Cảm nhận được tâm trạng bất an của vật nhỏ trong lòng, Bạch Tu bất giác dịu lại nét mặt, anh nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng non nớt của Nhân Ngư nhỏ.
Giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh vang lên: "Đừng sợ, đây là nhà của em."
Hả? Anh nói gì vậy? Sao cô không hiểu gì hết?
Linh Khê mở to mắt, ngơ ngác nhìn đối phương. Bỗng nhiên, từ bụng cô vang lên tiếng ọt ọt ọt.
Cả hai đều sững sờ. Linh Khê sờ cái bụng nhỏ xẹp lép của mình. Lúc này, cô mới phát hiện ra, cơ thể thu nhỏ lại đã đành, phần thân trên của cô còn không mặc gì cả!
Cô xấu hổ bụm mặt lại. Tuy cơ thể này bé tí nhưng không che giấu được tâm hồn đã 18 tuổi của cô...
Lúc này Bạch Tu mới sực nhớ. Sữa bột dành cho Nhân Ngư sơ sinh anh đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ là sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến anh quên bẵng đi.
Nhưng mà, cái dáng vẻ xấu hổ bụm mặt của Nhân Ngư nhỏ này thật khiến người ta không nỡ đặt cô xuống...
Tiếng ọt ọt ọt lại vang lên lần nữa.
Linh Khê đói đến khó chịu, cô chẳng buồn xấu hổ nữa mà dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn anh đẹp trai đang ôm mình.
Bạch Tu bị nhìn đến đau lòng, sốt ruột.
"Ngoan nào, anh đi pha sữa bột cho em ngay đây. Em đợi một lát nhé."
Nói xong, anh đặt Linh Khê xuống giường rồi vội vàng chạy đi pha sữa.
Tuy không hiểu anh đẹp trai kia nói gì nhưng nhìn dáng vẻ đó của anh, chắc là đi tìm đồ ăn cho cô rồi.
"Ọt, ọt."
Đói quá đi mất, lại còn muốn khóc nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nang-tien-ca-be-bong-o-tinh-te/chuong-9-doi-roi-12.html.]
Cô khó chịu giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, sau khi ngắm nghía vài giây rồi bĩu môi.
Bàn tay nhỏ sờ lên cái đuôi vàng kim bé xíu. Tuy vảy mềm mềm, trơn trơn mà sao cô cảm thấy khô quá vậy nè!
Tim cô đánh thịch một cái! Thôi xong, cô biến thành cá rồi, chẳng lẽ cô sẽ phải ngâm mình trong nước suốt cả đời hay sao?
Cô càng nghĩ đến nước lại càng thấy mình khô khốc, cảm giác như ngay giây tiếp theo, cô sẽ c.h.ế.t khô mất...
Đúng lúc cô cảm thấy khó chịu thì cánh cửa mở ra. Cô ngước mắt lên và thấy anh chàng đẹp trai lúc nãy đang cầm một vật trông như bình sữa tiến lại gần.
Anh dịu dàng ôm cô lên nhưng bây giờ cô chẳng có hứng ăn uống gì cả. Cô chỉ muốn được ngâm nước mà thôi.
"A a a!" (Tôi muốn nước...)
Bạch Tu khó hiểu nhìn Nhân Ngư nhỏ. Anh thấy cô lắc đầu không chịu uống sữa, lại còn không ngừng phát ra những tiếng kêu non nớt. Trông có vẻ rất khó chịu.
Trong lòng anh cũng sốt ruột không yên, não bộ anh không ngừng suy nghĩ, suy nghĩ xem cô đang muốn biểu đạt điều gì?
Đột nhiên, giống như nghĩ ra điều gì đó, anh đặt bình sữa vào lòng Nhân Ngư nhỏ, rồi lấy tờ ghi chú mà Lacey viết cho mình từ nút không gian ra.
Dòng đầu tiên trên đó viết: [Nhân Ngư nhỏ vừa mới nở không cần vội cho uống sữa, nên đặt bé con vào trong nước trước. Khi Nhân Ngư nhỏ ở trong nước mới có cảm giác an toàn.]
Sắc mặt Bạch Tu lập tức trở nên khó coi. Lần đầu tiên anh hơi bực mình với bản thân, vậy mà anh lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.
Anh ôm Nhân Ngư nhỏ lên và sải bước về phía phòng tắm. Đối với Linh Khê mà nói, cái bồn tắm lớn đó có thể cho cô bơi mấy vòng. Chưa đến 20 giây, bồn tắm đã được đổ đầy nước.
Cô còn chưa kịp kinh ngạc tại sao vòi nước này chảy nhanh thế thì đã được đặt vào trong nước rồi.
A~ Thật thoải mái!
Tâm trạng cô vui vẻ nên bơi mấy vòng liên tiếp. Xem ra biến thành cá cũng có cái lợi, ít nhất là cô không cần học bơi nữa, ha ha...
"Ọt ọt ọt..."