Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 27: Trả Nhẫn Bất Thành - 1

Cập nhật lúc: 2025-07-03 01:58:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn cách tôi một bước chân thì Hoàng Thiên dừng lại. Tôi không dám nhìn mặt anh, chỉ nhìn xuống chân anh mà thôi.

Cơ mà nhờ vậy, tôi mới để ý thấy đầu ngón chân cái của anh bị thương, chẳng biết đi đứng kiểu gì và đá vào đâu nữa. Trông kiểu anh băng bó chắc là đi tong cái móng rồi.

Chắc bị thần linh phạt vì cái tội hay ăn h.i.ế.p tôi đây mà.

- Lên giường với anh, nhận nhẫn anh tặng mà còn dám đi ra ngoài kiếm chồng à? Mỹ Trân, em không hiểu ý nghĩa của việc tặng nhẫn kim cương hay sao? Hả?

Ôi trời ơi, anh ta có cần hét vào mặt tôi như vậy không? Rõ ràng đang nói rất nhẹ nhàng, tình cảm nhưng đến gần cuối câu lại nâng tông lên khiến tôi giật thót, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn gương mặt đằng đằng sát khí đối diện.

- Đã bảo anh đừng nhắc lại chuyện đó nữa rồi mà. Còn nhẫn, tôi trả cho anh là được chứ gì? - Tôi cũng ráng gân cổ lên dù rằng toàn thân đang run rẩy.

Ngay lập tức, tôi tóm lấy tay Hoàng Thiên, đặt chiếc nhẫn bạc tỷ vào rồi lùi lại. Tôi thấy độ giận dữ của anh tăng vọt, mày anh nhíu lại, tay cũng nắm chặt, như muốn nghiền nát vật giá trị kia.

Còn chưa kịp nhấc chân lên, tôi đã bị anh túm lấy. Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, cố đeo chiếc nhẫn vào. Cái tên này đúng là cố chấp.

- Anh làm cái gì vậy? Thả tôi ra.

Sức tôi yếu như con sên, chẳng thấm thía gì với một gã đàn ông cao lớn, mạnh khỏe như anh. Tôi bất lực nhìn chiếc nhẫn trượt vào tay mình, dẫu tôi cố gập ngón tay xuống thì anh vẫn dễ dàng bẻ nó lên mà tiếp tục thực hiện cái hành động bá đạo, điên rồ kia.

- Trả sao? Mỹ Trân, em xem thường anh quá rồi đó. Để anh nói cho em biết. Một khi em đã chấp nhận để anh đeo nó vào ngón tay em thì đừng mong có ngày tháo nó ra.

Mắt tôi trợn tròn và miệng tôi há hốc vì quá sửng sốt. Tình huống ngỡ chỉ có trong mấy cuốn truyện ngôn tình cẩu huyết sao tự dưng vận vào đời tôi thế này.

Tuy tôi thích mấy anh giám đốc, chủ tịch đẹp trai, tài giỏi thật đấy nhưng cái tính nết này thì không ưa được mà.

Đúng là tôi biết ý nghĩa của nhẫn kim cương, đúng là tôi rất thích và rất vui khi tự tay anh đeo nó cho tôi, còn khuyến mãi thêm lời đường mật nhưng vì cứ ngỡ anh sẽ vì mình mà thay đổi, sẽ một lần thật lòng nghiêm túc trong chuyện tình cảm lứa đôi.

Thế nhưng, tôi đã nhầm nên phải dừng ngay thôi. Anh qua Mỹ, nối lại tình xưa cùng Hellen, còn đưa cô ấy về nhà.

Anh cho rằng tôi là con búp bê không biết suy nghĩ sao? Hay anh cho rằng tiền của anh có thể khiến tôi ngoan ngoãn l.à.m t.ì.n.h nhân trong bóng tối rồi làm vợ bé của anh, sinh những đứa con ngoài giá thú cho anh?

- Đủ rồi Hoàng Thiên. Tôi không phải đồ chơi của anh. Dừng chuyện ngu ngốc này lại đi. Anh có Hellen rồi.

- Hellen? – Hoàng Thiên buông tay tôi ra, nheo mắt hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-anh-truong-thanh/chuong-27-tra-nhan-bat-thanh-1.html.]

- Phải, là cô ấy.

- À, thì ra là đang ghen sao? Em ghen sao Mỹ Trân?

- Không có. – Tôi quay mặt sang hướng khác, dõng dạc trả lời.

- Rõ ràng là đang ghen.

- Đã nói là không phải mà. Anh tưởng anh quý giá lắm hay sao mà tôi phải ghen?

Tôi quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn người đàn ông đáng ghét. Trong một khoảnh khắc mà biểu cảm trên mặt anh thay đổi chóng vánh, nụ cười vui vẻ, tự mãn tắt ngúm, chuyển sang cau có, bực dọc.

Khổ thân cho tôi, đang lúc không khí u ám bao trùm thì nhạc chuông điện thoại trên tay lại reo vang.

Nhìn thấy tên của crush một thời hiện lên, tôi đ.â.m hoảng, vội nhấn tắt nhưng ngặt nỗi cái điện thoại cảm ứng lại tới thời kỳ khó ở nên nó cứ đơ như cán cuốc và nhạc cứ thế reo tưng bừng.

Sao tôi lại cài nhạc chuông trúng bài "Kẻ yêu thầm" cho Tấn Phong chứ nhỉ? Chết tôi mất thôi.

- Đàn ông gọi sao? Sao không nghe máy? Anh mới đi ra nước ngoài có bấy nhiêu mà em thiếu hơi đàn ông rồi đi kiếm sao?

Đang rối thì Hoàng Thiên lại giở giọng chất vấn khiến tôi càng rối hơn. Chiếc điện thoại trơn lùi tuột khỏi tay tôi và rơi luôn xuống sàn, nứt màn hình, tối đen.

Không biết vậy là hên hay xui nữa. Hoàng Thiên không thể biết được ai gọi cho tôi và tôi có thể sẽ phải mất mấy triệu để thay màn hình hoặc tệ hơn là mua cái điện thoại mới.

- Tôi thấy anh là tôi sợ đàn ông rồi. Vừa sợ vừa ghê tởm.

- Cái gì? Em dám nói rằng em ghê tởm anh sao?

Lời vừa dứt, Hoàng Thiên liền kéo tôi, ôm chặt và hôn ngấu nghiến. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến tôi chẳng kịp phản ứng. Đến khi ý thức được thì cũng chẳng thể làm gì hơn vì anh dùng lực quá mạnh.

Tôi như con thỏ nhỏ nằm trong lòng sói, vùng vẫy vô vọng. Bờ môi tôi bị ma sát đến mức ngỡ như xây xát.

Nụ hôn đầu đời, không, cũng có thể là đêm hôm ấy anh đã hôn tôi trong lúc l.à.m t.ì.n.h nhưng vì tôi không nhớ nên chẳng biết nó có vị gì, mang đến cảm xúc gì. Tôi chỉ biết lúc này, cảm nhận của tôi là đau đớn, tủi nhục.

Lúc tiễn anh ra sân bay, tôi đã nhớ nhung bóng lưng anh biết bao, những ngày sau đó, tôi mong chờ anh quay lại biết bao nhưng đổi lại là sự thật khiến tôi tê tái cõi hồn.

Loading...