Ngôi Nhà Không Gương - 2
Cập nhật lúc: 2025-05-07 16:21:38
Lượt xem: 26
Những ngày đầu ở ngôi nhà mới trôi qua khá êm đềm. An Nhiên bận rộn với việc nhập học, làm quen với môi trường mới và tìm kiếm một công việc làm thêm. Cô gần như quên bẵng đi lời cảnh báo kỳ lạ của ông Ba và giấc mơ đáng sợ đêm đầu tiên.
Tuy nhiên, vào một buổi tối, khi An Nhiên đang ngồi trang điểm trước gương chuẩn bị đi làm thêm, cô chợt giật mình. Trong gương, cô thấy mình đang mỉm cười. Một nụ cười kỳ lạ, không giống với nụ cười thường ngày của cô. Nụ cười đó có vẻ gì đó… mỉa mai và đáng sợ.
An Nhiên vội vàng dừng tay, nhìn thẳng vào gương. Cô không hề cười. Khuôn mặt cô hoàn toàn nghiêm túc. Cô chớp mắt, nhìn lại. Lần này, hình ảnh phản chiếu cũng nghiêm túc như cô.
"Chắc là mình hoa mắt thôi. " An Nhiên tự nhủ, cố gắng xua tan cảm giác khó chịu. Cô tiếp tục trang điểm, nhưng không tài nào tập trung được. Cứ mỗi khi liếc nhìn vào gương, cô lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Đêm đó, An Nhiên trằn trọc mãi không ngủ được. Cô cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình. Căn phòng trở nên ngột ngạt và khó thở. Cô cố gắng nhắm mắt, nhưng những hình ảnh kỳ lạ cứ lởn vởn trong đầu. Nụ cười đáng sợ trong gương, ánh mắt dò xét của ông Ba, và giấc mơ về cô gái đau khổ.
Sáng hôm sau, An Nhiên cảm thấy mệt mỏi và uể oải. Cô đến trường với tâm trạng nặng trĩu. Trong giờ học, cô không thể tập trung vào bài giảng. Đầu óc cô quay cuồng với những suy nghĩ hỗn độn.
"An Nhiên, cậu sao thế? Trông cậu không khỏe. " Linh Chi, cô bạn thân của An Nhiên, lo lắng hỏi.
"Tớ không sao. Chỉ là hơi mệt thôi. " An Nhiên trả lời, cố gắng tỏ ra bình thường.
"Cậu dạo này lạ lắm đấy. Hay là cậu bị ốm thật rồi? Đi khám đi. " Linh Chi khuyên nhủ.
"Không cần đâu. Tớ chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe lại thôi. " An Nhiên nói, không muốn kể cho Linh Chi nghe về những chuyện kỳ lạ đang xảy ra ở ngôi nhà của mình. Cô sợ Linh Chi sẽ nghĩ cô bị điên.
Vào buổi tối, sau khi tan làm thêm, An Nhiên trở về nhà. Cô cảm thấy căn nhà hôm nay có vẻ lạnh lẽo hơn bình thường. Cô mở đèn, nhưng ánh sáng vàng vọt không xua tan được sự u ám bao trùm căn phòng.
Khi An Nhiên đi ngang qua chiếc gương, cô chợt dừng lại. Trong gương, hình ảnh phản chiếu của cô đang nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt sắc lạnh và vô cảm.
"Mày là ai?" An Nhiên thì thầm, cảm thấy sợ hãi dâng trào.
Hình ảnh trong gương không trả lời. Nó chỉ nhìn cô, rồi từ từ nở một nụ cười. Nụ cười mà An Nhiên đã thấy tối hôm trước. Nụ cười mỉa mai và đáng sợ.
An Nhiên hoảng loạn lùi lại. Cô vấp phải chiếc ghế, ngã xuống sàn. Khi cô ngẩng đầu lên, hình ảnh trong gương đã biến mất. Chiếc gương chỉ còn phản chiếu khuôn mặt hoảng hốt của cô.
"Mình bị ảo giác rồi. " An Nhiên tự nhủ, cố gắng bình tĩnh lại. "Chắc là do mình quá mệt mỏi thôi."
Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng, An Nhiên biết rằng có điều gì đó không ổn. Chiếc gương không còn là một vật vô tri vô giác. Nó đang sống, đang theo dõi cô, và đang cố gắng chiếm lấy cô.
Đêm đó, An Nhiên quyết định ngủ lại nhà Linh Chi. Cô không dám ở lại ngôi nhà một mình.
"Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên cậu lại đến đây?" Linh Chi ngạc nhiên hỏi khi thấy An Nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình vào lúc nửa đêm.
