Ngày xuân đến muộn - Chương 17: Ứng tổng không tăng ca

Cập nhật lúc: 2025-04-30 18:30:40
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ứng Chí đưa Ôn Yểu vào phòng khách. Căn phòng gọn gàng, nội thất bằng gỗ, thoang thoảng mùi mộc nhè nhẹ.

“Nếu có gì cần thì cứ nói với mẹ La.” Anh kéo rèm cửa ra, có thể thấy vườn hoa phía xa.

Giờ đang là mùa đông, hoa cỏ đã khô héo.

Mưa đọng trên đất lạnh, không chút sắc xanh, chỉ toàn màu xám đơn điệu. Nhưng chờ đến khi xuân về, nơi này chắc chắn sẽ rất đẹp.

Ôn Yểu thấy có chỗ ở là tốt rồi, còn đâu dám đòi hỏi gì thêm.

Cô khẽ gật đầu: “Cảm ơn anh, Ứng tiên sinh.”

Ứng Chí nhìn cô thật lâu, vẫn không sửa cách cô gọi mình.

Tương lai còn dài, anh có thể từ từ thay đổi điều đó.

“Tôi còn chút việc phải làm, cô cứ tự nhiên đi dạo quanh đây.”

Anh xoay người định đi, thì cô gọi lại: “Ở đây có khu vực nào tôi không được vào không?”

Anh khựng lại, quay đầu nhìn cô, khẽ cười:

“Phòng ngủ và thư phòng của tôi.”

Cô thấy anh nói chuyện quá rõ ràng. Cô đâu định vào phòng ngủ của anh đâu.

Lúc cô lấy lại tinh thần, anh đã rời đi.

Ôn Yểu sắp xếp đồ đạc xong rồi đi tắm. Mái tóc nửa khô nửa ướt khiến cô khó chịu cả ngày.

Tắm xong, bước ra khỏi phòng, nhìn căn nhà xa lạ, cô thoáng ngẩn người.

Nhưng sự ngẩn ngơ ấy nhanh chóng bị thay thế bởi cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có.

Cô lau tóc, nhìn vào gương.

Giờ đây, cuối cùng cô cũng không còn yêu Giang Tứ Hoài nữa.

Cô cũng đã học được cách buông bỏ chính mình.

Cùng lúc đó, Giang Tứ Hoài đưa Tô Dao Duệ về nhà thì thấy căn hộ đã trống không.

Cảm giác trống rỗng này, Ôn Yểu đã từng quen rồi. Nhưng đây là lần đầu Giang Tứ Hoài cảm nhận được.

Chớp mắt, trong lòng như có thứ gì vừa mất đi.

Tô Dao Duệ lau tóc, tưởng nơi này là căn hộ riêng của Giang Tứ Hoài, liền đi thẳng về phía phòng của Ôn Yểu để tắm.

Anh theo phản xạ giữ cô lại: “Bên này đi.”

Tô Dao Duệ không thấy rõ cảm xúc trong mắt anh, chỉ nghĩ nếu anh giữ mình lại thì tức là Ôn Yểu đã thua. Cô không nghĩ nhiều nữa.

Chờ cô vào phòng Giang Tứ Hoài để tắm, anh lặng lẽ đẩy cửa phòng Ôn Yểu.

Bên trong trống rỗng – không còn bất cứ dấu vết gì thuộc về cô. Như thể cô chưa từng tồn tại.

Cô đến rồi đi trong cuộc đời anh quá vội vã.

Anh rút điện thoại ra, muốn nhắn tin cho cô, chất vấn vì sao lại rời đi.

Nhưng rồi chợt nhận ra – người nên rời đi từ lâu, là anh.

Anh chỉ muốn gửi một câu: “Thật xin lỗi.”

Nhưng tin nhắn mãi mãi không gửi được nữa.

Ôn Yểu dứt khoát chặn số của hắn, Giang Tứ Hoài thử gọi lại thì phát hiện đã bị cô chặn.

Lần này, cô dùng hành động để chứng minh — cơ hội cuối cùng, là chính Giang Tứ Hoài không cần, không phải cô không cho.

Hắn ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại, bất giác nuốt khan. Cổ họng nghẹn lại, vị chua xót lan ra khắp nơi.

Cô gái dễ dỗ ngày nào, giờ như không thể nào dỗ trở lại nữa.

Ngoài trời vẫn lất phất mưa rơi, cửa sổ chưa đóng, gió kéo theo mưa lùa vào, hơi lạnh buốt thấu xương.

Giang Tứ Hoài đứng yên tại chỗ, lần đầu tiên cảm thấy mùa đông thật lạnh.

Trong phòng họp yên tĩnh, người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa liên tục nhìn đồng hồ, lông mày nhíu chặt chưa từng giãn ra.

Người đang báo cáo đã run đến mức hai chân mềm nhũn, cầm chặt bản kế hoạch trong tay, không ngừng quan sát sắc mặt của sếp.

Từ lúc anh ta bắt đầu trình bày, sếp đã nhíu mày không ngừng, hiển nhiên rất không hài lòng.

