cảm giác tĩnh lặng tự nhủ rằng, cuối cùng chuyện sẽ . Và Dật Phong, nơi tận xa , chắc chắn cũng đang việc, bảo vệ theo cách riêng của , mà cô âm thầm tin tưởng.
Đêm xuống, homestay tổ trọng án sáng rực ánh đèn. Mùi thịt nướng lan tỏa khắp sân. Gia Nghi và Thế Hiên tiếp tục cãi vã về việc “miếng thịt chín sống”. Hạo Khiêm , đau đầu thấy buồn , thầm nghĩ: Hai đứa chắc chỉ thể yêu bằng cách cãi cả đời.
Trong khi ồn ào, Sở Vy lặng lẽ rót một ly nước, ghế mây bên hồ. Trăng soi xuống mặt nước, long lanh huyền ảo.
Bất giác, Gia Nghi bước , cạnh, cất giọng trêu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngon-lua-va-tro-tan/chap-11.html.]
– “sếp Tần , trong lúc nguy hiểm, chị nghĩ đến ai tiên?”
Sở Vy thoáng sững, tim đập mạnh. Hình ảnh một đàn ông lao biển lửa, đôi mắt như bảo vệ cô bằng giá, lập tức hiện . cô vẫn cố giữ bình thản:
– “ nghĩ đến đồng đội. Nghĩ đến nhiệm vụ.”
Gia Nghi nhướng mày, chống cằm:
– “Ánh mắt chị giống như đang thật nhé.”
Sở Vy , trả lời. lặng , cùng nụ tinh nghịch của Gia Nghi, đủ chứng minh một điều: trong tim cô, một cái tên thể phủ nhận.
…
Ở một góc khác của thành phố, doanh trại cứu hỏa vẫn đầy ắp âm thanh huấn luyện. Tiếng còi, tiếng bước chân chạy nhịp nhàng vang vọng cả sân.
Trong văn phòng, Dật Phong chồng hồ sơ huấn luyện, nhưng ánh mắt dường như tập trung. Thỉnh thoảng, hình ảnh Sở Vy trong ánh lửa hôm đó hiện về, rõ rệt đến mức khiến tim siết .
Cốc cốc!
Cửa phòng mở, Lâm Trí Hàn – đội phó, bước với nụ trêu chọc:
– “Này, đội trưởng, đang suy tư cái gì mà ngẩn thế? Đừng là nhớ cô bác sĩ pháp y đó nhé?”
Dật Phong khẽ giật , cau mày:
– “Anh nghĩ nhiều quá .”
– “ vợ con , ánh mắt đoán sai .” – Trí Hàn khà khà, xuống cạnh bàn. Anh lấy điện thoại , mở một bức ảnh nhỏ của cô con gái mới . – “Ba tháng gặp con bé. chỉ cần ảnh, cũng thấy ấm lòng. Anh cũng thôi. Đừng chối nữa.”
Dật Phong im lặng. Ánh mắt dừng bức ảnh em bé, chậm rãi khẽ mỉm . Nụ hiếm hoi, lộ rõ sự dịu dàng ẩn sâu trong đàn ông lạnh lùng .
Khi Dật Phong bên cửa sổ, bóng đêm bao phủ doanh trại. Ngoài trời, gió thổi qua hàng cây xào xạc, tiếng lá rì rào như thì thầm theo nhịp tim . Anh tựa lưng bức tường, ánh mắt hướng tối mịt, dường như tìm kiếm một hình bóng quen thuộc trong màn đêm.
Trong tâm trí , gương mặt hiện lên rõ ràng: đôi mắt kiên nghị nhưng sâu thẳm, môi khẽ nhếch, giọng lạnh lùng dịu dàng – giọng của Sở Vy. Anh siết chặt bàn tay, cảm giác mãnh liệt dịu êm tràn ngập ngực. Một câu bật khẽ, chỉ chính thấy:
– “Sở Vy…”
Bên ngoài hành lang, Chu Thiên Lạc ngang qua cửa phòng. Cậu nhóc dừng khi vô tình thấy giọng khẽ khàng . Mắt mở to, miệng nhếch một nụ tinh nghịch. Cậu mím môi, lặng lẽ chạy , tự nhủ: “Đội trưởng Dật Phong… vẻ đang nghĩ về ai đó kìa.”
Chỉ một chút nữa thôi, đến phòng sinh hoạt chung, nơi vài đồng đội khác tụ tập. Trí Hàn, Ngô Dịch Phong , Tống Tuệ An , Hạo Dương và Chu Thiên Lạc quây quanh bàn, rôm rả, nhưng ánh mắt vẫn tinh nghịch lia về phía phòng Dật Phong.
– “Có chuyện gì mà Chu nhóc toe toét thế?” – Ngô Dịch Phong hỏi, nghiêng .
– “Không gì … chỉ là đội trưởng Dật Phong vẻ đang… tâm trạng đặc biệt một chút thôi.” – Chu Thiên Lạc nháy mắt, giọng trêu hớn hở.
Trí Hàn gãi đầu, trầm:
– “Cậu nhóc bắt thóp ? Anh cũng tò mò đây, đội trưởng mà bình thường lạnh như băng, giờ … hừm, chắc là nhớ ai đó.”
– “Nhớ ai mà lẩm bẩm tên hoài thế?” – Ngô Dịch Phong nhếch môi , thò tay giả vờ nhéo vai Chu Thiên Lạc.
– “ chỉ thấy thôi mà, ai bảo gần cửa!” – Chu Thiên Lạc phản bác, giọng lém lỉnh.
Cả nhóm bật , khí vui nhộn ấm áp. trong lòng từng đều nhận : phía tiếng , đội trưởng Dật Phong một tâm sự âm thầm, một sự quan tâm âm thầm mà ai thể xâm nhập. Họ , hiểu rằng, cuộc sống của lính cứu hỏa chỉ là những nhiệm vụ, mà đôi khi còn là những trái tim lặng lẽ theo dõi, dõi theo và chờ đợi.
Bên phòng Dật Phong, vẫn yên, ánh mắt xa xăm, bàn tay nắm chặt, hình ảnh Sở Vy vẫn hiện lên trong tâm trí. Tiếng và những lời trêu chọc bên ngoài hành lang như nhạt nhòa, chỉ còn một cảm giác ngọt ngào thắt chặt trong lòng – cảm giác của sự quan tâm, của một nỗi nhớ âm thầm, nhưng đầy kiên định.