An Nhiên ngập ngừng một lát, rồi quyết định kể hết mọi chuyện cho Linh Chi nghe. Về lời cảnh báo của ông Ba, về giấc mơ kỳ lạ, và về nụ cười đáng sợ trong gương.
Linh Chi nghe xong, im lặng một lúc. Rồi cô thở dài, nói:
"An Nhiên, tớ biết cậu không tin vào những chuyện ma quái. Nhưng tớ nghĩ cậu nên nghe lời ông Ba. Tốt nhất là cậu nên vứt cái gương đó đi."
"Tớ cũng nghĩ vậy. " An Nhiên nói, giọng run run. "Nhưng tớ sợ… tớ sợ nếu tớ vứt nó đi, mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn."
"Đừng lo. Có tớ ở đây với cậu. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết chuyện này. " Linh Chi nói, ôm lấy An Nhiên an ủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngoi-nha-khong-guong/2.html.]
Hai cô gái cùng nhau thức trắng đêm đó, trò chuyện và suy nghĩ về những chuyện kỳ lạ đang xảy ra. Sáng hôm sau, Linh Chi quyết định đến thăm ngôi nhà của An Nhiên cùng cô.
"Tớ muốn xem cái ngôi nhà đáng sợ của cậu trông như thế nào. " Linh Chi nói, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
Khi hai cô gái đến ngôi nhà số 13, không khí lạnh lẽo và u ám bao trùm lấy họ. Linh Chi rùng mình, cảm thấy bất an.
"Sao ở đây lạnh thế?" Linh Chi hỏi, giọng run run.
"Tớ cũng không biết. " An Nhiên trả lời, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Hai cô gái bước vào nhà. Căn nhà im lặng đến đáng sợ. Không có một tiếng động nào.
"An Nhiên, cậu chắc là không có ai ở nhà chứ?" Linh Chi hỏi, nhìn xung quanh với vẻ lo lắng.
"Chắc chắn là không có ai. " An Nhiên trả lời. "Ông Ba chỉ cho tớ thuê nhà thôi, chứ ông ấy không sống ở đây."
Hai cô gái đi lên lầu. Khi đến căn phòng của An Nhiên, Linh Chi dừng lại trước cửa, hít một hơi thật sâu.
"Tớ cảm thấy có cái gì đó… rất kỳ lạ trong phòng này. " Linh Chi nói.
An Nhiên mở cửa phòng. Căn phòng vẫn như cũ. Ánh sáng yếu ớt lọt qua ô cửa sổ, chiếu lên chiếc bàn trang điểm. Trên bàn, chiếc gương đang nằm im lìm.
Linh Chi tiến lại gần chiếc gương. Cô nhìn vào gương, rồi đột nhiên giật mình lùi lại.
"An Nhiên… tớ thấy… tớ thấy cái gì đó trong gương. " Linh Chi nói, giọng hốt hoảng.
"Cậu thấy gì?" An Nhiên hỏi, tim cô như ngừng đập.
"Tớ… tớ thấy… một cô gái… giống hệt cậu… nhưng… nhưng cô ấy đang khóc. " Linh Chi nói, nước mắt trào ra.
An Nhiên nhìn vào gương. Cô không thấy gì cả. Chỉ có hình ảnh phản chiếu của cô và Linh Chi.
"Cậu đừng đùa tớ. " An Nhiên nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Tớ không đùa! Cô ấy vẫn ở đó! Cô ấy đang nhìn tớ!" Linh Chi hét lên, chỉ tay vào gương.
Đột nhiên, Linh Chi im bặt. Ánh mắt cô trở nên đờ đẫn. Cô từ từ đưa tay lên, chạm vào mặt gương.
"Linh Chi! Cậu làm gì vậy?" An Nhiên hét lên, cố gắng kéo Linh Chi ra.
Nhưng đã quá muộn. Khi Linh Chi chạm vào mặt gương, một lực hút mạnh mẽ kéo cô vào bên trong. An Nhiên chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt kinh hoàng của Linh Chi trước khi cô biến mất hoàn toàn.
An Nhiên hét lên, lao đến bên chiếc gương. Cô đập tay vào mặt gương, gào thét tên Linh Chi. Nhưng không có ai trả lời. Chỉ có hình ảnh phản chiếu của cô, và một khoảng không vô tận đen ngòm phía sau mặt gương.
An Nhiên ngã quỵ xuống sàn. Cô biết rằng, Linh Chi đã biến mất. Cô bạn thân của cô đã bị chiếc gương quỷ quái kia nuốt chửng.