Đến khi đọc xong, Ứng Chí mới lười biếng ngẩng đầu nhìn một cái:

"Phần báo cáo mười phút có thể nói xong, cậu nói mất nửa tiếng."

Người kia lau mồ hôi trên trán, sắc mặt tái nhợt:

"Ứng tổng, tôi sẽ chỉnh sửa lại kế hoạch ngắn gọn hơn."

Ứng Chí không đáp, chỉ nhìn thẳng anh ta. Người kia cúi đầu không dám đối diện, còn những người khác thì nín thở, không ai dám thở mạnh. Ai cũng biết, sếp của họ nổi tiếng là Diêm Vương sống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-xuan-den-muon/chuong-17-ung-tong-khong-tang-ca.html.]

Ngay lúc tất cả nghĩ rằng sắp bị yêu cầu tăng ca, Ứng Chí đột nhiên đứng dậy nói:

"Tan họp."

Mọi người: “???”

Vậy là xong? Không phải nên ở lại sửa phương án sao?

Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Ứng Chí đã rời khỏi phòng họp.

Đường Kỳ vội vàng theo sau vào văn phòng tổng giám đốc.

"Khoảng một giờ nữa có một cuộc họp, buổi tối còn một số hợp đồng cần ký tên." Đường Kỳ thông báo.

Ứng Chí cởi áo vest, thay bằng áo gió đen, tiện tay chỉnh lại cổ áo, lạnh nhạt hỏi:

"Tan ca rồi."

"Ngài không tăng ca sao?" Đường Kỳ vẫn muốn hỏi tiếp.

Ứng Chí liếc mắt:

"Cậu thích tăng ca?"

"Không thích." Đường Kỳ ôm tài liệu, không hiểu sao sếp hỏi vậy.

"Vậy hỏi làm gì?" Ứng Chí đáp cộc lốc.

Hai người đứng chờ thang máy. Đường Kỳ nuốt nước bọt, nghĩ đến hậu quả, cuối cùng vẫn không dám buột miệng hỏi: "Không phải ngài thích tăng ca sao?"

Tới tầng một, Ứng Chí rời khỏi, Đường Kỳ chớp mắt vài lần mới xác nhận — hôm nay sếp thực sự không tăng ca.

Buổi tối, Ôn Yểu đi dạo quanh biệt thự một vòng, thấy đã đến giờ ăn liền muốn xuống bếp giúp mẹ La.

Không ngờ mẹ La cười nói:

"Ôn tiểu thư là khách mà tiên sinh mời đến, sao có thể để khách xuống bếp được?"

Ôn Yểu hơi ngượng:

"Thật ngại quá, làm phiền bác rồi."

Mẹ La xua tay cười hiền:

"Không có gì đâu, cơm tối sắp xong rồi, lát nữa có thể ăn luôn."

Cô tò mò hỏi:

"Ứng tiên sinh không ăn tối cùng sao?"

Bà cười cười:

"Tiên sinh thường tăng ca đến khuya, nên cơm tối cũng nấu muộn hơn."

Ôn Yểu gật đầu. Còn đang nói thì cửa đã mở.

Cô ra sảnh thì thấy Ứng Chí ướt nhẹp đứng ở đó, người đầy hơi lạnh.

Anh bước về phía trước vài bước, khí lạnh theo anh khiến cô bất giác rùng mình. Anh dừng lại, nhận ra điều đó, liền hơi lùi về sau, giọng trầm thấp vang lên:

"Mẹ La đang nấu cơm à?"

Ôn Yểu gật đầu:

"Lát nữa là ăn được rồi."

Ứng Chí thấy cô đứng trước mặt mình mà có vẻ rụt rè, ánh mắt anh tối đi.

"Tôi lên thay đồ."

Chờ anh lên lầu, cô mới nhẹ thở ra. Mẹ La bưng thức ăn ra bàn, vừa làm vừa lẩm bẩm:

"Kỳ lạ thật, tiên sinh mọi hôm về rất muộn, hôm nay sao lại về sớm thế?"

Ôn Yểu cười nhẹ, đi tới giúp bà đem đồ ăn ra:

"Chắc hôm nay công ty không có nhiều việc."

Ứng Chí xuống lầu đã thay bộ đồ mặc ở nhà màu xám nhạt, trông thoải mái hơn hẳn thường ngày nghiêm túc.

Cô ngồi đối diện anh, lặng lẽ ăn cơm, không dám nói gì.

Đang ăn, Ứng Chí bất ngờ lên tiếng:

"Chỗ này cách trường học của em hơi xa, mai để chú Lý đưa đi."

Ôn Yểu khựng lại, lấy điện thoại ra mở bản đồ. Vừa nhìn, cô đã thấy nơi anh ở quả thật khá biệt lập.

Ra khỏi khu này không tới 3 km là không bắt được xe nữa.

Ứng Chí nhìn hành động của cô, khóe miệng khẽ nhếch cười.

Cô hơi ngượng:

"Vậy… làm phiền anh rồi."

Loading...