Một tuần sau khi “drama đám cưới” bùng nổ, dư luận trên mạng bắt đầu chuyển hướng.
Một nhà tâm lý học nổi tiếng đăng bài dài trên Weibo:
“Bạo lực gia đình có thể truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác – và phá vỡ vòng lặp đó cần dũng khí.”
Bài viết phân tích về cha mẹ kiểu kiểm soát trong gia đình Trung Hoa, và cách con cái bị trói buộc bởi khái niệm “hiếu thuận” mà đánh mất bản thân.
Phần bình luận nổ tung:
“Hóa ra mẹ tôi cũng như vậy – bị bà ngoại hành hạ, rồi quay lại kiểm soát tôi như một vòng lặp.”
“Mặc xường xám đỏ trong đám cưới là để giành lấy ánh hào quang – đúng là ngộp thở.”
“Ủng hộ cô dâu! Tại sao phụ nữ phải nhẫn nhịn mãi?!”
Tôi bắt đầu nhận được lời mời phỏng vấn, thậm chí có chương trình truyền hình cảm xúc muốn mời tôi và Trình Viễn “hòa giải công khai”.
Tôi từ chối tất cả, chỉ viết một đoạn ngắn trên mạng xã hội cá nhân:
“Mâu thuẫn gia đình không nên trở thành trò tiêu khiển công cộng.
Điều chúng ta cần không phải phán xét – mà là thấu hiểu và thay đổi.”
Trình Viễn chia sẻ lại bài đăng, kèm dòng chữ:
“Phá bỏ vòng lặp – bắt đầu từ chúng ta.”
—----------
Mẹ anh – bà Vương Lệ Hoa – đọc được bài viết đó trên giường bệnh.
Cuối cùng, Trình Viễn cũng mang lá thư của bà nội đến bệnh viện.
Ban đầu, bà từ chối đọc, thậm chí ném nó xuống đất. Nhưng Trình Viễn không nhặt lên, chỉ bình tĩnh nói:
“Mẹ có thể tiếp tục oán hận bà nội, cũng có thể tiếp tục hành hạ con và Thư Dao...
Nhưng như vậy, mẹ sẽ chỉ ngày càng cô đơn hơn thôi.”
Vương Lệ Hoa nhìn chằm chằm vào bức thư, rồi gào khóc nức nở:
“Mày tưởng tao muốn thế này à?!”
Bà ném gối vào người Trình Viễn:
“Ngày tao gả vào nhà họ Trình, mẹ chồng bắt tao quỳ dâng trà, nói làm dâu phải biết lễ phép! Tao mang thai thì bắt tao uống nước bùa, sảy thai rồi còn mắng tao là xui xẻo!”
Trình Viễn không tránh, để mặc chiếc gối rơi trúng người mình.
“Con biết.” – Anh nhẹ giọng –
“Vậy... mẹ cũng muốn trở thành bà ấy sao?”
Vương Lệ Hoa sững người.
Bà nhìn đôi tay run rẩy của mình, lần đầu tiên nhận ra, mình đang đối xử với con trai và con dâu giống hệt người mà mình từng hận nhất.
—--------
Vài ngày sau, Trình Kiến Quốc báo rằng bà Vương Lệ Hoa đã một mình đến mộ mẹ chồng.
Trình Viễn không yên tâm, lặng lẽ đi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-cuoi-me-chong-mac-le-phuc-toi-mac-tang-phuc/7-het.html.]
Tại mộ phần, anh thấy mẹ mình đứng yên lặng, tay cầm chặt bức thư đã ngả màu.
Rất lâu sau, bà mới mở miệng, giọng gần như thì thầm:
“Mẹ à… con đã hận mẹ cả đời.”
“Nhưng giờ con mới phát hiện… con đã trở thành mẹ mất rồi.”
Trình Viễn không bước đến gần.
Anh biết – khoảnh khắc ấy, điều mẹ anh cần không phải là an ủi, mà là dũng khí để đối mặt chính mình.
—--
Ba tháng sau, tôi và Trình Viễn tổ chức lại một lễ cưới giản dị.
Lần này, không lễ nghi rườm rà, không họ hàng chỉ trích, chỉ có những người thật sự thương chúng tôi.
Vương Lệ Hoa không mặc đỏ, mà chọn một bộ sườn xám màu tím trầm lặng.
Bà đứng ở góc xa, nhìn chúng tôi trao nhẫn, ánh mắt phức tạp – nhưng cuối cùng, bà khẽ gật đầu.
Kết thúc buổi lễ, bà tiến đến trước mặt tôi, do dự một chút rồi đưa một phong bao lì xì:
“Thư Dao... chuyện trước kia... dì xin lỗi.”
Tôi không nhận phong bao, chỉ đưa tay ra ôm nhẹ bà một cái:
“Dì à, mình từ từ thay đổi – được chứ?”
Bà đứng lặng, rồi vai khẽ run lên.
Trình Viễn đứng cạnh, mắt đỏ hoe, nhưng cuối cùng cũng mỉm cười nhẹ nhõm.
—-----------
Một năm sau, tôi và Trình Viễn dọn vào căn nhà mới.
Vương Lệ Hoa thỉnh thoảng đến chơi, mang theo canh gà do bà nấu, nhưng không còn can thiệp hay ra lệnh.
Trình Viễn đảm nhận phòng tư vấn tâm lý của công ty, dần trở thành người hướng dẫn về mối quan hệ gia đình, giúp nhiều người giải thoát khỏi cái gọi là “hiếu thảo bị bóp méo”.
Còn tôi – nhờ sự thay đổi bất ngờ của dư luận từ vụ “drama đám cưới” – lại được công ty đề bạt làm trưởng dự án phi lợi nhuận về sức khỏe tinh thần cho phụ nữ.
Có những đêm khuya yên tĩnh, Trình Viễn đột nhiên ôm chặt tôi, thì thầm:
“Thư Dao… cảm ơn em vì đã không bỏ rơi anh.”
Tôi cười, véo má anh:
“Ai bảo em là vợ anh cơ chứ?”
Ngoài cửa sổ, ánh trăng dịu dàng rọi vào – chiếu sáng một gia đình từng đầy vết nứt, nhưng giờ đang dần lành lại.
– Hết –