19
Nàng dẫn Doanh Hoài vào trong phòng khách.
Hắn ung dung ngồi xuống ghế, dáng ngồi ngay ngắn, đoan chính, gương mặt vẫn không hề biểu lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Nàng tự tay rót một chén trà, rồi cố ý làm ra vẻ giọng điệu nũng nịu, ngọt ngào mà cất tiếng nói:
“Thái Tử Điện Hạ, xin mời ngài dùng trà ạ.”
Doanh Hoài có vẻ ngạc nhiên mà khẽ liếc nhìn nàng một cái, đoạn cũng nhận lấy chén trà từ tay nàng, rồi lạnh nhạt đáp lại một tiếng:
“Ừm.”
Thấy hắn ta không hề có lấy một chút động lòng nào, trong lòng nàng bất giác dâng lên một cơn giận khó hiểu.
Đến nước này rồi mà hắn ta vẫn còn giả vờ như không hiểu gì nữa sao.
Thật là đáng ghét mà, Doanh Hoài, ngài quả thực là rất biết cách diễn kịch đấy.
Nhìn thấy gương mặt tuấn tú, lạnh lùng của hắn, trong lòng nàng chợt cảm thấy có một luồng xúc động mãnh liệt.
Sợ cái gì nữa chứ. Cả hai người cũng đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần rồi, nữ chính cũng đã hoàn toàn thất bại rồi, chi bằng nàng cứ thử to gan một chút xem sao, ép cho người đàn ông này phải lộ ra bộ mặt thật của mình.
Khóe môi nàng khẽ nhếch lên thành một nụ cười, đoạn nhẹ nhàng vòng tay qua cổ hắn, rồi thổi một hơi nhẹ nhàng lên vùng cổ nhạy cảm của hắn.
Nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng rằng cơ thể của Doanh Hoài đã khẽ cứng lại trong giây lát.
Xem ra là đã có hiệu quả rồi.
Nàng ung dung ngồi lên trên đùi hắn, hai tay vẫn quấn chặt lấy cổ hắn, đoạn tinh nghịch mà nháy mắt một cái, hơi thở nàng phả nhẹ tựa như hương hoa lan thoang thoảng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-ngoc-nghech-cua-thai-tu/20.html.]
“Thưa Điện Hạ, sao ngài lại không chịu uống trà vậy ạ. Chẳng lẽ là ngài đang chê bai nô gia đây hầu hạ chưa được tốt hay sao.”
Khoảng cách giữa hai người lúc này đang rất gần nhau, nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng hơi thở của hắn đang dần trở nên nóng rực hơn, ánh mắt hắn nhìn nàng cũng mang theo những cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời.
Nàng khẽ mỉm cười, đây chính là điều mà nàng muốn, ép cho hắn phải hiện nguyên hình.
“Điện Hạ.”
Cuối cùng, Doanh Hoài cũng đã không thể nào nhịn được nữa, cánh tay hắn siết chặt lại, ôm trọn lấy nàng vào trong lòng mình, đoạn cúi người xuống rồi áp đôi môi của hắn lên trên bờ môi mềm mại của nàng.
Nụ hôn này vô cùng mãnh liệt, nóng bỏng, lại còn mang theo một chút ý tứ trừng phạt nữa, khiến cho đầu óc nàng cứ ong ong cả lên.
Hồi lâu sau đó, hắn mới chịu buông nàng ra.
Nàng khẽ đưa tay lên chạm vào bờ môi của mình, tức giận đến mức chỉ muốn chửi ầm lên cho hả giận.
Rõ ràng là nàng muốn ép cho hắn phải lộ ra bộ mặt thật của mình, cớ sao người phải chịu thiệt thòi cuối cùng lại chính là nàng cơ chứ.
“Doanh Hoài, ngài đúng là đồ không ra gì mà.”
Nàng dùng sức đẩy mạnh hắn ra, đoạn thoát khỏi vòng tay đang ôm chặt lấy mình của hắn.
“Nàng đã biết cả rồi sao.”
Cuối cùng thì, hắn ta cũng đã chịu thừa nhận rồi.
Nàng hừ lạnh một tiếng, đoạn bực bội đáp lời:
“Thần nữ đâu phải là kẻ ngốc đâu, ngài tỏ ra rõ ràng đến như vậy, thì ai mà nhìn vào lại chẳng thể nhận ra cho được.”
Thấy vậy, hắn ta lại bật cười thành tiếng, đoạn đặt chén trà xuống bàn, rồi khẽ cười nhạt mà cất tiếng hỏi: