Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MỸ NHÂN NGỐC NGHẾCH CỦA THÁI TỬ - Phiên ngoại – Tác giả nhỏ sống một mình và người hàng xóm ở đối diện

Cập nhật lúc: 2025-05-26 15:35:47
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phiên ngoại – Tác giả nhỏ sống một mình và người hàng xóm ở đối diện

1

Tôi là một tác giả tiểu thuyết hiện đang trong giai đoạn thất bại.

Bình thường thì tôi cũng chỉ ru rú ở trong nhà, viết lách vài ba câu chuyện vớ vẩn, thỉnh thoảng thì lại xem vài bộ phim để giải trí cho khuây khỏa.

Vào ngày hôm đó, đồ ăn vặt ở trong nhà cũng đã gần hết cả rồi, tôi tính sẽ ra ngoài để mua thêm một chút đồ nữa.

Vừa mới mở cửa ra, thì liền nhìn thấy trên cánh cửa của căn nhà ở đối diện đang được dán một đôi câu đối đỏ và cả một chữ “Phúc” rất to nữa.

Ồ, ra là nhà đối diện đã có người dọn đến ở rồi.

Tôi cũng không mấy để ý cho lắm, vừa mới chuẩn bị rời đi thì cánh cửa của căn nhà đối diện bỗng nhiên mở ra.

Một người đàn ông cao lớn, ước chừng cũng phải khoảng chừng 1m85, bước ra ngoài, trên tay còn đang xách theo một túi rác.

Anh ta khẽ liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt có phần nào đó lạnh nhạt rồi cũng nhanh chóng dời đi chỗ khác, gương mặt không hề có lấy một chút biểu cảm nào, đoạn cứ thế mà bước xuống dưới cầu thang.

Tôi ngây người ra mà nhìn theo bóng lưng của hắn ta rất lâu sau đó.

Một cô gái như tôi, kể từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng biết được cái cảm giác rung động là như thế nào cả, đây chính là lần đầu tiên.

Suốt cả một ngày hôm đó, trong đầu của tôi cứ toàn là hình ảnh của người đàn ông ở căn nhà đối diện mà thôi.

Vào lúc đó, anh ta cũng chỉ mặc có một chiếc áo ba lỗ đơn giản và một chiếc quần đùi màu xám mà thôi.

Dáng người của anh ta trông rất săn chắc, những múi cơ bụng cứ thấp thoáng ẩn hiện dưới lớp áo mỏng manh đó.

Ôi, tôi thực sự đã rung động mất rồi.

Thế nhưng, người hàng xóm mới này lại có vẻ quá mức lạnh lùng rồi.

Và tôi cũng bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã không chịu sửa soạn cho thật tử tế trước khi ra ngoài.

2

Đêm xuống, tôi nằm dài trên giường, nhưng hình bóng của người đàn ông ở căn nhà đối diện cứ lởn vởn mãi trong đầu tôi không chịu tan đi.

Không biết là đã qua bao lâu sau đó, tôi cũng mơ màng mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Thế nhưng rồi tôi lại mơ thấy người đàn ông ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-ngoc-nghech-cua-thai-tu/phien-ngoai-tac-gia-nho-song-mot-minh-va-nguoi-hang-xom-o-doi-dien.html.]

Anh ta đang ôm tôi ngồi gọn lỏn trên đùi mình, còn ở phía trước mặt chúng tôi lại là những tấm gương lớn.

Qua những tấm gương đó, tôi có thể nhìn thấy rất rõ ràng sự chênh lệch về vóc dáng giữa tôi và anh ta.

Tôi chỉ cao có 1m58 mà thôi, lại được một người cao đến tận 1m85 bế trọn trong lòng, trông tôi thật là nhỏ bé biết bao.

Mặt tôi bất giác đỏ bừng cả lên.

“À… anh hàng xóm ơi, anh ôm tôi như thế này để làm gì vậy ạ.”

Bởi vì quá xấu hổ cho nên tôi đã thốt ra một câu hỏi ngốc nghếch đến như vậy đó.

Nghe xong, anh ta lại bật cười khe khẽ, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười quyến rũ, giọng nói trầm ấm của anh ta vang lên:

“Nhóc con à, em nói xem là để làm gì.”

Tôi trợn tròn cả hai mắt lên, tim thì cứ đập thình thịch liên hồi không ngừng.

Tôi choàng tỉnh dậy.

Tôi bắt đầu cảm thấy có chút gì đó lo lắng, bất an.

Sáng ngày hôm sau, tôi đã đặc biệt sửa soạn lại bản thân mình một cách thật kỹ lưỡng, còn trang điểm nhẹ nhàng một chút nữa, rồi lại dậy thật sớm, chỉ hy vọng rằng có thể gặp lại được anh ta một lần nữa.

Sự thật đã chứng minh rằng, tôi vẫn còn khá là may mắn.

Tôi lại một lần nữa gặp được anh ấy.

Anh ấy có vẻ như cũng đang chuẩn bị để ra ngoài.

Tôi lấy hết tất cả dũng khí của mình ra, đoạn cất tiếng chào hỏi:

“Chào buổi sáng ạ.”

Hắn ta chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi đáp lại:

“Ừm.”

Ôi, vẫn lạnh lùng như thế.

Tôi thất vọng mà quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của tôi, anh ta bất chợt bật cười khe khẽ, đoạn cất giọng nói nhỏ chỉ đủ cho một mình mình nghe thấy:

“Nguyệt Nhi ngốc nghếch của tôi.”

Loading...